Tôi là một nàng tiên cá.
Năm 18 tuổi, tôi không may bị tàu hải tặc bắt đi, khi bị mắc phải lưới của bọn chúng trên tay tôi vẫn còn nắm chặt con cua hoàng đế đang gặm dở.
Toán hải tặc hung dữ vây quanh nhìn tôi ngạc nhiên rồi bắt đầu mỉa mai:
"Này là nàng tiên cá đây hở? Có khác gì cá mè hoa đâu chứ! Hahahahaha!"
Tôi giãy giụa, cố gắng cứu vớt hình tượng bằng giọng hát tuyệt vời của mình.
Nhưng mà vừa mới cất giọng lên chưa quá 2 câu toán cướp biển đã ôm đầu la oai oái.
Một tên hải tặc bước ra khỏi buồng lái, hai tay khoác lên lan can nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng:
"Im mau, còn hát nữa tao xẻo luôn cái mỏ."
Okok, im thì im.
Sau khi rời khỏi mặt nước, đuôi của tôi chuẩn bị biến ra hai cái chân đây.
Tên thủ lĩnh hải tặc trẻ tuổi cười khẩy, con dao găm nhọn hoắt chĩa thẳng vào cổ họng tôi, mũi dao rê một đường từ họng đi xuống, cuối cùng dừng lại ở tim:
“Mùi vị hải sản, hơn nữa còn béo tốt thế này.”
"Làm sashimi chắc là ngon lắm đây."
B-béo!??
Sashimi?!!
2
Tôi rùng mình.
Đôi mắt hắn ta đen láy như bảo thạch, vừa bí ẩn lại vừa chứa đầy vẻ tà ác quyết đoán.
Tôi đã ngay lập tức nhận ra đôi mắt này, trong cơn tuyệt vọng, tôi bất chấp tay không chộp lấy lưỡi dap đang đặt sát trái tim mình:
“Đại ca! Bình tĩnh! Là tôi đây, tôi đã cứu anh 2 năm trước!”
“Ngay tại eo biển Nham Lĩnh!”
“Trên ngực anh lúc đấy có một lỗ m.áu lớn như này này!” Tôi quơ tay ra hiệu:
“Chính tôi đã cứu rồi đưa anh dạt vào đảo hoang đó!”
Tên thủ lĩnh chống cằm nhìn tôi.
Ánh mặt trời thiêu đốt treo trên bầu trời, làn da màu lúa mì của hắn tỏa ra ánh sáng khỏe mạnh, tôi vẫn còn nhớ rằng khi đó tôi đã bị chính khuôn mặt này của hắn mê hoặc.
Nếu không thì còn lâu tôi mới bằng lòng cho hắn giao châu để giữ mạng.
Bị mất giao châu rồi cho nên tôi biến thành một nàng tiên cá như bây giờ đây.
"Ồ, vậy có biết tên tôi là gì không?"
Đôi bông tai bạc trên dái tai hắn như phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tôi không nói nên lời.
Tôi thực sự không biết tên hắn.
Bởi vì, trên hoang đảo đó, tôi ở cùng hắn mười ngày thì hắn hôn mê ngủ mê mệt hết cả mười ngày rồi còn đâu!
Cuối cùng đành phải ra đi, bởi vì tôi có thể sẽ không trở lại đó được nữa.
Tôi sắp ch.ết rồi.
3
Nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên môi của tên thủ lĩnh hải tặc.
Tay hắn đang đùa nghịch con dao găm đính đầy những viên đá quý nhiều màu sắc, ngẫu nhiên nhặt một con hàu lên, cổ tay chuyển động.
Vỏ hàu mở ra.
Hắn ngẩng đầu lên, thịt hàu mọng nước chảy vào miệng.
Những giọt nước còn lại chảy xuôi xuống quả táo Adam trên cổ hắn.
Cực kỳ gợi cảm.
Đúng như mong đợi về người đàn ông mà tôi đã cứu bằng giao châu quý giá.
Hôm đó khi quay trở lại, tôi bị đã bị cha mẹ thuyết giảng hồi lâu, rồi còn bị cấm túc cả hơn một năm trời mới được thả ra ngoài.
Giao châu tạm thời đã được thay bằng một vài loại báu vật khác.
Lần được thả ra này, tôi đã tự hứa là nhất định phải đòi giao châu lại bằng được.
Giao châu này khác với ngọc trai nước mắt của tiên cá lắm, ngọc trai thì tôi véo đùi mấy hồi là khóc được cả rổ rồi.
Còn giao châu bản chất chính là trái tim của giao nhân.
Cả trời đất này chỉ có một viên mà thôi.
Nếu không lấy lại được giao châu, tôi sẽ vĩnh viễn tan biến.
