50
Trắc Ly liếc nhìn thứ nằm trên da bụng của Tiêu Nhẫn.
Hắn cười nhẹ: “Thế nhưng, ngươi có biết chân tướng thực sự là thế nào không?”
Trắc Ly lấy một thứ trong tay áo ra.
Vậy mà đó lại là một con dao giống hệt với con dao của Tiêu Nhẫn!
Nếu như không phải con dao găm của Tiêu Nhẫn vẫn còn nằm ở trên thắt lưng, tôi sẽ tưởng rằng Trắc Ly đã lấy mất đồ của Tiêu Nhẫn
Trắc Ly ném con dao găm xuống đất, cười lạnh: “Sự thật là, cha ngươi đã lén lút tiến vào đảo T.ử V.ong, suýt chút nữa đã bị dòng nước ngầm cuốn đi.”
“Là mẹ đã cứu ông ta, đối đãi với ông ta như một vị khách quý.”
“Là cha của ngươi đã đánh thuốc mê toàn bộ tộc nhân của chúng ta, nhân lúc mẹ ta đang hôn mê, ông ta đã dùng con dao này để moi giao châu của bà ra.”
Khi Trắc Ly lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lục vẫn luôn dịu dàng của hắn đã sớm đỏ bừng.
“Khi đó mẹ vừa mới mang thai ta, tộc người cá chúng ta mỗi lần mang thai phải mất đến hai năm, mẹ ta phải kiên trì thêm hai năm để có thể sinh ta ra đời, sau đó bà mới trút hơi thở cuối cùng.”
“Đáng tiếc, giao châu của tộc chúng ta nếu như là bị cưỡng ép lấy đi, chẳng những không phải là bảo vật kéo dài tuổi thọ…”
"Ngược lại, nó sẽ biến thành một loại độc dược mãn tính."
Trắc Ly cong môi, châm chọc: “Ta đoán, cha mẹ ngươi c.hết đi chắc hẳn rất khó coi.”
“Dù sao việc phải nhìn bản thân từng chút từng chút biến thành đá, cũng giống như phải mở to mắt nhìn sinh mạng bị thời gian đóng băng.”
“Ta đoán, mùi vị đó nhất định là không tốt đẹp gì.”
Trắc Ly tiến lên một bước, mặc kệ việc bản thân đang bị tất cả mọi người chĩa súng vào:
“Nếu như không phải bởi vì giao châu của Nhụ Nhụ vẫn còn nằm trên người ngươi, ta sớm đã g.iết c.hết các ngươi từ lâu rồi.”
51
Gương mặt Tiêu Nhẫn lộ ra vẻ khó hiểu.
Những hận thù đã sớm ăn sâu vào trong đầu hắn bao năm nay, đến cuối cùng đều là tự làm tự chịu.
Hắn dường như không thể chấp nhận được, nhìn về phía chú mình, khàn giọng cất lời hỏi: “Đó là sự thật sao?”
Phú thương lấy lệ đáp: “Đừng nghe hắn nói bậy…”
“Là thật sao?” Tiêu Nhẫn hung tợn ném khẩu súng sang một bên: “Tất cả các người đều coi tôi thành đứa ngốc?”
Tên phú thương một mắt một mắt nhận ra cảm xúc của Tiêu Nhẫn đã trở nên không ổn định, lão ta nháy mắt với đám lính đánh thuê, lập tức liền có một người dùng báng súng đánh mạnh vào gáy Tiêu Nhẫn.
Tiêu Nhẫn tức khắc ngã xuống đất.
Tôi lúng túng ngơ ngác, không biết phải làm sao, đột nhiên lại cảm nhận được đang có người dịu dàng nắm lấy tay tôi.
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay tôi: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
52
Đêm trước khi vào Đảo T.ử Vong, con tàu đã trải qua những đợt sóng lớn dữ dội cùng với bão tố.
Trong lòng tôi mơ hồ có cảm giác bất an.
"Trắc Ly, anh đi đi.”
