Chương 5

Hạ Kinh Thiền thực hiện động tác hô hấp nhân tạo xong, ngồi thẳng dậy, lúc này cô mới nhận ra anh vừa mới tỉnh lại, đôi mắt đen láy của anh đang bình tĩnh nhìn cô.

Cô ngồi bệt xuống bãi cỏ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chàng trai trẻ trước mặt cô cũng ngồi dậy, ôm ngực, ho khan mấy lần, lảo đảo đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Hứa Thanh Không!” Hạ Kinh Thiền đuổi theo, nắm chặt gấu áo ướt sũng nước của anh: “Cậu tới phòng y tế kiểm tra thử xem sao đi.”

“Không cần.”

Chàng trai trẻ lạnh nhạt nói xong, giật gấu áo của anh ra khỏi tay cô rồi bỏ đi.

Hạ Kinh Thiền đứng nhìn theo bóng lưng lạnh lùng, cô độc của anh, khác hẳn với vẻ dịu dàng của người đàn ông hôm đó bung dù che mưa cho cô.

Tại sao anh lại sơ sẩy ngã xuống nước vậy?

...

Ở thành phố C, người dân có thể cảm nhận được rung chấn của trận động đất ngày 12 tháng 5 hết sức rõ ràng. Đại học Nam Du tạm dừng toàn bộ chương trình giảng dạy.

Nhà trường khẩn cấp tổ chức nhân viên đi kiểm tra độ an toàn của các tòa nhà giảng đường và khu ký túc xá sinh viên, dựng lều vải tị nạn tạm thời trên sân vận động, sinh viên tập trung thành từng nhóm nhỏ trên sân vận động rộng rãi để đề phòng nguy hiểm do dư chấn gây ra.

Hạ Kinh Thiền năn nỉ gãy lưỡi mới được dì quản lý ký túc xá cho về lại phòng ký túc để thay quần áo sạch.

Cô soi mình vào chiếc gương to đặt ngoài ban công, nhìn bóng mình in trong đó.

Tay chân nhỏ nhắn, vóc dáng mảnh dẻ, mái tóc dài cột đuôi ngựa giản dị bằng một chiếc dây lụa cột tóc màu xanh lá nhạt, phần tóc rơi ra ngoài được dắt gọn vào mang tai.

Dáng dấp vẫn là dáng dấp vốn có của cô, mặt mày không hề thay đổi, da dẻ trắng trẻo như tuyết đầu mùa, đôi mắt trong veo, long lanh nước, toát lên vẻ ngoan ngoãn, ngây thơ.

Vậy là cô không nhập vào cơ thể một người khác mà vẫn là chính cô, vẫn là Hạ Kinh Thiền.

Ký ức dần tràn vào trong đầu, mặc dù rất rời rạc nhưng vẫn đủ để Hạ Kinh Thiền bắt được những thông tin quan trọng nhất…

Cô du hành thời gian tới đây, có một thân phận khác ở thế giới này.

Cô mồ côi ba mẹ từ nhỏ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không được ai nhận nuôi, cố gắng chăm chỉ học hành, thi đậu trường đại học tốt nhất thành phố C là Đại học Nam Du, hiện đang theo học chuyên ngành Văn học.

Cho nên, cô có một thân phận khác ở thế giới này, chắc hẳn cô là bạn học cùng khoa với Hạ Trầm Quang, chứ không phải con gái của ba cô.

Tuy nhiên, bất kể thân phận thay đổi như thế nào, trong lòng Hạ Kinh Thiền, Hạ Trầm Quang mãi mãi là ba cô, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.

Hạ Kinh Thiền liếc nhìn xuống dưới, trông thấy Hạ Trầm Quang đang đứng trên sân thể dục ngoài trời bên phía đối diện ký túc xá.

Ánh nắng chiếu xuyên qua những chiếc lá nhỏ trong rừng cây long não, in những đốm nắng loang lổ lên thân hình cao ráo của chàng trai trẻ. Hạ Trầm Quang đang chơi chuyền bóng với mấy chàng trai khác.

Hiện tại, ngoại hình của Hạ Trầm Quang vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt rất sáng sủa, đôi mắt hai mí khiến người ta liên tưởng tới những chàng trai đáng yêu như những chú chó. Nhờ lợi thế chiều cao một mét chín mươi ba kết hợp với những đường nét vừa sắc sảo vừa trong trẻo trên khuôn mặt mà Hạ Trầm Quang rất được sinh viên trong trường yêu mến. Cách đây không lâu, Hạ Trầm Quang còn mới được bầu chọn là “hotboy trường học”.

Khóe mắt của Hạ Kinh Thiền hơi ươn ướt.

