Chương 8
Hạ Trầm Quang cạn lời: “Từ lúc xảy ra động đất tới giờ đã mấy tiếng đồng hồ rồi, đường cậu chạy tới đây xa thật đấy.”
Tô Mỹ Vân cười nói: “Tớ phải chạy qua quán tạp hóa mua que kem ăn tạm cho đỡ sợ rồi lại chung tay cùng với các sinh viên khác mang chiếu ra ngoài sân vận động, sau đó tới căng tin ăn một bát mì khoai tây, ra vườn hoa đọc sách một lát rồi lập tức chạy tới đây!”
Hạ Trầm Quang: “Cảm ơn cậu đã quan tâm tôi như thế.”
Tô Mỹ Vân: “Đúng rồi đó, ngoài ba mẹ, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, bạn thân, hội chị em và các bạn cùng phòng của tớ ra, à còn ngoại trừ cả lớp trưởng, lớp phó, lớp phó văn nghệ của lớp, trưởng câu lạc bộ và toàn thể các thành viên của câu lạc bộ anime cùng với con Corgi nhà tớ ra thì cậu đúng là người quan trọng nhất với tớ!”
Hạ Trầm Quang: ...
“Tôi đúng là quá “quan trọng” với cậu.”
Hạ Trầm Quang không nói chuyện tào lao với cô ấy nữa, gọi cả đội đi tập tiếp.
Người theo đuổi đầy cuồng nhiệt này tên là Tô Mỹ Vân, cô ấy đứng bên cạnh sân bóng, hò reo: “Cố lên, cố lên, anh Trầm Quang cố lên.”
Hạ Kinh Thiền từng nghe ba kể, hồi đại học ba có một vài người theo đuổi rất cuồng nhiệt.
Nhưng sau này xảy ra một chuyện cực kỳ lạ lùng, một trong số những người theo đuổi ba bất ngờ bị xâm hại trong lúc đi ngoài đường vào buổi tối, sau đó không hiểu sao người này lại đổ tội cho ba cô, hại ba cô bị đuổi học, còn cắt đứt quan hệ với ba mẹ ruột.
Đó là bước ngoặt đánh dấu cuộc đời của Hạ Trầm Quang bắt đầu trượt dốc.
Cho dù sau này phía cảnh sát không hề có bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào chứng minh Hạ Trầm Quang là thủ phạm nhưng những ảnh hưởng xấu từ chuyện này lại không thể nào vãn hồi. Kể từ đó, Hạ Trầm Quang phải cõng tội danh nghi phạm mà không thể nào rửa sạch được oan ức.
Hạ Trầm Quang thề rằng mình không hề làm chuyện tồi tệ đó, Hạ Kinh Thiền cũng tin tưởng nhân phẩm của ba cô. Nếu đi đường gặp mèo hoang bị thương, lần nào Hạ Trầm Quang cũng đều thương hại chúng, dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi chẳng còn lại là bao của mình để chữa bệnh cho chúng.
Bản thân Hạ Kinh Thiền cũng chính là một “chú mèo con” được ba cô tha về nhà chăm sóc như thế.
Bản tính của Hạ Trầm Quang rất lương thiện, chỉ một lòng lo cho sự nghiệp, không hề để tâm chuyện gì khác, lại càng không phải là người xấu.
Hạ Kinh Thiền nhìn Tô Mỹ Vân, hàng mày hơi chau lại.
Không biết vụ việc kia… Có liên quan tới cô gái này không?
Hạ Kinh Thiền quyết định âm thầm điều tra, lặng lẽ đứng sát lại gần, nói với Tô Mỹ Vân: “Xin chào, tôi là Hạ Kinh Thiền.”
Tô Mỹ Vân ngờ vực nhìn cô một cái: “Ờm, tớ là Tô Mỹ Vân.”
“Cậu thích cậu ấy à?”
“Đúng vậy, sao thế? Cậu cũng thích cậu ấy à?”
Hạ Kinh Thiền đang định phủ nhận thì Tô Mỹ Vân lại cầm tay cô: “Xin chào tình địch, chúng ta cùng nhau theo đuổi cậu ấy nhé, nếu có dịp thì chúng ta phải nhớ trao đổi thông tin tình báo với nhau và thảo luận về nghệ thuật theo đuổi nhé.”