"Bọn họ bây giờ nhất định đang nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ để em lại, em sẽ tìm cách để lấy lại giao châu.”
"Anh không thể đưa những người này về nhà. Nếu như bọn họ lên đảo, nhất định sẽ tạo ra một thảm kịch."
Hắn khẽ vuốt ve lông mày cùng bờ môi tôi, cười dịu dàng: “Nhụ Nhụ, so với tưởng tượng của em, tôi còn lợi hại hơn nhiều.”
"Đừng sợ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi."
Nhìn hắn bình tĩnh như vậy, sự lo lắng trong lòng tôi mới nhẹ đi phần nào.
Dường như chú của Tiêu Nhẫn cũng cảm nhận được điều gì đó, hắn cầm lấy khẩu súng ngắn, đi đến bên cạnh Tiêu Nhẫn.
Súng đã được nạp đạn, hắn nở một cười cực kỳ hung ác, hỏi Trắc Ly: “Việc này hẳn là do ngươi làm đi?”
“Sương mù, sấm sét, giông bão, chắc mấy trò quỷ này đều là do người làm ra, đúng chứ?”
"Con trai của Hải hoàng, nếu như ngươi không đưa chúng ta đến đảo T.ử V.ong, bọn ta sẽ bắn vỡ giao châu người cá nhỏ của ngươi."
53
Trắc Ly khẽ cười, tay cũng chỉ hơi nhấc lên một chút.
Sương mù lập tức tan đi.
Những đám mây đen dày đặc bị những chùm sáng chói mắt chọc thủng, càng ngày càng sáng chói.
Cơn bão cũng ngừng lại, mây đen chầm chậm tan đi.
Sau cơn mưa trời lại tạnh, cầu vồng xinh đẹp xuất hiện nơi đầu thuyền.
Xa xa, một hòn đảo khổng lồ được bao quanh bởi cỏ cây hoa lá hiện ra trước mắt, tiếng chim muông ríu rít đâu đây.
Nơi trung tâm hòn đảo còn có một thác nước cực lớn, nhưng cho dù có phóng hết tầm mắt cũng không thể nào nhìn thấy đầu nguồn.
Thác nước này, giống như từ trên trời đổ xuống.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này chấn động, đây là một thế giới chưa từng bị thế tục, công nghiệp hay c.hết c.hóc làm ô nhiễm.
Khi thuyền từ từ cập bến, đám người đó lũ lượt nhảy khỏi thuyền, lên đảo.
Mà tôi lại nghe thấy tiếng Trắc Ly khẽ thì thầm: "Là c.hết hay là sống, đều là lựa chọn của chính bọn họ."
54.
Tôi cùng với Tiêu Nhẫn bị bỏ lại trên thuyền, còn có một vài người ở lại theo dõi chúng tôi.
Khi Trắc Ly xuống thuyền, hắn đã hôn thật mạnh lên môi tôi.
"Tôi rất nhanh sẽ quay lại đón em."
Trắc Ly cầm lấy tay tôi, gắt gao ấn vào lồng ngực hắn, sau đó quỳ một gối xuống.
Mái tóc dài của thiếu niên người cá được buộc ra phía sau đầu, một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho mái tóc như đang không ngừng nhảy múa:
"Nhụ Nhụ thân yêu, tôi, Trắc Ly, có thể cưới em làm vợ không?
"Tôi lấy mạng sống của con trai Hải Hoàng ra để thề rằng, tôi sẽ dùng cả đời này của bản thân, yêu thương, chiều chuộng nàng.”
“Cho đến khi nước biển chảy ngược, sông cạn núi mòn, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi...”
"...Linh hồn của tôi sẽ cùng em bay đến nơi tận cùng của vũ trụ."
Hắn vậy mà lại lựa chọn cầu hôn tôi vào lúc này.
Đầu óc của tôi vì những lời thề của hắn mà trở nên trống rỗng.