4
Không có giao châu trấn giữ trong người, ngoại hình của tôi xuống sắc đáng kể.
Tôi biết bản thân giờ đây không còn được xinh đẹp như xưa nữa, nhưng mà tôi chấp nhận.
Nhưng nếu thủ lĩnh cướp biển đẹp trai này trở thành người yêu của tôi thì khác, chúng tôi sẽ kết thành bạn lữ.
Chúng tôi thậm chí có thể cùng nhau sống cho đến khi trời đất diệt vong cơ í.
Tôi không chịu bỏ cuộc, nói:
“Mặc dù tôi không biết tên anh là gì nhưng thực sự là tôi đã cứu anh mà!”
“Đủ rồi.” Hắn ném mạnh con dao găm, mũi dao găm chặt xuống mặt bàn.
“Giao nhân rất giỏi bịa chuyện, cũng không nhìn xem mi đang bịa chuyện với ai.”
“Quả thật lúc đó ta được cứu, nhưng người cứu là hôn thê của ta chứ không phải mi.”
Tôi choáng váng.
H-hắn có vị hôn thê rồi sao!?
Cút mọe mầy đi! Sao không nói sớm hả!!
Nói sớm hơn chút thì còn lâu bà đây mới móc giao châu ra cứu mầy!!
5
Miệng tôi bị nhét một miếng vải rách nát, sau đấy cả người bị trói chặt lên thớt.
Mấy tên cướp biển hí hửng vây xung quanh tôi cùng hát bài ca chiến thắng truyền thống của bọn họ.
Một tên có vẻ là đầu bếp đeo tạp dề bẩn thỉu tiến về phía tôi, trên tay lăm lăm con dao sắc bén.
Trong đôi mắt của bọn họ toàn là những ham mê gi.ết chóc cùng hưng phấn.
Lúc đó tôi mới nhận ra. Tôi sẽ bị chính cái thứ mà tôi gọi là “yêu đương” hại chếc!
Ngay khi con dao của đầu bếp chuẩn bị lao thẳng vào tim tôi, thủ lĩnh đám hải tặc đột nhiên lên tiếng.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về nơi cách đó không xa, trên môi nở nụ cười, biểu tình dịu dàng hiếm có:
"Sao lại ra đây?"
Sắp chếc đến nơi rồi mà tôi vẫn có tâm trạng hóng hớt, cố rướn mình về phía trước một chút để xem xem là nhân vật nào.
Khi vừa nhìn thấy người đó, đầu óc tôi choáng váng.
Là Trắc Ly.
6
Hai năm trước khi cứu thủ lĩnh hải tặc bị đắm tàu rơi xuống nước, cùng lúc đó tôi cũng phát hiện ra Trắc Ly.
Khi cứu được Trắc Ly, nàng ấy gần như đã tắt thở.
Mái tóc đen dày như rong biển bám chặt vào mặt, đôi lông mi nhẹ nhàng rung động.
Nàng vô cùng xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt cũng đẹp đến mức trông không giống con người tí nào, ngược lại càng giống như loài hải yêu xinh đẹp có khả năng mê hoặc nhân tâm sâu dưới đáy biển.
Nhưng hải yêu rõ ràng không có ngốc nghếch, nàng ấy chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nàng cũng có một vết thương vô cùng sâu ở chân.
Sau khi đưa cho thủ lĩnh cướp biển viên giao châu, tôi quay qua hô hấp nhân tạo cho Trắc Ly.
Tôi còn cứ ngỡ mọi cố gắng đều vô ích, cho đến khi ngực nàng phập phồng.
Nhưng Trắc Ly lại bị c.âm.
Có lẽ đúng là trời không cho ai tất cả, ban cho vẻ đẹp hơn người nhưng lại cướp đi giọng nói của nàng.
Hôm nay tôi nhìn Trắc Ly càng thấy đẹp hơn xưa.
Có vẻ tên thủ lĩnh cướp biển này nuôi nàng cũng không tệ.
Nàng có làn da trắng muốt như những viên ngọc trai phủ bột xà cừ lấp lánh dưới ánh mặt trời lặn.
Đặc biệt là đôi mắt của nàng, đôi mắt như chứa đựng cả một đại dương bí mật cùng sức mạnh vô tận hút lấy tôi.
Nàng nhìn tôi rồi nhanh chóng ra hiệu,
"Dừng lại, đừng làm tổn thương em ấy."
7
Trắc Ly đã cứu tôi.
Nàng nắm tay tôi, dẫn tôi về phòng ngủ của nàng ấy.
Tên thủ lĩnh hải tặc chắc hẳn rất yêu quý Trắc Ly, phòng ngủ vô cùng rộng lớn, giữa phòng là chiếc giường xa hoa cùng một tủ trang sức lộng lẫy.