Hạ Kinh Thiền kinh ngạc.
Thời này, con gái theo đuổi con trai đều hào phóng như vậy sao?
“Tôi không theo đuổi cậu ấy.” Cô vội vàng giải thích: “Tôi không hề rung rinh gì với cậu ấy cả.”
Biểu cảm của Tô Mỹ Vân lập tức trở nên lạnh nhạt: “Ồ, không phải tình địch, vậy cậu tránh xa tớ ra đi.”
Hạ Kinh Thiền: ...
Gì vậy? Không theo đuổi thì không thể làm bạn bè được ư?
Đây là chỗ đu idol hay gì?
“Cậu tên là Tô Mỹ Vân đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi tên là Hạ Kinh Thiền, rất hân hạnh được quen biết cậu.”
Tô Mỹ Vân: “Hạ Kinh Thiền, có phải cậu quên mất một chuyện rồi không?”
“Hả? Chuyện gì?”
“Chúng ta là bạn cùng phòng kiêm bạn thân mà, cậu tự giới thiệu cái quỷ gì thế!”
Hạ Kinh Thiền: ???
Tô Mỹ Vân bẹo má cô: “Bé cưng dễ thương à, cậu mất trí nhớ rồi hả?”
“À, tớ nhớ lại rồi.”
Mặc dù đầu óc cô hơi treo máy nhưng ký ức của kiếp này vẫn đang tràn từng chút một vào trong đầu.
Đúng là cô có quen biết Tô Mỹ Vân, hơn nữa còn là bạn cùng phòng!
Cô vỗ đầu một cái: “Ngại quá, động đất làm tớ bị chấn động não nhẹ.”
Nếu hai người đã quen biết nhau thì chuyện này dễ rồi, chỉ cần cô cẩn thận lưu ý thì kiểu gì cũng sẽ biết rõ chân tướng của vụ việc kia, trả lại sự trong sạch cho ba cô.
…
Loa phóng thanh trên sân trường đang đọc tin tức cập nhật liên tục theo thời gian thực về tình hình động đất ở Vấn Xuyên.
Tuy Vấn Xuyên cách thành phố C những mấy trăm cây số nhưng sức mạnh của động đất thực sự không thể xem thường, những cơn dư chấn mạnh khiến tối nay là một đêm khó ngủ với tất cả mọi người.
Các sinh viên tự phát lên trên ký túc lấy chăn chiếu, trải ra sân vận động, nằm ngủ dưới đất.
Các sinh viên nữ nằm bên trái sân vận động, sinh viên nam nằm bên phải sân vận động, phân chia rạch ròi, nước sông không phạm nước giếng, còn có cả giáo viên trực ban trông coi các sinh viên.
Đêm nay, bầu trời đầy sao. Hạ Kinh Thiền, Tô Mỹ Vân và mấy bạn nữ khác nằm cạnh nhau nói chuyện phiếm, tâm sự đêm khuya.
Hạ Kinh Thiền nhìn cô nàng nhà giàu trắng trẻo, dễ thương, nhìn là thấy ngay có tướng phúc hậu trước mặt, tò mò hỏi: “Mỹ Vân à, cậu thích điểm gì ở Hạ Trầm Quang vậy?”
“Hiện giờ bọn mình đều đã học đại học rồi, tớ chăm chỉ học hành mười mấy năm nay không hề yêu sớm nên lên đại học, tớ muốn yêu một ai đó, vậy nên tớ chọn Hạ Trầm Quang.”
“Đại học Nam Du có nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, tại sao cậu lại chọn cậu ấy?”
“Bởi vì cậu ấy là hotboy của trường mới được mọi người bầu chọn mà, đương nhiên Tô Mỹ Vân tớ đã thích thì phải thích người đẹp trai nhất rồi.”
Lý do này thật sự là không thể phản bác được.
“Vậy cậu có hiểu rõ về cậu ấy không?”
