39
Một tiếng “ừm” rất nhẹ phát ra từ cổ họng nàng ấy, coi như đáp lại lời tôi.
Tuy rằng tôi cũng không hiểu, nàng ấy vì sao lúc đó lại phải nói dỗi, chắc có lẽ là vì trong lòng có điều gì khổ tâm đi?
Tôi hỏi nàng ấy: “Trắc Ly, cô có muốn về nhà không?”
Nàng ấy gật đầu.
Tôi bắt đầu phấn chấn hơn: “Vậy sau này tôi sẽ đưa cô về nhà, có được không?”
"Đợi đến khi lấy được giao châu, tôi sẽ có thể đưa cô về nhà rồi!"
Trắc Ly đột ngột đứng dậy, thân ảnh nàng ấy bao bọc lấy tôi: “Lấy lại giao châu?”
Tôi ừm một tiếng.
Trong mắt nàng ấy hiện lên một vẻ khó tin: “Vậy cô không thích Tiêu Nhẫn nữa sao?
“Cô không định tiếp tục ở bên hắn nữa à?”
Tôi nghi ngờ nhìn nàng ấy: “Tôi nói muốn ở cùng hắn khi nào?
"Việc thích hắn, cũng đã là chuyện của hai năm trươcs rồi."
Khóe môi Trắc Ly hơi cong lên, nàng ấy khẽ cúi đầu, dùng trán khẽ dụi dụi vào giữa hai đầu mày tôi, sau đó dùng tay ra hiệu với tôi.
Thủ pháp đó của nàng ấy, tôi không hiểu được.
Tôi: "Cô nói gì vậy?"
Trắc Ly chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục làm dấu: "Không có gì, mau ngủ đi."
40.
Ba người chúng tôi tiếp tục ở trên hòn đảo biệt lập này thêm vài ngày.
Vào ngày thứ sáu, chúng tôi vớt được một số vật liệu từ một con tàu bị đắm dạt vào bên bờ biển.
Tiêu Nhẫn cởi trần nhảy xuống biển, sau đó xách lên một giỏ đồ, đưa về phía tôi.
Hóa ra là một chiếc giỏ đựng rượu.
Chân của tôi gần như đã lành lại, tôi đứng ở chỗ nước sâu, bắt cho họ một vài con cua, con cá.
Buổi tối, chúng tôi cùng nhau ngồi uống rượu, ăn hải sản, ngắm trời sao và xem thủy triều lên.
Tôi đang định uống thì Tiêu Nhẫn đã duỗi tay giật lại.
"Cô là một người cá, sao có thể uống rượu được?"
Tôi không phục: “Tôi sao lại không được uống rượu chứ?”
Tiêu Nhẫn ấp úng: “Nghe nói người cá nếu như uống rượu sẽ để lộ đuôi, còn sẽ…”
Mặt tôi khẽ đỏ lên: “Vậy thôi bỏ đi.”
Những bình rượu khác cũng bị Trắc Ly lấy mất, nàng ấy ngẩng đầu, uống ừng ực từng hớp, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tiêu Nhẫn.
Phảng phất như đang cười nhạo hắn có uống rượu cũng không được.
Cảnh tượng tiếp theo của bữa rượu chính là, cả hai người bọn họ đều uống đến say xưa lảo đảo, đứng dậy không nói không rằng muốn chạy đi bắt thỏ cho tôi nướng.
Tôi kéo Tiêu Nhẫn đến chỗ lều của hắn, ra sức thuyết phục để hắn hiểu, tôi bây giờ không đói.
Sau khi kéo hắn nằm xuống, tôi quay người rời đi.
Một cánh tay đột nhiên vươn ra, kéo tôi lại.
Tôi đè lên ngực Tiêu Nhẫn, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Cánh tay của Tiêu Nhẫn đặt trên eo tôi, dù có đẩy thế nào cũng không thể đẩy ra được.
Đôi mắt đen của hắn sáng lấp lánh: "Nhụ Nhụ..."