Nhưng có vẻ nàng ấy không thích điều đó chút nào.
Giống như lần đầu tiên tôi gặp nàng vậy.
Chỉ mặc một chiếc áo choàng lụa đen, mái tóc dài xõa xuống thắt lưng.
Cả người toát lên nét quyến rũ của một vẻ đẹp cổ xưa.
Người cá chúng tôi đều hiểu được ngôn ngữ ký hiệu. Vậy nên khi nàng ấy ra hiệu bằng tay tôi có thể hiểu được không chút trở ngại giao tiếp nào.
Nàng dịu dàng lấy khăn tắm lau tóc cho tôi, điệu bộ nghiêm túc và tỉ mỉ.
Sau khi lau sạch, nàng đem tới cho tôi một số mỹ phẩm dưỡng da.
"Lên bờ rồi da khô lắm. Mau thoa mấy thứ này lên người đi."
Tôi mở nắp ra quẹt một ít rồi táp thẳng lên mặt.
Nàng mỉm cười bất đắc dĩ, chặn tay tôi lại rồi thoa thứ gì đó thơm thơm vào tay tôi.
8
Nàng nắm hai tay vào nhau xoa xoa một lúc rồi mở lòng bàn tay ra. Kem dưỡng đã bị nhiệt độ lòng bàn tay làm cho tan chảy.
Sau đó đưa tay lên ôm lấy má tôi, nhẹ nhàng xoa lên làn da đang bắt đầu khô nứt.
Sau khi thoa xong, nàng lại chỉ vào tay cùng chân của tôi.
Tôi làm theo nàng chỉ, cặm bụi bôi bôi táp táp lên chân tay, chuẩn bị thoa đến cổ.
Trắc Ly quay người lại, như thể đang chuẩn bị tìm quần áo mới cho tôi.
Tôi hỏi:
“Này, sao lúc nãy cô lại cứu tôi?”
Nàng nghiêng đầu ra hiệu:
“Bởi vì lúc đó là em đã cứu tôi, cho nên tôi cũng thích em.”
Tôi ồ lên một tiếng.
Sau đấy lặng lẽ bước xuống đất bằng đôi chân trần, bàn tay đặt ra sau lưng.
Những nanh vuốt sắc nhọn trên đầu ngón tay tôi lặng lẽ duỗi ra, Trắc Ly không hề nhận ra mà vẫn đang cẩn thận chọn quần áo cho tôi.
Tôi bình tĩnh tiến lên một bước và tiếp tục hỏi nàng ấy.
"Vậy, sao cô lại cướp đi người tôi thích chứ??
“Sao cô lại nói dối hắn vậy?”
9
Trắc Ly khựng lại. Nàng quay lại, đưa quần áo cho tôi rồi tiếp tục:
“Mọi thứ trong phòng này đều dành cho em.”
“Đừng giận nữa, được không?”
Tôi ôm chiếc váy lộng lẫy đứng đó, cúi đầu không nói gì.
Nàng lại đưa tay chạm vào má tôi.
Cử chỉ tay của nàng chậm lại một chút, như đang rất nghiêm túc dỗ dành tôi:
“Nhụ Nhụ, sau này sẽ cho em biết sự thật, có được không?'"
Thôi được rồi, tôi tạm tha cho đấy. Cũng chỉ bởi vì tôi mềm lòng với những người đẹp mà thôi!
Tên thủ lĩnh hải tặc là Tiêu Nhẫn, tôi thấy cái tên này chẳng hay tí nào.
Mà có thấy hắn “nhẫn” bao giờ đâu, tính khí thì tồi tệ, thậm chí còn gi.ết chế.t người của chính hắn.
Tôi không biết Trắc Ly đã dùng phương pháp gì để khiến Tiêu Nhẫn nghĩ rằng nàng chính là người đã cứu hắn hôm đó.
Nhưng mà cũng chẳng phải cách hay ho gì rồi.
Chắc cũng giống như mấy nhỏ “trà xanh” của thế giới loài người, đầy một bụng mưu mô lươn lẹo!
Vậy ra, chị gái này cũng được tính là “trà xanh” ha!
Tiêu Nhẫn sắp xếp cho tôi sống phòng kho.
Tôi hỏi hắn: “Anh thực sự không nhớ gì hết à?”
Tiêu Nhẫn cau mày suy nghĩ một chút: "Tôi nên nhớ cái gì?"
10
Tôi thở dài: “Haiz, vậy nàng ấy đã nói gì với anh rồi?”
Trên mặt Tiêu Nhẫn hiện lên một tia hồi ức: “Cô ấy là người đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi tỉnh dậy.”