Tô Mỹ Vân đáp cực kỳ vô tư: “Đợi bao giờ yêu rồi thì hiểu, cứ cưa đổ được đã rồi tính sau!”
“Thực ra, tính cách cũng rất quan trọng, tính Hạ Trầm Quang trẻ trâu như thế, thực sự làm lu mờ vẻ ngoài đẹp trai của cậu ấy.” Hạ Kinh Thiền định khuyên Tô Mỹ Vân bỏ cuộc để tránh xảy ra vụ việc kia: “Quan trọng nhất là điều kiện kinh tế nhà Hạ Trầm Quang không tốt, hiện tại cậu ấy đã rất nghèo rồi, chưa biết chừng sau này còn nghèo hơn.”
“Nghèo ư?” Tô Mỹ Vân cau mày: “Cậu có hiểu lầm gì về nhà giàu nhất thành phố C à? Nhà Hạ Trầm Quang siêu giàu mà trời ơi!”
“Hả?”
“Đúng vậy đó, còn giàu hơn nhà tớ nữa.”
Hạ Kinh Thiền giật mình nhớ ra, đúng rồi! Nhà họ Hạ rất giàu.
Thế nhưng những tài sản ấy không hề liên quan gì tới Hạ Trầm Quang, cho nên Hạ Kinh Thiền vẫn luôn cảm thấy nhà họ nghèo rớt mùng tơi.
Về phần tại sao tài sản của ba mẹ Hạ Trầm Quang lại không liên quan gì tới Hạ Trầm Quang thì Hạ Kinh Thiền nhớ trước đây từng nghe ba cô kể rằng hình như đó là câu chuyện bế nhầm con cực kỳ máu chó.
“Thái tử” thật Hạ Trầm Quang bị người ta bế nhầm ở bệnh viện từ lúc mới sinh, lớn lên trong một gia đình nghèo, điều kiện kinh tế không được tốt.
Ba mẹ nuôi của Hạ Trầm Quang mất sớm, Hạ Trầm Quang phải sang ở nhờ nhà cậu, ăn nhờ ở đậu ở nhà người ta nhiều năm, mãi tới khi lên cấp ba mới được nhà họ Hà giàu có đón về nhà.
Còn vị “Thái tử” giả thì sống trong thân phận của Hạ Trầm Quang, được ăn sung mặc sướng ở nhà họ Hạ suốt bao nhiêu năm, tạo dựng được tình cảm sâu đậm với ba mẹ ruột của Hạ Trầm Quang.
Cho nên, cho dù Hạ Trầm Quang được nhà họ Hạ đón về nhà nhưng tình cảm ba mẹ với con cái cũng không hề thân thiết.
“Thái tử” giả lại suốt ngày chen chân, châm ngòi ly gián quan hệ giữa Hạ Trầm Quang và ba mẹ ruột, đã vậy anh ấy còn say mê bóng rổ nên ba mẹ vốn đã có khá ít tình cảm với anh ấy lại càng thêm không hy vọng gì anh ấy có thể giúp ích cho việc kinh doanh của gia đình.
Sau này, bọn họ không hề để lại cho Hạ Trầm Quang chút tài sản thừa kế nào, tất cả đều viết di chúc để lại cho vị “Thái tử” giả không hề có chút quan hệ máu mủ nào kia.
“Thái tử” giả kế thừa Bất động sản Hạ Thị xong, thường xuyên làm khó dễ Hạ Trầm Quang đang tập bóng trong đội bóng rổ, khiến sự nghiệp của Hạ Trầm Quang liên tục trượt dốc, cho tới khi cuộc đời rơi xuống đáy vực sâu.
Tới giờ phút này, khi hồi tưởng lại tất cả một lần nữa, Hạ Kinh Thiền mới cảm thấy hoảng sợ…
Con đường trưởng thành của Hạ Trầm Quang quả là bốn bề đều có kẻ địch, ánh đao ánh kiếm bay múa khắp trời.
...
Hạ Kinh Thiền nằm trên chiếc chiếu cứng, nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng có muôn vàn trăn trở, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tiếng muỗi bay vo ve bên tai cô, cô quay qua nhìn Tô Mỹ Vân nằm bên cạnh ngủ ngon lành thì biết ngay là lũ muỗi xung quanh đều bị nhóm máu O ngọt ngào của cô thu hút, tụ tập lại chỗ cô hết cả rồi.
