Chương 6

Trần Phi không phải hạng người dễ bị dọa dẫm: “Bạo lực học đường cái gì chứ, không phải tự dưng mà bọn tao lại dạy cho cậu ta một bài học đâu, không biết cậu ta làm gì bạn thân của tao mà thằng đó tới nhà cậu ta một chuyến trở về thì bị dọa sợ tới nỗi tinh thần bất ổn, có trời mới biết cậu ta đã làm gì! Chẳng lẽ cậu ta động thủ thì được còn bọn tao thì không được à? Ở đâu ra cái lý đó?”

Hạ Kinh Thiền dang rộng hai tay ra, đứng che cho Hứa Thanh Không: “Dù sao hôm nay có tôi ở đây, các cậu đừng mơ động được tới đầu ngón tay của cậu ấy.”

Mấy tên thanh niên kia chẳng coi Hạ Kinh Thiền ra gì nhưng vì cô nói rằng mình đã gọi thầy quản sinh tới nên bọn chúng hơi chần chừ: “Anh Trần, hay là bọn mình chuồn đi, lỡ như con bé này gọi thầy quản sinh tới thật thì… Thì rắc rối to.”

Trần Phi đứng nhìn Hứa Thanh Không từ trên cao xuống: “Hôm nay coi như mày gặp may nên mới có một con bé xinh xắn như vậy bảo vệ cho mày, lần sau thì mày không may mắn được như vậy nữa đâu. Hễ ngày nào bạn thân của tao còn chưa khỏe lại thì ngày đó tao sẽ vẫn không buông tha cho mày.”

Nói xong, Trần Phi “xì” một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Hạ Kinh Thiền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Không.

Hứa Thanh Không không bị thương quá nặng, chẳng qua ở khóe môi có một vết bầm nhỏ.

Cô trông thấy chiếc cặp đeo chéo màu đen của Hứa Thanh Không rơi dưới đất, sách văng ra ngoài, trong đó có mấy quyển tài liệu lịch sử bằng tiếng nước ngoài mượn của thư viện.

Cô nhặt giúp mấy quyển sách rơi ra ngoài bỏ lại vào cặp cho anh, phủi bụi bám trên cặp rồi đưa trả cặp lại cho anh: “Hứa Thanh Không, cậu không sao chứ?”

Chàng trai trẻ im lặng lắc đầu, nhận lấy chiếc cặp rồi đứng dậy, định đi khỏi dây.

Hạ Kinh Thiền không muốn để anh đi dễ dàng như vậy bèn túm cổ tay anh lại: “Cậu chờ chút đã.”

Như thể bị điện giật, Hứa Thanh Không lập tức rụt tay về, nhíu mày nhìn cô, thận trọng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

“Tôi không có ác ý gì đâu.” Cô đi tới trước mặt anh, nở nụ cười trong trẻo và tươi tắn: “Cậu từng giúp tôi, tôi cũng muốn báo đáp lại cho cậu.”

Hứa Thanh Không nhìn khuôn mặt của người con gái đẹp tựa đóa hoa sơn chi trắng muốt, kiều diễm, đương độ nở rộ, mang tới cho người ta cảm giác ấm áp và tươi sáng.

Anh không nhớ mình đã giúp cô gái này khi nào.

“Tôi không quen cậu.”

“Không sao, giờ chúng ta làm quen nhau nhé.” Hạ Kinh Thiền lấy khăn giấy trong túi áo ra, nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe môi cho anh: “Tôi đã cứu cậu hai lần rồi, rốt cuộc cậu làm sao vậy, rõ ràng…”

Rõ ràng anh là một chàng trai tỏa sáng lấp lánh như thế, tại sao hồi trẻ anh lại… Nhếch nhác như vậy?

Hứa Thanh Không không quen tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy nên bất giác bước lùi lại hai bước. Hạ Kinh Thiền không để ý tới sự né tránh của anh, cô nhón chân lên, cẩn thận từng li từng tí lau sạch vết máu ở môi của anh…

“Tôi tên là Hạ Kinh Thiền, nếu như cậu thấy cái tên này không dễ nhớ thì cậu cũng có thể gọi tôi là Tiểu Cửu, ba tôi thường gọi tôi như vậy.”

Động tác của cô rất nhẹ nhàng, tựa như sợi lông vũ khẽ chạm lên, mơn trớn vết thương của anh.

Đây là lần đầu tiên trong đời Hứa Thanh Không cảm nhận được cảm giác được người khác đối xử một cách dịu dàng.

Không phải nắm đấm, không phải bạo lực, không phải cuộc sống cẩu thả, lạnh lùng và cứng đanh, không phải trào phúng và khinh thường mà là giọng nói dịu dàng, là mùi hương ngọt ngào, là hơi ấm đủ sức làm băng tuyết tan chảy…

“Cậu có điện thoại không? Có thể cho tôi số của cậu được không?”