Bóng rổ là điều tiếc nuối suốt đời của ba cô, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, cô từng vô số lần nhìn thấy ba mình ôm trái bóng rổ đi xuống dưới nhà. Trong con ngõ nhỏ chật chội và tối tăm vang lên tiếng trái bóng dội lên thình thịch tựa như tiếng tim đập khỏe khoắn và đầy sức sống của một chàng trai trẻ.

Thế nhưng, trận đấu năm xưa đã làm chân phải của Hạ Trầm Quang bị thương, ngăn cản ba cô tiếp tục theo đuổi sự nghiệp bóng rổ.

Chức vô địch toàn quốc hụt khỏi tay, giấc mộng của ba cô cũng bị đặt dấu chấm hết.

Hạ Kinh Thiền thầm thề với lòng, giờ cô đã quay trở lại hai mươi năm trước rồi, có cô bảo vệ ba, nhất định cô sẽ không để chuyện đáng tiếc ấy tái diễn một lần nữa.

Cô muốn ba mình trở thành ngôi sao sáng nhất trên sân bóng.

...

Hạ Kinh Thiền vừa đi dạo trong sân trường vừa nghĩ xem rốt cuộc phải làm thế nào để ba cô né tránh được trận bóng rổ khiến chân ba cô bị thương.

Trận bóng đó là trận tranh tài chung kết giữa Hạ Trầm Quang và Hứa Thanh Không.

Hạ Trầm Quang và Hứa Thanh Không là hai ngôi sao nổi bật luôn tỏa sáng song hành với nhau trong giới bóng rổ, hai người họ đã cạnh tranh với nhau nhiều năm, thực lực ngang ngửa nhau, không ai chịu phục ai.

Nếu như, nếu như bọn họ không phải là đối thủ thì bi kịch cũng sẽ được ngăn chặn.

Thậm chí, nếu như hai người chẳng những không cạnh tranh mà còn hợp tác với nhau thì không chỉ né tránh được trận so tài bi kịch kia mà còn có thể giúp Hạ Trầm Quang hiện thực hóa được giấc mộng vô địch thế giới!

Hạ Kinh Thiền thầm hạ quyết tâm. Cô đi sang Học viện Công nghệ thông tin nghe ngóng tin tức liên quan tới Hứa Thanh Không.

Vừa mới bước vào tòa nhà cao tầng, cô lập tức thấy ngay trên màn hình LED ở sảnh đang nhấp nháy dòng chữ “Chúc mừng sinh viên Hứa Thanh Không lớp một khoa Thiết kế phần mềm khóa mười hai của Học viện giành được giải nhất cuộc thi ACM* toàn quốc”.

*Cuộc thi ACM là tên gọi tắt của cuộc thi lập trình quốc tế dành cho sinh viên đại học (International Collegiate Programming Contest – ICPC) do hiệp hội ACM (Hiệp hội Máy tính thành lập năm 1947, có trụ sở ở New York, tên tiếng Anh là Association for Computing Machinery) tài trợ.

Cô biết hồi học đại học, Hứa Thanh Không từng giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi, anh rất thông minh, thuộc tầm cỡ của thiên tài.

Hạ Kinh Thiền thấy có một sinh viên nữ ôm một xấp tài liệu đi từ trong tòa nhà ra, cô vội gọi cô ấy lại hỏi thăm: “Cậu có biết Hứa Thanh Không đang ở đâu không?”

“Cậu đang tìm Hứa Thanh Không à?” Ánh mắt của cô gái kia có phần ngờ vực.

“Ừm, vừa rồi tôi thấy cậu ấy bị ngã xuống nước nên muốn biết hiện giờ tình trạng cậu ấy thế nào rồi, tôi thấy hơi lo lắng một chút.”

“Chẳng trách áo cậu ấy ướt hết.” Cô gái kia hững hờ nhún vai: “Nhưng vừa rồi Trần Phi bên viện Thể thao đã gọi cậu ấy ra vườn hoa sau núi nói chuyện rồi.”

“Cảm ơn cậu!” Cô cảm ơn cô gái đó rồi vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà. Cô gái kia vội gọi giật cô lại: “Này, bạn gì ơi!”

Hạ Kinh Thiền quay đầu lại, cô gái kia chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Nếu như cậu muốn theo đuổi cậu ấy thì tôi khuyên cậu… Hãy cẩn thận.”

“Tại sao?”

