Chương 4
Hạ Kinh Thiền lập tức lắc đầu để vứt bỏ những suy nghĩ phi thực tế trong đầu mình.
Sao cô lại dám nghĩ tới người đàn ông đó chứ?
“Ai vậy?”
“Không có gì. Con chỉ muốn nói là hôm nay, đài truyền hình của bọn con đã phỏng vấn Hứa Thanh Không đấy ạ.”
Đột nhiên nghe thấy cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ này nên Hạ Trầm Quang hơi giật mình: “Hứa Thanh Không à?”
“Vâng, con không ngờ luôn á!” Hạ Kinh Thiền gấp gáp lấy cuốn sổ từ trong túi xách: “Hứa Thanh Không trông trẻ lắm ạ! Lại còn siêu đẹp trai nữa!”
Có thể khiến cô công chúa nhỏ bé này – người có tiêu chuẩn cao đến mức hà khắc của hiệp hội về ngoại hình - phải khen ngợi anh một tiếng “đẹp trai”, lại còn là “siêu đẹp trai” thì chắc chắn Hứa Thanh Không đã chăm sóc bản thân rất tốt trong những năm qua.
“Đẹp trai cỡ nào?” Hạ Trầm Quang hời hợt hỏi lại.
“Dù sao thì cũng đẹp trai hơn ba!”
“Con khỏi cần nói nữa. Năm đó, khi ba và cậu ta còn là bạn bè thời đại học, độ nổi tiếng của Hứa Thanh Không đã kém xa ba đấy nhé.”
“Ba đã nói câu này nhiều lần lắm rồi!”
Hạ Trầm Quang mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại có phần cay đắng.
Từng là hai nam thần của Đại học Nam Du, bọn họ cũng là hai ngôi sao chói sáng nhất trong giới bóng rổ.
Trong trận đấu bóng rổ thu hút sự chú ý của cả nước vào năm ấy, Hạ Trầm Quang đã bị Hứa Thanh Không áp đảo đến cực điểm, liên tục thất bại... Việc dùng hết sức lực để tranh bóng bật bảng đã khiến Hạ Trầm Quang bị té ngã và gãy xương bánh chè, trở nên què quặt với cái chân tàn tật.
Từ đó trở đi, hai người đã đi về hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.
Sau khi nghỉ thi đấu, Hạ Trầm Quang kinh doanh thua lỗ nên đã mất hết tiền tiết kiệm, cả ngày đều mượn rượu giải sầu, tinh thần trở nên sa sút và chán chường.
Từ đó về sau, thế giới của Hạ Trầm Quang luôn chìm trong bóng tối âm u, chẳng còn khả năng xoay chuyển nữa.
Con gái chính là niềm hy vọng duy nhất để Hạ Trầm Quang sống tạm bợ trên thế giới này. Giờ đây, ba cô đã hoàn toàn không dám quay đầu nhìn lại khát vọng trước đây của mình nữa rồi.
Hạ Kinh Thiền lấy cuốn sổ kia ra: “Nhắc tới mới nhớ, Hứa Thanh Không còn ký tên cho con nữa đấy.”
“Thật à?”
Hạ Trầm Quang liếc nhìn dòng chữ trên cuốn sổ: “Đã nhiều năm như vậy rồi mà chữ viết của cậu ta vẫn...”
Đột nhiên, giọng nói của ba cô bị mắc kẹt trong cổ họng.
“Thiếu niên không ngại năm tháng đằng đẵng.”
Những tràng pháo tay nồng nhiệt chợt vang lên bên tai, ầm vang như sấm, vang vọng dưới vòm trời.
Hạ Trầm Quang đột nhiên đạp phanh.
Phía xa xa, một chiếc xe tải lớn do tài xế say rượu cầm lái đang rít lên rồi phóng tới một cách ngả nghiêng, ánh sáng chói lóa khiến Hạ Kinh Thiền không thể nào mở mắt ra được.
Trong chốc lát, cả thế giới sụp đổ.
Máu tươi chảy xuôi róc rách trên mặt đường bằng nhựa, nhuộm đỏ dòng chữ nhỏ nhưng cứng cáp trên cuốn sổ kia.
Thiếu niên không ngại năm tháng đằng đẵng.
Vẫn còn vinh quang ở miền đất hứa.
…
Sau một cơn chấn động rung trời chuyển đất, bầu trời đêm tĩnh lặng chợt biến thành bầu trời mùa hè trong xanh thăm thẳm. Bên tai cô vang vọng tiếng động ầm ĩ và sôi nổi.
Ánh nắng mặt trời chói chang và sáng rực, nóng bức đến mức khiến Hạ Kinh Thiền khó mà mở mắt.
Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng phải cô và ba mình đã bị một chiếc xe tải lớn đâm trúng rồi sao?