41
Sau khi đi ra khỏi chỗ Tiêu Nhẫn, mặt tôi đỏ bừng như mông khỉ.
Trắc Ly đã ngủ rồi.
Tôi lặng lẽ bước đến bên giường, nằm xuống.
Bỗng nhiên có một cơ thể nóng bừng phủ lên người tôi.
Cơ thể của người đó, nóng vô cùng.
Tôi bị dọa cho giật mình, quay người sờ sờ trán của Trắc Ly: “Trắc Ly, cô có chỗ nào không thoải mái à? Phát sốt rồi sao?”
Tôi ngồi dậy, định đi lấy chút nước lạnh.
Cổ tay bỗng nhiên bị giữ lại.
Trên làn da trắng nõn của Trắc Ly hiện lên một vệt màu hồng nhạt, nàng ấy dường như rất khó chịu, chỉ nhắm mắt, lắc lắc đầu, đưa tay ra hiệu: "Đừng đi."
Tôi chỉ còn biết nằm xuống, biến ra đuôi cá, ôm lấy nàng ấy.
Đuôi cá lạnh băng, áp vào cơ thể nóng đến phỏng người của Trắc Ly liền phát ra một tiếng “xèo”.
Nàng ấy chỉ nghiến răng, không động đậy gì.
Ôm nàng ấy được một lúc, hai mí mắt tôi đã nặng trĩu, chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, tôi lại bị một thứ cực kỳ nóng làm cho tỉnh dậy, cảm giác như đuôi dường như đang bị thứ gì đó quấn lấy.
Tôi cúi đầu, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
Đó là một chiếc đuôi cá khổng lồ cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn bất kỳ chiếc đuôi nào trong gia tộc người cá mà tôi đã từng thấy.
42
Chiếc đuôi cá đó mỹ lệ tựa như cầu vồng.
Những bức tường tối tăm xung quanh cũng vì phản chiếu chiếc đuôi mà tỏa ra những đốm sáng lấp lánh.
Tôi tự véo má bản thân.
Không phải một giấc mơ.
Điều khiến tôi sợ hãi chính là, đây không chỉ là một chiếc đuôi của tiên cá đồng loại, mà còn là một chiếc đuôi của một niên cá nam
Nam…nàng tiên cá nam…
Cả người tôi cứng đờ, lùi lại phía sau một chút, nhưng cánh tay đang đặt sau gáy tôi đột nhiên lại dùng sức.
Tôi vô thức đặt tay lên ngực người kia.
Chạm vào rồi...
Là cơ bắp.
Tôi sợ đến mức không dám cử động.
Đôi mắt được che phủ bởi một hàng mi dài của Trắc Ly chầm chậm mở ra, đồng tử màu lam bỗng chốc trở nên sâu thăm thẳm.
"Anh... anh rốt cuộc là ai?" Tôi nghiêm túc hỏi.
Khóe môi của Trắc Ly hơi cong lên, một giọng nam trầm thấp vang lên làm cho linh hồn tôi như sắp bay ra ngoài cơ thể.
"Bảo bối, em thích Tiêu Nhẫn ư?”
“Nếu như em thích hắn…”
Nụ cười vốn đang vô cùng dịu dàng của thiếu niên bỗng trở nên thâm sâu không thể hiểu được: "Tôi sẽ thay em móc
t.im hắn ra, có được không?"
43
Gương mặt Trắc Ly như trước, cực kỳ xinh đẹp.
Đẹp đến mức không giống như người thật.
Nhưng gương mặt xinh đẹp đó đột nhiên nó lại thêm mấy phần nguy hiểm, tà nịnh, càng thêm hấp dẫn người khác.
Tôi bị dọa đến mức “òa” một tiếng bật khóc thành tiếng.
Hắn khẽ sững người, sau đó dịu dàng đưa tay ra, ngón tay cái khẽ lướt qua đuôi mắt tôi, lau đi giọt nước mắt: “Dọa đến em rồi sao?”
Tôi vẫn vô cùng sợ hãi: “Tại sao anh lại lừa tôi?”
"Còn đóng giả làm một cô gái.”
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Trắc Ly dịu dàng hôn lên mí mắt của tôi: “Tôi muốn giúp em lấy lại giao châu.”
Hắn khẽ thở dài: “Cho dù có thích một người đến mức nào đi chăng nữa, em cũng không nên đưa giao châu của bản thân cho bọn họ chứ…”
“Tôi chỉ muốn xem xem, có phải em thực sự thích hắn đến mức đó không.”
Tôi: "Nếu như tôi thực sự thích hắn, vậy thì sao?"
Nụ cười của hắn lập tức trở nên lạnh băng băng.
"Tôi sẽ g.iết c.hết hắn, vào ngày kết hôn, đào trái tim của hắn, cùng với giao châu của em ra."
Cả người tôi run rẩy, sống lưng như có một dòng khí lạnh chạy qua, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Tôi không thích hắn."
Trắc Ly cúi đầu, đôi môi ngậm lấy cánh môi tôi: “Vậy thì, tôi không muốn phải giả vờ nữa.”
"Cũng không thể nhịn được nữa."
44
Tuy rằng tôi rất kinh ngạc với sự thay đổi thân phận phận của hắn, nhưng không hiểu vì sao tôi lại có thể chấp nhận việc hắn là đàn ông nhanh đến vậy.
Có lẽ là vì trong khoảng thời gian này, tôi sớm đã nảy sinh tình cảm hắn chăng?
Chỉ là ban đầu tôi còn tưởng hắn thực sự là phụ nữ chưa bao giờ nghĩ kỹ?
Nhưng bây giờ tôi đã có thể khẳng định chắc chắn một điều.
Tôi đã rung động với hắn.
Trắc Ly cúi đầu, hôn lên chóp mũi tôi: “Cũng không thể tính là lừa em được.”
"Giao nhân chỉ có khi thực sự hết lòng hết dạ yêu một người, sau đó hôn được người trong lòng mới có thể hoàn toàn xác định được giới tính?"
Đúng vậy.
Cũng giống như khi đó tôi nhìn thấy Tiêu Nhẫn, sau đó hôn trộm hắn, khi đó mới có thể hoàn toàn biến thành một người cá nữ.
Bởi vậy trước đó Trắc Ly cũng chỉ có thể được coi là không rõ giới tính.
Tôi nhịn không được lại lần nữa sờ sờ lồng ngực hắn: "Vậy lúc trước anh làm thế nào vậy? rõ ràng trước đây nơi này có gồ lên mà?"
Hắn bắt lấy tay tôi, ngăn cản động tác quấy rối của tôi lại.
"Chỉ là một pháp thuật che mắt thôi. Thân là một người cá, lẽ nào em đến thứ này cũng không biết?"
Mười tám năm làm người cá, tôi vẫn sống mặc kệ sự đời, làm gì có học được cái huyễn thuật gì đâu...
Hắn thấy tôi khe khẽ lẩm bẩm, liền kéo tay tôi đến trước mặt, khẽ hôn lên:
"Không biết cũng không sao.”
"Sau này có tôi ở đây rồi, không còn ai có thể bắt nạt em được nữa."
45
Nhưng đúng thật là đuôi cá của Trắc Ly vừa nhìn đã biết là vô cùng lợi hại.
Có lẽ hắn là thủ lĩnh của một tộc người cá nào đó.
“Anh thuộc tộc người cá nào vậy?” Tôi ngưỡng mộ sờ sờ vào đuôi của hắn.
Trắc Ly: “Tôi là con trai của Hải hoàng*.”
(*Vua biển)
Cằm tôi lại thiếu chút nữa rớt xuống đất, người cá Hải hoàng, đây chính là chủng tộc thần bí, cường đại nhất nơi biển cả, mà hiện tại, thái tử của chủng tộc đó còn đang nằm ngay cạnh tôi.