Nhìn thấy mấy tên lính đánh thuê mất kiên nhẫn ôm sung bước tới, đầu óc tôi chợt nóng lên, kiễng chân lên dùng một nụ hôn đáp lại hắn, vừa khẩn trương, lại vừa sợ hãi.
“Em nguyện ý, nguyện ý."
55
Sau khi Trắc Ly rời đi cùng với chú của Tiêu Nhẫn, tôi mới phát hiện ra Tiêu Nhẫn đã tỉnh lại.
Ánh mắt hắn không còn rực rỡ, kiêu ngạo giống như lúc ban đầu khi hắn bắt được tôi.
Ánh mắt đó trở nên u tối, chán nản.
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu.
Hắn cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp, phẳng lặng:
"Nhụ Nhụ, hóa ra em đã thích hắn rồi."
Tôi không muốn để ý tới hắn.
Tiêu Nhẫn: "Tôi sẽ kể cho em một câu chuyện."
“Năm đó khi tôi 8 tuổi, lần đầu tiên ra khơi, chú tôi đã câu được một nàng tiên cá rất nhỏ.”
“Hồi đó, đám cướp biển đều rất thích ăn thịt người cá, vì vậy bọn chúng đã trói người cá nhỏ lại, chuẩn bị g.iết nàng để ăn thịt.”
“Không biết có phải nàng tiên cá đó rất ngốc không, khi sắp bị g.iết, nàng còn nói với tên đầu bếp: sư phụ, làm phiền ông hạ dao nhanh một chút, tôi sợ đau.
"Huhu, sư phụ ông định đem tôi làm thành món gì đó? Đầu cá chưng ớt sao?"
"Nhưng mà sau đó, tôi đã bí mật thả cô ấy đi.”
"Tôi còn nói, tiên cá ngốc nhà cậu, học cách trở nên thông minh một chút đi, cẩn thận lần sau lại bị bắt đó.”
"Kết quả, cô ấy thật sự lại lần nữa bị tôi tóm được."
Tiêu Nhẫn dù sao cũng là thủ lĩnh của đám hải tặc, cho dù hắn có đứng dậy lấy rượu cũng không ai dám quản hắn.
Chỉ cần trông chừng không để cho hắn rời khỏi thuyền là được.
Nhưng nước mắt tôi lại cứ không ngừng rơi như mưa.
Bởi vì người cá nhỏ được Tiêu Nhẫn cứu đó, chính là tôi.
56
Tiêu Nhẫn ngẩng đầu uống một ngụm rượu lớn, sau đó bước về phía tôi.
Hắn lúng túng thay tôi lau nước mắt: “Là do tôi không tốt.”
"Tôi vẫn luôn làm cho em phải khóc, vẫn luôn làm tổn thương em.”
"Là do tôi không tốt, tôi không xứng với em."
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, sau đó cúi đầu hôn lên khóe môi tôi: “Nhụ nhụ, đi tìm hắn đi.”
“Mạng của tôi trả lại cho em.”
Tôi ngửi thấy mùi m.áu tươi, liền lập tức cúi đầu nhìn.
Dao găm của Tiêu Nhẫn đã đâm vào lồng ngực hắn, hắn muốn móc sống giao châu trả lại cho tôi.
Bàn tay hắn đã dính đầy m.áu tươi, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, dường như đến giao châu cũng không thể cầm chắc được nữa.
"Nhụ Nhụ.”
"Kiếp sau, tôi nhất định sẽ không để lỡ mất em."
Giao châu chui vào cổ họng, lại lần nữa trở về trong cơ thể tôi.
Tôi chạm vào thân thể đang dần mất đi nhiệt độ của Tiêu Nhẫn, không biết bản thân phải làm gì.
Còn chưa đợi tôi chạy đi tìm, Trắc Ly đã thắng lợi trở về.
Chàng ấy chỉ cần dùng một lực rất nhẹ cũng có thể nhấc cơ thể chú của Tiêu Nhiễm lên.
Tiêu Nhiễm trực tiếp ném lão ta lên xuống sàn thuyền, giống như ném một chiếc bao.
57
Chú của Tiêu Nhẫn giống như chiếc lá rách nát, trong chớp mắt tóc phủ trắng đầu.
Lão nhìn Tiêu Nhẫn đã sắp mất đi sinh mệnh, lại nhìn Trắc Ly, điên cuồng cười lớn: “Người cá tộc Hải Hoàng các ngươi quả nhiên là xảo trá…”
"Các ngươi tốn nhiều công sức như vậy dụ dỗ chúng ta lên đảo, là vì hủy diệt toàn bộ nhà họ Tiêu chúng ta?”
"Hahahaha! Quả là một kế hoạch độc ác!"
Lão nhìn về phía tôi: “Người cá nhỏ, Tiêu Nhẫn có thể vì ngươi mà đánh đổi cả tính mệnh.”
“Còn Trắc Ly của ngươi, từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng ngươi để khống chế Tiêu Nhẫn mà thôi.”
Tôi không nghĩ ngợi gì, cầm lấy con dao găm của Tiêu Nhẫn, không tiếng động đ.âm vào cơ thể lão ta.
Một
d.ao xuyên qua cơ thể hắn.
Tôi chạm vào khuôn mặt đã sớm trở lên lạnh lẽo của Tiêu Nhẫn, nước mắt không thể kiềm chế được, rơi như mưa.
Rõ ràng tôi đã không còn thích Tiêu Nhẫn nữa.
Đoạn tình cảm thầm kín thuở nhỏ sớm đã cạn dần theo thời gian.
Tôi rõ ràng không còn thích hắn nữa.
Nhưng vì sao nước mắt tôi vẫn không thể ngừng rơi.
Tôi chỉ mong, mong Tiêu Nhẫn có thể giống như với những thiếu niên cùng tuổi, có thể sống dưới ánh mặt trời, vui vẻ trưởng thành.
Chứ không phải như bây giờ, không còn sức sống, yên tĩnh khác thường.
Đây rõ ràng không phải là hắn.
58
Trắc Ly quỳ một gối xuống, chàng nhẹ nhàng xoay mặt tôi lại, để tôi nhìn thẳng vào mắt chàng.
Chàng vẫn luôn dịu dàng như vậy.
Ngoại trừ dáng vẻ lạnh lùng mang theo sát ý những lúc nhắc đến những kẻ thù như Tiêu Nhẫn, bình thường Trắc Ly vẫn luôn là một người ấm áp.
Ánh mắt chàng nhìn về phía tôi, giống mang theo như một dòng nước ấm, thấm vào tận đáy lòng:
"Nhụ Nhụ, em không muốn hắn c.hết, có phải không?"
Tôi thất thần gật gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.” Chàng khẽ mỉm cười.
Bầu trời xanh trên cao cùng với ánh nắng phía xa xa cũng không xinh đẹp bằng một nửa nụ cười của chàng.
Chàng duỗi tay về phía tôi: "Lại đây, Nhụ Nhụ, để tôi ôm em một chút."
Cả người tôi phát lạnh, trốn vào trong lòng chàng.
Tôi dùng sức, ôm thật chặt lấy eo chàng: “Tại sao chúng ta không thể cùng nhau sống sót?”
Tôi cảm nhận được được hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực chàng, trái tim cũng cảm nhận được cảm giác an tâm: “Trắc Ly, em chỉ muốn tất cả mọi người đều có thể sống tốt.”
"Để những thù hận đó có thể ở lại với quá khứ."
“Tôi hiểu rồi.” Chàng dịu dàng hôn lên tóc tôi, giống như ngày đó chúng tôi cùng ăn cùng ngủ với nhau.
Chàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, dịu giọng dỗ dành.
"Nhụ Nhụ, chủ cần là những điều em muốn..”.
"...Tôi đều sẽ thay em thực hiện."