“Mặc dù bất tỉnh vài ngày nhưng tôi biết rất rõ rằng cô ấy luôn là người chăm sóc tôi lúc ấy.”
“Tỉnh dậy rồi cô ấy vẫn chăm sóc tôi mặc dù chân bị thương không tiện đi lại.”
Anh thì biết cái đách!
Tôi thầm mắng.
Tiêu Nhẫn liếc tôi một cái, linh hoạt nghịch chuyển dao găm giữa các ngón tay:
“Tiểu nhân ngư, nói thật cho tôi biết đi.”
“Có phải lúc đấy cô ở xung quanh nhìn trộm chúng tôi phải không?”
Tôi cạn lời.
Đúng đúng, không sai, là tôi nhìn trộm, là tôi nói dối bịa chuyện thần sầu!
Tiêu Nhẫn mở cửa sổ, chỉ vào nơi giao nhau giữa biển và trời: “Cô thấy không?”
"Ở cuối biển kia có một kho báu mà tất cả hải tặc đều điên cuồng theo đuổi.”
"Ngay khi lấy được bảo bối này, tôi sẽ cầu hôn Trắc Ly."
Woohoo, sự ghen tuông khiến mặt tôi tối sầm lại.
Thật cmn sai lầm.
11
Mới ở phòng kho được mấy ngày mà chân tôi đã bị chuột cắn cho tơi tả.
Ban ngày thì lại bị xiềng xích cùm chân giải đến boong tàu phơi mình.
Tôi, công chúa nhân như uy nghiêm, rốt cuộc đã rơi xuống mức này.
Một tên thương gia biển chuyên sưu tầm các loài chim cùng động vật quý hiếm lên tàu, nghe bảo trên tàu có một nàng tiên cá bị bắt nên đến đây chiêm ngưỡng.
Lúc kéo tấm vải trùm đầu tôi ra, tôi có thể nhìn thấy sự thất vọng trong mắt gã ta.
"Nó đây hả?"
Đừng nói nữa, trái tim này đã đủ những vết rách rồi.
Trước kia khi vẫn còn giao châu, tôi đã từng là nàng công chúa ngân ngư xinh đẹp nhất chốn đại dương này.
Có lẽ Tiêu Nhẫn nghĩ tôi chỉ có biết ăn với ngủ, không thể làm việc nặng, mà vị hôn thê của hắn cũng không cho phép hắn gi.ết tôi.
Nên mới định bán tôi lấy ít tiền tiêu đây mà.
Mấy tên cướp biển đang đứng rôm rả mặc cả với tên thương nhân.
Khi nhìn thấy bể cá thủy tinh cao bằng cả một người trưởng thành, tôi chợt cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Tôi không muốn bị nhốt trong cái hộp này đâu!
Tôi thà bị cắt thành sashimi rồi c.hết trong vinh quang còn hơn bị đối xử như một mẫu vật nhốt trong bể cả suốt đời.
12
Tôi không gặp Trắc Ly đã vài ngày rồi.
Nàng ấy là người duy nhất nhét cho tôi đồ ăn, cá tôm tươi, thỉnh thoảng là trái cây qua khe cửa mỗi ngày.
Thực sự thì tôi cũng không thể hiểu được nàng ấy.
Nhưng nếu nàng ấy thực sự muốn cướp đàn ông với tôi, vậy thì tại sao lại còn cứu tôi nữa?
Đầu tiên, tên thương nhân kia đo chiều cao của tôi bằng thước rồi đổ nước lên đầu để khiến tôi trở lại trạng thái đuôi cá.
Tiếp đấy lại lại ngồi xổm xuống tỉ mỉ đo chiều dài đuôi cá của tôi.
Tôi cực kỳ ghét cảm giác bị đối xử như một con vật như vậy cho nên đã nhìn chằm chằm tên thương nhân bằng ánh mắt ghét bỏ.
Gã ta không sợ, ngược lại còn nhe hàm răng vàng khè cười nói:
“Nhìn này, con giao nhân nhỏ này vẫn còn cứng đầu lắm.”
Tôi nhe răng định cắn cho một phát nhưng lại gặm trúng dao găm của Tiêu Nhẫn.
Hắn ta túm tóc tôi, bóp chặt quai hàm và buộc tôi phải ngẩng đầu lên.
Nụ cười trên mặt hắn tàn nhẫn và lạnh lùng:
"Ngoan ngoãn mở miệng ra."
Tôi uất ức đến mức nước mắt chảy ròng ròng hai bên má.
Tiếng ngọc trai rơi xuống đất vang lên thanh thúy, đó là nước mắt của tôi.
Nước mắt giao nhân rơi xuống sẽ biến thành ngọc trai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT