Chương 3: Những điều không thể gọi tên

Cuối tháng ba, một mùa mới bắt đầu bằng những cơn mưa rải rác. Những cơn mưa bất chợt như kéo theo bao cảm xúc không tên. Mùa thi cận kề, từng cô, cậu học trò đều như mắc kẹt trong mê cung bài vở.

Lịch ôn luyện kín mít, các lớp học thêm chồng chéo, không còn nhiều thời gian để thong thả như trước. Nhưng với Nhạc Phong và Bạch Cảnh, dù bận rộn đến đâu, họ vẫn tự nhiên sắp xếp thời gian… để “vô tình” gặp nhau.

 

---

Chiều thứ năm, sau tiết học thêm Toán căng thẳng, Bạch Cảnh bước ra khỏi lớp, vai đeo balo nặng trĩu. Trước cổng trường, cậu nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang dựa xe đạp vào gốc cây phượng.

“Nhạc Phong?”

“Ờ, tớ vừa học xong, qua đây xem cậu về chưa.”

“Trùng hợp ghê.” Cậu bật cười, và nụ cười ấy mang theo chút gì đó của sự hạnh phúc.

“Không trùng hợp đâu.” Anh thản nhiên đáp, “Tớ chờ.”

Câu nói làm Bạch Cảnh khựng lại.

Tim cậu chệch một nhịp, nhưng vẫn giả vờ không nghe rõ: “Hả?”

“Không có gì, lên xe đi. Tớ chở về.”

Cậu ngồi sau xe, tay bám hờ vào yên. Cơn gió lùa qua tóc, mang theo hương ngọc lan cuối mùa. Cậu nghĩ, nếu cứ được như thế này mãi… thì tốt biết bao.

 

---

Tối hôm đó, Nhạc Phong gửi tin nhắn:

[Cậu ôn xong phần sử dụng ngữ pháp chưa?]

[Chưa đâu, đoạn cuối lủng củng quá…]

[Video call không? Tớ giảng lại cho.]

Cậu gật đầu, dù không ai thấy.

Màn hình điện thoại sáng lên, giọng anh đều đều vang qua loa. Cậu ngồi trong góc bàn học, chống cằm nghe, mắt chăm chú nhìn từng nét chữ hiện trên giấy.

“Đoạn này dùng đảo ngữ thì mạch văn sẽ gãy. Cậu viết lại đi.” Nhạc Phong nói, ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn.

“Tớ thử nhé.” Bạch Cảnh cụp mắt xuống.

Viết chưa được nửa dòng, điện thoại trên giá bất ngờ đổ nghiêng, camera quay chéo khiến hình ảnh của anh lướt qua khung hình, cận đến mức có thể thấy rõ cả hàng lông mi dài và sống mũi cao.

Bạch Cảnh vội vàng dựng lại: “Ơ… xin lỗi, lỡ tay.”

Nhưng trong tim cậu, một góc nhỏ vừa bị xáo trộn.

 

---

Tối thứ bảy, lớp tổ chức học nhóm tại nhà một bạn. Nhạc Phong và Bạch Cảnh như thường lệ, vẫn ngồi cạnh nhau. Sau một hồi làm bài, cậu bất giác ngáp dài.

“Mệt à?” Anh hỏi nhỏ.

“Ừm… hôm qua học đến khuya.”

Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lấy áo khoác đặt lên vai cậu. Hành động tự nhiên như đã làm rất nhiều lần. Nhưng cậu lại bối rối.

“Hửm? Sao lại khoác cho tớ, cậu không lạnh sao?”

“Tớ không lạnh. Cậu ngủ một lát đi, tớ ngồi đây canh.”

“Ngủ sao được… có người ngồi bên như vậy.”

Nhạc Phong cười khẽ, giọng dịu dàng: “Tớ không nhìn đâu. Nhắm mắt đi.”

Thế là cậu thực sự nghe lời anh mà thiếp đi. Giấc ngủ chập chờn mơ thấy điều gì đó mơ hồ — như tiếng ai gọi tên mình giữa sân trường vắng, như bàn tay ai chạm nhẹ vào tóc mình, rồi rụt lại.

 

---

Gần đến kỳ thi thử, lớp bắt đầu râm ran tin đồn. Có bạn nữ lớp bên thầm thích Nhạc Phong, viết thư tình bỏ vào ngăn bàn.

Bạch Cảnh thấy anh mở ra, đọc vài dòng rồi bỏ vào cặp.

“Tớ không định trả lời à?” Cậu hỏi, giọng cố giữ bình thường.

“Không.”

“Vì sao?”

Anh nhìn cậu, rất chậm rãi: “Vì người tớ thích… không phải bạn ấy.”

Trái tim cậu như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực. Cậu quay mặt đi, vờ như đang sắp lại sách vở: “Vậy… là ai?”

Một khoảng lặng kéo dài. Mãi sau, anh chỉ nói:

“Không tiện nói.”

 

---

Tối hôm đó, Bạch Cảnh ngồi lặng trước bàn học. Nhìn cuốn vở Toán mở ra được nữa giờ đồng hồ nhưng chưa ghi gì, mà đầu óc trống rỗng.

Cậu tự hỏi: Người đó là ai? Có thể là mình không..

Nhưng rồi lại lắc đầu.

Không thể nào. Chưa từng có lời xác nhận. Chưa từng có ánh mắt nào rõ ràng như tỏ tình.

Tất cả chỉ là sự quan tâm… như một người bạn rất thân.

Cậu sợ, nếu hỏi sẽ mất luôn cả khoảng cách thân mật này. Sợ nếu đối phương chỉ xem cậu là bạn, thì thứ tình cảm cậu âm thầm cất giữ suốt bao năm… sẽ không còn nơi để trở về.

 

---

Giữa mùa ôn thi căng thẳng, hai người cứ tiếp tục như vậy, cùng học, cùng chờ, cùng im lặng.

Không ai nói ra. Nhưng cũng không ai rời đi.

Cậu thích cậu.

Tớ thích cậu.

Và cả hai… đều không biết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play