Tôi nhắm mắt lại, buồn bã đến mức không muốn mở ra nhìn thế giới xung quanh: “Trắc Ly, em muốn về nhà.”
“Được.” Chàng nhẹ giọng dỗ dành tôi, “Tôi đưa em về nhà.”
Mí mắt tôi chợt nặng trĩu, tôi vô thức siết chặt lấy y phục của chàng.
"Em muốn chàng trở về cùng với em"
"..."
Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy câu trả lời của hắn: “Được.”
59
Nhưng đợi đến khi tôi lần nữa tỉnh lại, bên cạnh tôi lại là Tiêu Nhẫn hoàn toàn bình yên vô sự.
Con thuyền vững chắc tiến về phía trước.
Bên ngoài thuyền, không sóng cũng không gió.
Tôi lục tung mọi căn phòng, boong tàu, và thậm chí cả kho đông lạnh trên tàu.
Không nơi đâu có thân ảnh của Trắc Ly.
Tôi nức nở hỏi Tiêu Nhẫn: "Trắc Ly đâu rồi?"
Tiêu Nhẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.
Tôi lại hỏi thêm lần nữa: “Trắc Ly đâu rồi?”
Hắn vẫn im lặng như trước.
Tôi nhịn không được hét lớn: “Mau trả Trắc Ly của tôi lại cho tôi!”
Tiêu Nhẫn thống khổ nhắm mắt lại: “Hắn… đã đem giao châu đưa cho tôi.”
"Sau đó đã tức khắc hóa thành bọt biển rồi."
Điều này sao có thể?
Chàng ấy là con trai của Hải Hoàng, cho dù có lấy ra giao châu ra cứu người, nó cũng sẽ đến nỗi lập tức biến thành bọt biển.
Tôi không tin, hất tay mạnh Tiêu Nhẫn ra.
Tôi nhảy vào biển lớn, tôi muốn đến đảo T.ử V.ong, nhất định là chàng ấy đã về nhà rồi.
Chàng ấy nhất định là giận tôi rồi.
Tôi muốn quay về tìm chàng ấy.
Thế nhưng, đến cuối cùng tôi vẫn chẳng thể tìm được gì.
60
Cho dù là hòn đảo hay là Trắc Ly.
Tất cả đều không thể tìm được.
Con đường dẫn đến hòn đảo đó, chỉ có người cá Hải Hoàng mới có thể tìm thấy được.
Tôi hết lần này đến lần khác cố gắng vượt qua vùng biển T.ử V.ong, nhưng đến cuối cùng tất cả đều thất bại.
Ở nơi gần với đảo T.ử V.ong nhất, tôi tìm thấy một hòn đảo nhỏ, ở lại đó.
Tiêu Nhẫn đã đến gặp tôi, những người cá trong gia tộc cũng lần lượt đến tìm.
Nhưng tôi vẫn cố chấp không chịu rời đi.
Sao chàng ấy có thể nỡ lòng bỏ tôi lại được chứ?
Không phải chàng ấy đã nói, tôi là người chàng yêu nhất thế gian sao?
Chiếc vảy cá chàng đưa cho tôi được tôi đeo lên trước ngực.
Đó là món quà mà chàng đã để lại cho tôi, còn tôi, vẫn chưa kịp tặng lại cho chàng.
Chàng ấy cứ vậy bỏ tôi mà đi rồi.
Một đêm nọ, tôi uống say, trong mộng tôi đã gặp lại Trắc Ly.
Trong mơ, chàng ngồi đối diện với tôi, nước mắt tôi giống như trân châu, từng giọt từng giọt không ngừng tuôn rơi.
"Chàng cuối cùng cũng chịu đến gặp em rồi sao?"
Tôi đưa tay muốn ôm lấy chàng, nhưng thứ tôi chạm vào chỉ là một bức tường đá lạnh lẽo.
Vảy của chàng nhuốm đẫm những giọt nước mắt của tôi, nhưng những giọt lệ đó vậy mà lại không tan ra.