Hứa Thanh Không lấy điện thoại ra đưa cho cô, cô mở màn hình điện thoại, nhập số điện thoại của mình vào: “Đây nhé, đây là số điện thoại của tôi, lúc không gặp nhau thì chúng ta liên lạc bằng tin nhắn nhé!”

“...”

Từng có không ít con gái cuồng nhiệt theo đuổi anh nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp một người có thể tự nhiên làm thân với anh đến như thế.

Hứa Thanh Không nhìn dãy số trong danh bạ, cuối cùng vẫn soạn chữ, nhập tên ở nhà của cô vào: Tiểu Cửu.

“Không phải là chữ “cửu” trong câu “Đãn nguyện nhân trường cửu”* đâu mà “cửu” ở đây nghĩa là “chín” trong “chín chín tám mươi mốt kiếp nạn” ấy.” Hạ Kinh Thiền cố gắng trò chuyện với anh để làm tan băng mối quan hệ của họ, rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên: “Ba tôi nói chẳng dễ gì tôi mới có thể bình an trưởng thành, phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn để sinh tồn, cho nên ba tôi mới gọi tôi là Tiểu Cửu.”

*Đãn nguyện nhân trường cửu là câu thơ trong bài từ “Thủy điệu ca đầu” của Tô Thức, nguyên cả câu thơ là “Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên”, nghĩa là “Những mong người sẽ mãi, Từ nơi cách xa ngàn dặm cùng ngắm vầng trăng sáng với ta”.

Nhìn vào khuôn mặt tươi vui, rạng rỡ của người con gái, Hứa Thanh Không không tài nào tưởng tượng ra nổi cô đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn gì.

Trên người cô không hề có dấu vết của sự khổ cực.

Không như anh, một cái khe rãnh ứ đọng, u ám, không có tia nắng nào có thể chiếu tới nổi, anh lớn lên một cách hoang dại, trở thành một con quái vật.

Hứa Thanh Không nhập lại tên của cô: Tiểu 9.

Hạ Kinh Thiền nhìn con số gõ tắt cực kỳ tiện tay đó, bất đắc dĩ nói: “Thế này… Thôi cũng được.”

Hứa Thanh Không cầm lấy tờ giấy từ tay cô, cúi đầu tự lau khóe miệng trầy da của mình, không nói câu nào.

Làn da của anh trắng lạnh, ngón tay thon dài, khớp xương rắn rỏi, rõ ràng, gân xanh tĩnh mạch nổi rõ trên mu bàn tay.

Tay của anh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật được trời cao dày công điêu khắc, hoàn hảo không có chút tì vết nào.

Đôi tay này... Nghe nói sau này tiền bảo hiểm cho nó lên tới tận mấy tỷ tệ.

“Hứa Thanh Không, sao vừa rồi Trần Phi lại đánh cậu vậy?” Hạ Kinh Thiền tò mò hỏi: “Cậu ta bảo là bạn mình đến nhà cậu rồi bị hù dọa nên phải xin nghỉ học tạm thời phải không?”

Đáy mắt của chàng trai trẻ lóe lên đôi chút hung ác: “Đáng đời cậu ta.”

Hạ Kinh Thiền cảm nhận được hơi lạnh, là sự lạnh lẽo, u ám mà cô không hề cảm nhận được từ người đàn ông tên Hứa Thanh Không đã bung dù che mưa cho cô.

Cô lập tức nghĩ ngay tới lời khuyên của cô gái kia…

Tránh xa… cậu ấy ra một chút.

Vừa rồi, Trần Phi cũng nói như vậy: “Mày yêu đương với cậu ta không sợ bị cậu ta giết chết hay sao?”

Lẽ nào, lẽ nào anh có khuynh hướng bạo lực ư?

Sao lại như vậy được...

Sao người đàn ông dịu dàng bung dù che cho cô khi trời đổ mưa to lại có thể là người có khuynh hướng bạo lực được chứ?

Nhưng nếu như chuyện này là thật thì cô nên làm gì bây giờ?

Hứa Thanh Không cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một ánh mắt là anh đã có thể đọc vị được cảm xúc nơm nớp lo sợ ẩn giấu trong cô.

Cô sợ anh.

Cô cũng sợ anh… Giống như tất cả những người khác.

Hứa Thanh Không chợt cảm thấy vô nghĩa, anh đeo chiếc cặp đeo chéo dính đầy đất cát lên vai, xoay người rời khỏi vườn hoa hoang vu, vắng vẻ, không có bóng người, để mặc cô lại đây.

