Chương 5 – Lặng Lẽ Mà Qua

Thành phố vào thu, gió se lạnh, nắng không còn gay gắt như trước.

Ở một góc quán cà phê giữa trung tâm, Bạch Cảnh ngồi bên cửa sổ, tay cầm một tập tài liệu in màu. Cậu giờ là biên tập viên cho một tạp chí văn học. Công việc bận rộn, cuộc sống đều đặn, và những mối quan hệ xã giao xoay vần quanh chuyện cơm áo gạo tiền.

Thế nhưng có những đêm, cậu vẫn lật lại trang nhật ký cũ, nơi lưu lại vài dòng nguệch ngoạc —

“Hôm nay, tớ lại không dám nói.”

Vẫn là quán cà phê ấy, vẫn là chiếc ghế gần cửa kính ấy.

Chỉ là người ngồi đối diện năm đó, đã không còn ở đây.

 

---

Nhạc Phong hiện giờ làm kỹ sư phần mềm cho một công ty nước ngoài. Mỗi ngày bận rộn với deadline, họp hành, tài liệu, những chuyến bay và cuộc gọi xuyên múi giờ.

Bạn bè gọi anh là “người đàn ông thành đạt, lý trí, không vướng bận chuyện tình cảm”.

Chỉ có anh biết — mỗi khi tan họp, trên màn hình nền máy tính vẫn là một góc sân trường cũ, nơi một cậu trai nhỏ từng ngồi đọc sách với nụ cười rất nhẹ.

Có lần đồng nghiệp hỏi:

“Sao anh không thay hình nền đi?”

Anh chỉ cười:

“Quen rồi.”

 

---

Cuối tuần nọ, Nhạc Phong được mời dự hội thảo ở thành phố cũ. Rảnh một buổi chiều, anh ghé qua hiệu sách năm xưa.

Đẩy cửa bước vào, âm thanh chuông gió vẫn leng keng như thuở trước.

Anh đi dọc các kệ sách, tay lần theo những cuốn tiểu thuyết học trò, mỉm cười nhẹ khi bắt gặp cái tên "Gửi người tôi từng lặng thầm thương nhớ".

Chính lúc ấy, anh thấy một bóng người bước vào từ cửa sau — mái tóc mềm, đeo kính cận, tay ôm một xấp bản thảo.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Thời gian bỗng ngừng lại.

 

---

“Lâu rồi không gặp.”

“Ừ. Cậu vẫn vậy.”

Cả hai nhìn nhau, cười nhẹ.

Không ai nói gì thêm.

Một đoạn hội thoại ngắn ngủi. Nhưng từng câu từng chữ lại nặng đến khó nói thành lời.

Không hỏi thăm dạo này sống ra sao, không kể về công việc, không nhắc đến chuyện cũ.

Khoảng lặng kéo dài như vô tận. Chẳng ai nhắc đến những đêm học nhóm năm xưa, chẳng ai nhắc về những lần đứng cạnh nhau trước cổng trường, hoặc những cái nhìn lén lúc người kia cúi đầu đọc sách.

Chắc bởi vì họ đều hiểu — có những điều, nếu đã không nói vào lúc nên nói, thì mãi mãi không còn cơ hội nữa.

Chỉ đứng đó, cách nhau một cái kệ sách, giữa hàng trăm đầu sách đang ngủ yên.

Nhạc Phong khẽ nói:

“Tớ phải đi rồi. Có chuyến bay tối.”

Bạch Cảnh cố giữ nụ cười trả lời: “Ừ. Cậu đi đường cẩn thận.”

Nhạc Phong xoay người bước đi, tiếng chuông gió leng keng như một lời tiễn đưa nhẹ bẫng. Anh không quay đầu lại.

Còn Bạch Cảnh — cậu đứng đó rất lâu, mãi cho đến khi nắng chiều nghiêng dần, ánh sáng rọi qua cửa kính hắt lên gương mặt cậu một lớp màu vàng nhạt. Cậu đưa tay lau kính mắt, khẽ thở dài.

Lần cuối cùng ánh mắt chạm nhau, không ai dám giữ lâu hơn vài giây cả.

 

---

Ra khỏi hiệu sách, Nhạc Phong đi thẳng về phía sân ga.

Trong lòng anh, sóng ngầm nhấn chìm mọi câu muốn nói.

“Tớ vẫn thích cậu.”

“Tớ chưa từng quên.”

“Chúng ta có thể… bắt đầu lại không?”

Tất cả đều hóa thành một cái gật đầu im lặng.

 

---

Đêm hôm đó, Bạch Cảnh ngồi trong phòng, lật từng trang bản thảo. Nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào một tấm vé tàu cũ kẹp giữa sách — vé của chuyến cuối năm, ngày cả hai chia tay tuổi học trò.

Ở mặt sau, có một dòng chữ đã nhòe mực:

“Tớ sẽ mãi giữ cậu trong lòng.”

Cậu mỉm cười, gập sách lại, khẽ nói:

“Nếu ngày đó tớ nói ra… có lẽ đã khác.”

Nhưng cũng chính vì không nói ra, nên ký ức ấy mới vẹn nguyên đến tận bây giờ.

Đến cuối cùng thì cá về với nước, thuyền về với bờ, Mặt Trời lên lại lặn,.. Vốn chỉ là duyên, chưa từng hứa hẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play