“Các cậu là sinh viên học viện khác nên có khi không biết… Cậu ấy…” Cô gái đó còn chưa nói xong thì đã có mấy người đàn ông lớn tuổi trông giống giảng viên của nhà trường đi ra khỏi tòa nhà, cô gái đó vội vàng ngậm miệng, chỉ nói với Hạ Kinh Thiền rằng: “Cậu cứ nghe lời tôi là được, đừng dính vào cậu ấy, tránh xa cậu ấy ra.”

Nói xong, cô gái đó lập tức bỏ đi.

Tuy Hạ Kinh Thiền hơi hoang mang một chút nhưng cô không nghĩ gì nhiều, vẫn tiếp tục chạy ra vườn hoa sau núi.

Dù sao đi nữa, chuyện cấp bách trước mắt là phải lôi kéo Hứa Thanh Không gia nhập đội của ba cô!

Hạ Kinh Thiền vừa chạy ra tới vườn hoa sau núi thì lập tức nghe thấy động tĩnh trong bụi cỏ, cô khom lưng đi lại đó, núp sau lùm cây, bất ngờ trông thấy có mấy thanh niên đang vây đánh Hứa Thanh Không.

Áo của Hứa Thanh Không vẫn còn ướt, anh bị mấy tên thanh niên cơ bắp cuồn cuộn bao vây như một con thú bị nhốt vào lồng.

“Nói cho rõ ràng đi! Rốt cuộc mày đã làm gì bạn thân của tao?”

Hứa Thanh Không bị bọn chúng đè xuống bãi cỏ, một tên ngồi xổm xuống, bóp cằm anh: “Sao nó tới nhà mày một chuyến trở về lại bị dọa sợ tới nỗi phải xin nghỉ học vậy hả? Mẹ kiếp, rốt cuộc ở nhà mày đã xảy ra chuyện gì?”

“Mày không nói gì đúng không?”

Nói xong, người này đứng dậy, co chân lên, giẫm mạnh vào mặt Hứa Thanh Không.

Khuôn mặt trắng lạnh của chàng trai trẻ dính cỏ, anh cắn môi dưới, đôi mắt đen láy lộ vẻ quật cường.

Thấy vậy, da đầu Hạ Kinh Thiền tê rần.

Cô cứ tưởng hồi học đại học, Hứa Thanh Không hẳn phải là một chàng trai hăng hái, nhã nhặn, đầy kiêu hãnh… Nhưng chàng trai trẻ đang bị người ta giẫm dưới chân trước mắt cô lại khác xa một trời một vực so với những gì cô tưởng tưởng về anh.

Anh thở hổn hển giống như một con dã thú, áo quần dính đầy bụi đất, cực kỳ bẩn thỉu.

Nghĩ tới thái độ ngập ngừng của cô gái ban nãy, Hạ Kinh Thiền dần hiểu ra, không phải ngay từ đầu Hứa Thanh Không đã là một ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.

Ngay khi Trần Phi siết chặt nắm đấm định đấm Hứa Thanh Không một trận tơi bời thì Hạ Kinh Thiền không chút do dự xông ra, đứng chắn trước người Hứa Thanh Không: “Dừng tay, cậu không được đánh cậu ấy!”

Hạ Kinh Thiền xuất hiện quá mức đột ngột, Trần Phi vội vàng thu nắm đấm về, nổi giận hỏi: “Mày là ai, sao lại xen vào việc của người khác hả?”

“Tôi... Tôi là bạn của cậu ấy.”

“Hừm, thằng tâm thần này mà cũng có bạn à?” Trần Phi cười: “Bạn gái hả?”

“Chuyện này không phải việc của cậu.”

“Mày yêu đương với cậu ta.” Trần Phi châm một điếu thuốc lá, liếc nhìn Hạ Kinh Thiền, lạnh lùng chế giễu: “Không sợ bị cậu ta giết chết hả?”

“Cậu là Trần Phi bên viện Thể thao đúng không?”

“Đúng, mày biết tao hả?”

“Tôi đã báo cáo chuyện này với thầy quản sinh của cậu rồi, thầy giáo sẽ tới đây ngay thôi. Các cậu tụ tập, bao vây, đánh đập sinh viên khác, nếu học viện mà biết chuyện này thì chắc cậu không cần tôi phải nói cho biết các cậu sẽ bị phạt như thế nào đâu đúng không?” Hạ Kinh Thiền nói năng đâu ra đấy: “Sau này, khi các cậu đã trở thành vận động viên chuyên nghiệp rồi, thậm chí có khi còn là người nổi tiếng, chẳng lẽ cậu không sợ bị người ta khui ra quá khứ từng bạo lực học đường người khác hay sao?”

Câu này thực sự chỉ mang tính hù dọa mấy tên này. Bọn họ nhìn nhau, lo lắng nói: “Anh Trần à… Con bé này nói có lý đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play