Thế mà giờ phút này, Hạ Kinh Thiền lại đang đứng dưới gốc cây long não của trường Đại học Nam Du với dáng vẻ lành lặn, đồng thời trông thấy vô số nam sinh và nữ sinh đang hốt hoảng chạy ra khỏi khu ký túc xá.
“Có động đất! Chết tiệt.”
“Rung lắc mạnh quá đi mất!”
“Động đất ở chỗ nào vậy?”
“Ai mà biết.”
Hạ Kinh Thiền trợn mắt nhìn chằm chằm vào ba mình - Hạ Trầm Quang - đang chạy từ ký túc xá dành cho nam sinh xuống dưới.
Hạ Trầm Quang đang mặc một chiếc quần cộc như SpongeBob SquarePants*, trong tay còn ôm quả bóng rổ quý giá của mình nữa. Ba cô đang hoảng loạn nhìn ngó xung quanh.
*SpongeBob SquarePants: Loạt phim hoạt hình truyền hình của Hoa Kỳ.
“Má ơi, dù đã ngần này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp phải động đất đấy.”
Hạ Kinh Thiền chăm chú nhìn ba mình đến độ không chớp mắt, sốc tới nỗi quai hàm cũng sắp rớt xuống.
Trong khi đó, Hạ Trầm Quang không có rãnh cười hay bọng mắt, không có quầng thâm, lại càng chả có tóc bạc nửa đầu... Ba cô vẫn là một chàng trai tuấn tú, sở hữu nhan sắc đáng kinh ngạc như trong bức ảnh tốt nghiệp đã ố vàng.
Hạ Trầm Quang phát hiện phía đối diện có một cô gái đang nhìn thẳng vào mình, thế là cái mặt dày đỏ bừng cả lên. Ba cô vô thức dùng quả bóng rổ để che đi chiếc quần cộc hoạt hình bên dưới.
“Ba ơi!”
Cô gái chạy tới rồi ra sức ôm lấy bờ vai rộng của thiếu niên: “Ba không sao hết, thật sự quá tốt rồi. Nguy hiểm quá đi mất. Lúc nãy thực sự… Con còn tưởng rằng mình sẽ phải xa ba mãi mãi luôn đấy. Nếu ba qua đời thì thậm chí gia đình chúng ta còn chẳng có tiền để đưa tang và mai táng nữa. Biết đâu con còn phải tiếp tục cáng đáng đủ khoản vay trên Hoa Bối* và Tá Bối* của ba… Ưm ưm ưm…”
*Hoa Bối: được sử dụng để tiêu dùng thấu chi và không thể được sử dụng để rút tiền mặt trên Alipay.
*Tá Bối: Là một dịch vụ cho vay trong Alipay dành cho tiêu dùng cá nhân, có thể rút tiền mặt, tính lãi vay hàng ngày.
Quả bóng rổ rơi xuống mặt đất.
Khóe môi của Hạ Trầm Quang giật giật. Anh ấy nhìn cô gái vừa nhào vào lồng ngực mình, sau đó đầu óc ngơ ngác mấy giây.
Cô vừa gọi anh ấy là gì nhỉ?
Ba hả...?
Hạ Trầm Quang cũng chẳng biết nên đặt tay vào đâu, bèn giơ tay lên như đầu hàng: “Không phải chứ! Bạn gì ơi, cậu… Tém tém lại đi. Nếu cậu thích anh đây thì hãy làm theo quy trình đi. Đầu tiên, cậu phải đăng ký với đội phó của tôi trước. Tôi... Bây giờ tôi hơi bất tiện.”
Lúc này Hạ Trầm Quang chả mặc gì cả, chỉ có mỗi một chiếc quần lót thôi!
Xấu hổ quá đi.
Hạ Kinh Thiền buông Hạ Trầm Quang ra, sau đó chợt hiểu ra khi nhìn vào dáng vẻ vừa trẻ trâu vừa ngây ngô của chàng trai.
Lúc còn trẻ, ba vẫn chưa biết cô.
Vậy cô là người duy nhất xuyên không.
“Mặc kệ ba có tin hay không thì con cũng là con gái tương lai của ba đấy.”
“Cậu... Não cậu bị chập mạch rồi à?”
Hạ Kinh Thiền vẫn làm nũng với Hạ Trầm Quang như khi cô còn nhỏ, ôm anh ấy một cách bịn rịn: “Trong thế giới này, con không có họ hàng và cũng chẳng có bạn bè, con chỉ có mình ba thôi.”
“Không phải chứ. Cậu...”
Hạ Trầm Quang vẫn giữ nguyên tư thế đầu hàng, giơ hai tay lên cao như cũ, đồng thời nhìn vào cô gái trong lồng ngực mình: “Cậu có thể buông tôi ra trước được không? Nếu muốn tìm hiểu và yêu đương thì cậu phải theo đuổi đối phương theo quy trình chứ? Đừng lập tức động tay động chân khi vừa xuất hiện nữa! Con gái con đứa, dù không cảm thấy rụt rè thì cũng sẽ bị ảnh hưởng xấu nếu bị người khác trông thấy đấy nhé.”