Hắn cẩn thận dặn dò tôi: “Vẫn còn năm ngày nữa.”
"Em phải vờ như không có chuyện gì xảy ra.”
“Sau năm ngày đó, tôi sẽ lấy giao châu lại cho em.”
Tôi: "Chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu như Tiêu Nhẫn biết được chuyện về giao châu, hắn chắc hẳn sẽ trả lại cho tôi tôi."
Trắc Ly khẽ thở dài: “Em lúc nào cũng ôm mơ mộng đối với nhân loại.”
Tôi không hiểu ý hắn có ý gì.
Trắc Ly: “Nếu như không phải cưỡng ép tách ra khỏi cơ thể sẽ làm tổn hại đến giao châu, tôi sớm đã trực tiếp g.iết c.hết Tiêu Nhẫn rồi.”
Tôi: “G.iết hắn?”
"Ngoại trừ việc hắn nhận sai ân cá* cứu mạng, tôi cảm thấy hắn bây giờ cũng khá tốt, vì sao phải g.iết hắn?"
(*Bình thường người thì là ân nhân cứu mạng, còn đây thì là ân cá cứu mạng đó mí bà)
Trắc Ly rút ra một chiếc vảy từ nơi mềm mại nhất dưới bụng, đưa cho tôi: “Chờ xem, sự việc không đơn giản như em nghĩ đâu”.
“Em hãy giữ thật cẩn thận miếng vảy này.”
Khi người cá tặng vảy cho nhau, có thể hiện rằng đó chính là bạn lữ cả đời mà bản thân đã chọn.
Hắn thấy tôi hơi do dự, liền nói: “Không cần phải vội, sau này em đưa của em cho tôi cũng không muộn.”
"Đợi đến khi em nghĩ thật kỹ."
46
Ngày hôm sau.
Người của Tiêu Nhẫn cuối cùng cũng tìm thấy chúng tôi.
Sau khi trở về tàu được mấy ngày, đám hải tặc đã tổ chức việc thuyền trưởng của bọn họ đã bình an trở lại.
Các vũ nữ và đám cướp biển cùng nhau ca hát nhảy múa theo điệu nhạc trên boong tàu, chỉ có một mình Tiêu Nhẫn khoanh tay dựa vào thành tàu uống rượu giải sầu.
Hôm nay ngoại trừ chúng tôi, còn có thêm một vị khách không mời mà đến.
Đó là chú của Tiêu Nhẫn, một vị phú thương gốc Hoa.
Ông ta còn đưa theo một nhóm lớn lính đánh thuê được trang bị vũ khí hạng nặng lên tàu.
Dù tôi có ngốc nghếch đến đâu, tôi vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được mùi vị của nguy hiểm.
Khi người đàn ông đó mời rượu tôi, tôi đã lập tức từ chối.
“Sao vậy, không nể mặt nhau à?” Mắt trái của tên phú thương đó có đeo một miếng vải đen, dường như là do đã từng bị thương.
Tôi có chút sợ hãi dáng vẻ của ông ta, bên dưới bàn, bàn tay của Trắc Ly nắm chặt lấy tay tôi, âm thầm tiếp thêm cho tôi một loại cảm giác an toàn.
Tiêu Nhẫn bước tới giúp tôi cản bàn tay của chú hắn lại: “Cô ấy không biết uống rượu.”
Tên phú thương cười khằng khặc, tiếng cười càng ngày càng trở lên quái dị.
"A Nhẫn, sao cậu bây giờ càng ngày lại càng trở nên thiếu quyết đoán vậy?"
47
Giữa các ngón tay của phú thương kẹp một điếu xì gà, chỉ vào khoảng không nơi biển trời giao nhau, bầu trời nơi đó đã được nhuộm một màu cam tím: "Đảo T.ử V.ong."
"Nơi đó không chỉ có chủng tộc người cá thần bí nhất, mà ăn thịt của bọn chúng còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ."