Hạ Kinh Thiền gãi mấy nốt muỗi đốt sưng vù trên cánh tay, trong lòng hơi buồn bực, cô muốn hỏi mượn nước hoa của các sinh viên xung quanh nhưng lúc này, hầu hết mọi người đều đã ngủ, cô không tiện quấy rầy họ.
Cô đứng dậy quay trở về ký túc xá nữ để lấy một chai nước hoa.
Bởi vì ký túc xá mới đang trong giai đoạn sửa chữa nâng cấp nên tòa ký túc số mười hai mà bọn cô đang ở tạm thời là dạng nam nữ hỗn hợp. Sinh viên nữ ở tầng bốn, năm, sáu, sinh viên nam ở tầng một, hai, ba.
Bình thường, đôi bên vẫn nước sông không phạm nước giếng, ngoại trừ thỉnh thoảng lúc đi xuống cầu thang tình cờ gặp mấy chàng trai mặc quần cộc nghênh ngang chạy bên ngoài hành lang ra thì không hề có ảnh hưởng gì lớn.
Tầng ba có phòng trực của giáo viên, tụi con trai không được phép đi lên trên tầng của con gái.
Lúc này đã gần nửa đêm, trong ký túc không có ai. Thành phố C là một thành phố núi, vị trí của đại học Nam Du vừa khéo nằm lọt ở giữa, được những ngọn núi bao quanh, gió lùa qua đây rít lên ù ù, có phòng ký túc nào đó quên không đóng cửa, cửa bị gió đập kêu ầm ầm.
Hạ Kinh Thiền vừa đi lên trên tầng là đã thấy hối hận rồi. Buổi tối, gió trong ký túc thổi không ngừng, lạnh lẽo, u ám khá đáng sợ.
Nhất là phòng ký túc của cô còn ở tận tầng sáu.
Tuy nhiên, giờ này cửa hàng tiện lợi đều đã đóng cửa rồi, nếu cô không lấy được chai nước hoa thì chắc chắn đêm nay cô sẽ bị bầy muỗi “bao vây, tấn công”, trở thành túi máu cho bọn chúng hút, đừng hòng được ngủ yên.
Hạ Kinh Thiền bất chấp tất cả chạy lên trên tầng, quen chân chạy về phòng, mò được một bình nước hoa trong ngăn tủ rồi vội vàng chạy xuống dưới.
Trong ký túc xá trống trải không một bóng người, Hạ Kinh Thiền nhác thấy bóng Hứa Thanh Không ở đằng xa.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh như một chàng trai trong manga Nhật, một mình đi vào trong tòa ký túc không người.
Hạ Kinh Thiền nghĩ rằng anh cũng quay về ký túc để lấy nước hoa nên đứng dưới tầng chờ anh, định kiếm cơ hội nói chuyện phiếm với anh thêm mấy câu, nhanh chóng làm thân với anh.
Hạ Kinh Thiền đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy Hứa Thanh Không đi xuống dưới này.
Trong lòng cô không khỏi ngờ vực.
Hiện tại đang trong giai đoạn đặc biệt, có thể xảy ra dư chấn bất cứ lúc nào, anh lại vào trong tòa nhà lâu như vậy thì đúng là quá nguy hiểm!
Hạ Kinh Thiền đi vào trong ký túc, cửa phòng ở các tầng đều đóng kỹ, tiếng bước chân của cô vang vọng trong hành lang tĩnh lặng.
“Hứa Thanh Không?”
Không có ai đáp lại.
Cho tới khi Hạ Kinh Thiền trông thấy cánh cửa gỗ trên tầng trên cùng dẫn lên sân thượng bị gió thổi đập ầm ầm, cô mới chợt nhận ra vấn đề, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, mở cánh cửa gỗ ra, leo lên sân thượng.
Quả nhiên, chàng trai trẻ đó đang cô độc đứng lặng một mình trên sân thượng, dợm chân nhảy xuống.