Hạ Kinh Thiền vừa lau khóe mắt ướt át vừa nhìn ba mình chăm chú suốt một lúc lâu, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ và tươi đẹp: “Ai thèm theo đuổi ba chứ!”
“Nếu cậu không theo đuổi tôi thì tại sao lại hành động thế này?”
“Vì ba là ba của con mà.”
“...”
Hạ Trầm Quang nhìn vào đôi mắt trong sáng và thẳng thắn của cô rồi tự hỏi rằng: Có phải cô gái này đang muốn chơi trò gì đó mới mẻ với anh ấy không nhỉ!
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Hạ Trầm Quang bất đắc dĩ rút tay ra: “Cậu cứ nói thẳng ra đi, cậu muốn gì?”
“Ba có tiền không ạ? Con vừa mới xuyên tới đây, mà trời đã tối rồi. Con vừa mới tan sở nên chưa kịp ăn tối ạ.”
Hạ Trầm Quang: “...”
Cô gái đáng thương vừa nhìn anh ấy vừa thút thít, nũng nịu gọi một tiếng: “Ba ơi, con đói quá!”
Sau năm phút dùng mọi thủ đoạn để nhõng nhẽo và năn nỉ, cô gái cất hai mươi nhân dân tệ vào túi với vẻ hài lòng: “Con tới căng tin trước nhé. Lát nữa con sẽ tìm ba sau ạ!”
Hạ Trầm Quang nhìn cô gái đang đi xa, sau cả buổi trời mới phản ứng lại, để rồi muộn màng nhận ra: Có phải mình...
Bị lừa không nhỉ?
…
Hạ Kinh Thiền lấp đầy bụng trong căng tin rồi đi dạo xung quanh trường Đại học Nam Du trong tâm trạng vui vẻ.
Lúc đi ngang qua bảng thông báo trong khuôn viên trường, Hạ Kinh Thiền đột nhiên nhìn thấy ngày hôm nay.
Ngày 12 tháng 5 năm 2008.
Vụ tai nạn xe cộ này đã khiến cô xuyên qua hai mươi năm, trở về thời đại học của Hạ Trầm Quang.
Hạ Kinh Thiền còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của mình sao cho rõ ràng thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của một cô gái bên cạnh.
Cô bèn ngẩng đầu nhìn sang thì thấy cô gái đó đang chỉ về phía hồ nước xa xa, giọng nói run run, nơm nớp lo sợ: “Có người... Rơi xuống nước rồi!”
Cứu người quan trọng hơn, vậy nên Hạ Kinh Thiền đã liều mạng chạy tới đó. Quả nhiên, cô trông thấy một cái bóng màu đen đang trôi nổi lềnh bềnh trong hồ nước. Đối phương không hề giãy dụa chút nào, chỉ bình tĩnh đón nhận cái chết ập đến.
Hồ Tịnh Trầm của trường Đại học Nam Du rất rộng và cũng cực sâu. Lúc này, sau khi trận động đất vừa xảy ra không lâu, hầu hết các sinh viên đều đang tập trung ở khu vực trống trải nên xung quanh hồ có rất ít người.
Hạ Kinh Thiền không chút do dự, lao xuống nước như một người cá. Cô bơi về phía người kia, cố gắng giữ chặt đối phương để đưa vào bờ.
Tất nhiên người nọ đã bất tỉnh rồi.
Hạ Kinh Thiền vén mái tóc ướt rượt ra khỏi trán anh, để rồi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của đối phương.
Chàng trai trẻ có những đường nét sắc sảo, ngũ quan rõ nét, đẹp trai một cách hoàn hảo.
Trái tim của Hạ Kinh Thiền như bị lỡ mất nửa nhịp.
Là anh.
Trong trí nhớ của Hạ Kinh Thiền, anh và cô chỉ mới tạm biệt nhau vài tiếng đồng hồ mà thôi. Một Hứa Thanh Không thành thục và tao nhã đã chẳng còn tồn tại nữa rồi. Người đang xuất hiện trước mặt cô chính là thiếu niên nhợt nhạt đang hấp hối này.
Nỗi đau đớn nặng nề và âm ỉ lại ập đến trong lòng cô.
Hạ Kinh Thiền ấn mạnh vào lồng ngực rắn chắc của chàng trai, đồng thời ôm lấy mặt anh để hô hấp nhân tạo.
Vào khoảnh khắc cô phủ lên đôi môi mỏng của anh, Hứa Thanh Không chợt mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy và không chút gợn sóng của anh nhìn chằm chằm vào Hạ Kinh Thiền - người đang gần anh trong gang tấc.