Lão ta đưa tay kéo tấm vải đen che mắt trái ra.
Nơi đó có một vết móng vuốt vô cùng hung ác, tròng mắt màu có màu xám trắng, hiển nhiên là không thể thấy gì.
Tôi có thể nhận ra, đó là vết móng của người cá.
Doanh nhân giàu có giật lấy khẩu súng từ người lính đánh thuê bên cạnh và chĩa thẳng vào tôi.
"A Nhẫn, chúng ta đã giao kèo sẽ cùng nhau đi đến đảo T.ử V.ong tìm Hải hậu người cá, móc lấy giao châu, cắt lấy thịt ả ta mới có thể khiến cho mẹ cậu khỏe mạnh trở lại. Cậu có phải đã bị người cá nhỏ này mê hoặc đến mức quên đi lời hứa đó rồi không?!"
48
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nhẫn.
Hóa ra hắn đã sớm biết tất cả mọi chuyện?
Hắn rốt cục đã biết từ khi nào?!
Tiêu Nhẫn chạm phải ánh mắt của tôi.
"Khi cô nhảy xuống biển tìm con dao của tôi, những suy đoán của tôi toàn bộ đều đã được kiểm chứng rồi.”
“Ban đầu tôi thực sự không hề nghi ngờ Trắc Ly chút nào.”
“Nhưng hắn ta là kẻ giả mạo, cộng thêm với việc tôi vừa mới vừa mới đến gần đảo T.ử V.ong hắn đã xuất hiện.”
"Điều này vốn đã rất đáng nghi."
Hắn cắn chặt răng, cơ hàm căng cứng, đôi mắt khẽ cụp xuống, không nhìn tôi nữa: “Ngày cuối cùng trên hoang đảo, tất cả những lời hai người nói…”
"...Tôi đã nghe thấy hết toàn bộ."
49
Khi đó hắn đã giả say?!
Cũng đúng, tửu lượng của Tiêu Nhẫn tốt như vậy, chỉ mấy bình rượu sao có thể làm hắn say được, sao khi đó tôi lại không nhận ra điều này cơ chứ?
Tôi: “Tiêu Nhẫn, Trắc Ly lừa anh, mà anh lại lừa tôi.”
"Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng làm bất cứ điều gì có lỗi với tôi, tôi cũng không nợ anh gì cả.”
"Cho nên, nếu như anh vẫn còn trái tim, tôi cầu xin anh …”
"...Đừng làm hại đến Trắc Ly cùng với người nhà của hắn."
Tiêu Nhẫn nhắm mắt lại, giống như đang đấu tranh tâm lý.
Hắn giành lấy khẩu súng của phú thương rồi đẩy ông ta ra, sau đó lại lần nữa nhắm vào đầu Trắc Ly.
"Xin lỗi.”
"Tôi không thể làm được."
Trên mặt Tiêu Nhẫn không còn nụ cười không tim không phổi như lúc trước nữa, biểu cảm trên gương mặt hắn đã biến thành một loại hận thù đến tận xương.
"Trắc Ly, hai mươi năm trước, cha tôi vô tình đi vào đảo T.ử Vong, được mẹ anh cứu giúp.”
“Nhưng cha tôi sớm đã có vợ rồi, sau khi rời khỏi Đảo T.ử V.ong, ông ấy không hề biết bản thân đã mang trong mình một lời nguyền chí mạng.”
"Lời nguyền đó đã lây lan lên mỗi một người trong gia tộc tôi."
Tiêu Nhẫn vén góc áo lên.
Làn da trước bụng hắn bị nhiễm phải một loại vi khuẩn vô cùng kỳ quái, làm cho làn da nơi đó giống như đã hóa đá, không ngừng lan ra.
“Nhụ Nhụ, xin lỗi, tôi chỉ muốn tiếp tục sống sót.”
“Tôi muốn đưa em về nhà, làm cô dâu của tôi."