Cho dù cô gọi tên anh, anh cũng không quay đầu lại.

Hứa Thanh Không rời khỏi vườn hoa được một lát thì điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra xem, trên màn hình đen trắng hiển thị một tin nhắn…

Tiểu 9: “Dù sao đi nữa, tôi cũng rất hân hạnh được quen biết cậu, Hứa Thanh Không.”

Tiểu 9: “Với lại, cậu không biết bơi thì tuyệt đối không được lại gần hồ nước đâu đấy, nếu lỡ lại trượt chân rơi xuống nước thì chưa chắc tôi đã có thể kịp thời chạy tới đó đâu!”

Hứa Thanh Không sờ tay lên cánh môi mỏng và khô ráo của mình, nghĩ đến cảm giác mềm mại khi cô hôn anh.

Tâm trạng của anh chợt như khí CO2 trĩu nặng chìm xuống đáy giếng, tích tụ lại, không thoát ra được, tự dìm mình xuống…

Một chút khí O2 tươi mới cứ thế được cô dùng phương thức như vậy bơm vào trong thế giới của anh.

...

Chiều tối, Hạ Kinh Thiền đi ra sân vận động.

Trong lối đi ra khán đài có dán áp phích tuyển thành viên, Hạ Trầm Quang tự thành lập một câu lạc bộ bóng rổ nghiệp dư, hiện tại đang tuyển thành viên lo công tác hậu cần, người quản lý đội và tuyển thêm một vài cầu thủ nữa.

Hạ Kinh Thiền thoáng thấy lúng túng đôi chút trước tên gọi của đội bóng rổ này…

“Đội bóng rổ Trâu Bò Nhất Vũ Trụ”.

Không ngờ người ba trưởng thành, chín chắn và dịu dàng của cô lại từng theo đuổi phong cách ngớ ngẩn như thế này hồi trẻ!

Sau này, nếu như đội bóng rổ của họ được lên thi đấu chuyên nghiệp, trước mặt khán giả cả nước, người dẫn chương trình hô lên cái tên “Đội bóng rổ Trâu Bò Nhất Vũ Trụ” thì chẳng phải là xấu hổ lắm sao.

Trên sân bóng rổ vắng hoe không có mấy bóng người.

Do vừa xảy ra động đất nên ở trong nhà không an toàn, mọi người đều tập trung ra ngoài bãi đất trống để lánh nạn.

Thế nhưng, các chàng trai trẻ hoàn toàn chẳng quan tâm tới chuyện trời sập, đất nứt hay là tận thế, chỉ cần không phải đi học, hễ rảnh ra là họ sẽ lập tức chạy tới sân bóng rổ, thỏa sức đổ mồ hôi trên sân.

Trên khán đài không có người xem nhưng nửa sân bóng bên dưới thì cực kỳ náo nhiệt, tiếng bóng rổ tiếp đất vọng lên tựa như tiếng nhịp tim liên tục lên xuống không ngừng.

Hạ Trầm Quang nhảy lên chắn bóng, sau đó rê bóng xông phá hàng thủ của đối phương, chạy ba bước lên rổ, di chuyển cực kỳ linh hoạt, ánh mắt bừng bừng nhiệt huyết của một chàng trai trẻ mà trước nay Hạ Kinh Thiền chưa từng được thấy bao giờ.

Lâu lắm rồi Hạ Kinh Thiền không được xem ba cô chơi bóng rổ.

Kể từ khi giải nghệ, Hạ Trầm Quang như thể biến thành một người khác, suốt mười năm, ngày nào cũng như ngày nào, chỉ mới ngoài bốn mươi mà tóc ba cô đã bạc nửa mái đầu, bước đi nặng nề, đáy mắt u ám, không có ánh sáng.

Lúc này đây, được nhìn thấy Hạ Trầm Quang tỏa ra hơi thở thanh xuân trên sân bóng như vậy thật khiến lòng người phấn chấn muốn hò reo, cổ vũ cho anh ấy.

Đúng lúc này, Hạ Kinh Thiền nhìn thấy bóng một người quen.

Từ Văn Dương.

Cô không hề quên trước khi xảy ra vụ tai nạn giao thông, ở phố ẩm thực Ao Sen, người này đã vũ nhục và trả thù Hạ Trầm Quang như thế nào.

Tuy nhiên, dáng vẻ hiện giờ của Từ Văn Dương hoàn toàn trái ngược với thái độ vênh váo, đắc ý khi đó.

Lúc này, Từ Văn Dương đang nhặt bóng cho các thành viên trong đội đang tập luyện, nghĩ cách nịnh bợ, lấy lòng đội trưởng Hạ Trầm Quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play