Ngược lại còn thấm vào bên trong.
Những chiếc vảy đột nhiên tỏa ra một ánh sáng chói mắt, một bóng người hiện ra ngay dưới ánh trăng.
Là Trắc Ly.
Đúng hơn, là Trắc Ly của trước đây
Hóa ra, chàng đã để lại cho tôi một lá thư biệt ly xuyên qua cả không gian và thời gian.
61
Thư của Trắc Ly:
"Nhụ Nhụ (cười).
Khi trở về đảo, thực ra tôi đã nói với cha cùng với những người trong tộc, tôi sẽ đưa em trở về
Bọn họ đều vì tôi mà vô cùng vui sướng.
Tôi đã tìm thấy người cứu mạng bản thân hai năm trước, còn có thể lấy người đó về làm vợ.
Bọn họ còn định sẽ chuẩn bị trước một hôn lễ lớn nhất từng có.
Như vậy mới có thể khiến cô bé của tôi không phải chịu thiệt thòi.
Hai năm trước, kỳ thực tôi vẫn còn là một người cá chưa hóa hình.
Nhưng lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy em, tôi đã lập tức chắc chắn, tôi sẽ trở thành một người cá nam.
Tôi muốn bảo hộ cho em, cả một đời.
Đáng tiếc, em dường như rất thích tên cướp biển đó
Kỳ thực tôi không phải là người thích g.iết chóc, nhưng không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy em luôn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tiêu Nhẫn...
…Tôi rất muốn g.iết c.hết hắn.
Những ác niệm trong trái tim tôi, càng ngày càng lớn mạnh, điên cuồng, giống như muốn mưu đồ ăn mòn mất lý trí của tôi.
Mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh em, nhưng lại không thể thổ lộ ra nỗi lòng của bản thân.
Tình cảm đó đó quẩn quanh trái tim tôi, không ngừng dằn vặt, dày vò giống như bị l.ăng trì.
Nhụ Nhụ.
Tôi vốn tưởng rằng, Tiêu Nhẫn c.hết rồi, sau này sẽ không còn có ai có thể làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta nữa.
Nhưng khi nhìn thấy em đau lòng rơi nước mắt, tôi mới hiểu.
Chúa yêu thế nhân, còn em cũng yêu hắn.
Em là cô nhóc bảo bối mà tôi yêu nhất trên đời, tôi không nỡ để em phải đau lòng.
Tôi sẽ mang Tiêu Nhẫn của em quay trở lại.
Nhưng tôi cũng sẽ không tan biến.
Nhụ Nhụ, em nhất định phải tin rằng, tôi sẽ hóa thành ngọn gió bay khắp biển núi, đất trời, dịu dàng hôn lấy em, tôi sẽ hóa thành vạn vật sinh linh dưới đáy biển, ở lại bầu bạn cùng với em.
Con đường dù có dài vạn dặm, rồi cũng sẽ có ngày quay về.”
62
Năm năm sau.
Tôi bắt được một con cua hoàng đế bên bờ biển, vừa định bẻ gãy chân nó, con cua hoàng đế nhỏ đột nhiên mở miệng nói:
"Đừng giết tôi, tôi tới để đưa tin!"
Con cua hoàng đế giơ càng lên cao, để lộ một chiếc vảy nàng tiên cá lấp lánh.
Nước mắt tôi lập tức rơi như mưa, tôi ôm lấy con cua hoàng đế, khóc nức nở.
Sóng vỗ ầm ầm sau lưng tôi giống như âm thanh của vô số con tàu đang cập bến.
Có một người, mái tóc đen nhánh, đội một chiếc vương miện vàng, trên người chàng ấy mặc một bộ y phục hoa lệ, từ trên thuyền chầm chậm bước về phía tôi.
Mắt mày vẫn giống y như cũ, thì ra là cố nhân.
Hóa ra chàng không lừa dối tôi.
Đường dù có dài vạn dặm, rồi cũng sẽ có ngày quay về…
—Hết—