Chương 3: Có những điều chẳng ai nói ra.

Căn nhà nhỏ nơi hai người sống chung lúc nào cũng đầy tiếng cười. Tạ Vĩ dạo gần đây bận rộn với dự án mới, hay tăng ca về muộn, nhưng vẫn luôn cố gắng nấu một bữa tối đơn giản cho cả hai – dù chỉ là mì trộn với trứng chiên, cũng phải để phần hành phi vàng giòn đúng khẩu vị của Lưu An.

“Em không ngán sao?” – Tạ Vĩ chống cằm nhìn người trước mặt ăn hết tô mì đến giọt nước cuối cùng.

“Có anh nấu thì ăn gì cũng ngon.”

Tạ Vĩ bật cười, giơ tay lau vệt nước canh dính nơi khoé môi Lưu An: “Miệng dẻo ghê.”

Lưu An không nói gì, chỉ ngước lên, đôi mắt đen láy long lanh, yên tĩnh nhìn hắn. Giống như một hồ nước nhỏ trong rừng – bình lặng, sâu, và có thể soi ra được bóng dáng của người đứng đối diện.

Tạ Vĩ thu lại tay.

Có giây phút nào đó, hắn lặng người. Trong đầu như có một hình bóng khác hiện lên. Cũng đôi mắt ấy, nhưng ánh nhìn có chút mong manh hơn, nhạt màu hơn, như tro tàn chưa kịp tan trong gió.

Hắn chớp mắt, ép bản thân quay về thực tại.

**

Một lần Lưu An ngủ quên trên sofa, Tạ Vĩ mang chăn ra đắp cho cậu, tiện tay dọn dẹp bàn trà. Khi nhặt chiếc điều khiển từ xa, hắn vô tình làm rơi quyển sổ nhỏ Lưu An hay ghi chú vào – quyển sổ da đen với những dòng chữ gọn gàng.

Trang giấy mở ra là một bản to-do list đơn giản:

– Mua thêm trà bạc hà.

– Thử làm bánh pancake cuối tuần.

– Giặt khăn trải bàn.

– Tìm hiểu cách giữ tình yêu lâu dài.

Tạ Vĩ nhìn dòng cuối cùng, bỗng im lặng thật lâu.

Hắn đóng quyển sổ lại, đặt lại đúng chỗ.

Lưu An đang mơ màng trở mình, cậu thì thào: “Anh về rồi à?”

“Ừ. Anh đang nghĩ… mai tụi mình đi đâu đó chơi nhé?”

“Chơi ở đâu?”

“Xa một chút. Có biển. Có nắng.”

“Không mang việc theo nhé?”

“Ừ. Chỉ mang em thôi.”

Lưu An cười, gật gù trong giấc ngủ, chẳng biết rằng có một thứ gì đó trong lòng Tạ Vĩ đang dần rạn nứt – bởi chính sự dịu dàng mà cậu trao cho hắn mỗi ngày.

**

Họ đi biển thật.

Thành phố ven biển mùa thu nắng dịu, gió nhẹ, không đông người. Họ thuê một căn phòng nhỏ sát bờ cát, ban công hướng biển, buổi sáng chỉ cần kéo rèm là có thể nhìn thấy từng con sóng trắng vỗ bờ.

Lưu An rất thích biển. Cậu nghịch nước như một đứa trẻ, vốc từng nắm cát trắng ném vào chân Tạ Vĩ rồi cười khanh khách. Ánh mặt trời phản chiếu lên đôi mắt cậu khiến chúng trong suốt như pha lê, lấp lánh đến mê người.

Tạ Vĩ lặng lẽ chụp một bức ảnh, lưu vào điện thoại. Trong album đã có hàng chục tấm ảnh đôi mắt ấy – từ những góc độ khác nhau, trong những khoảnh khắc khác nhau. Nhưng điều hắn không nói, là một thư mục khác – cũ hơn, sâu hơn, khóa bằng mật khẩu – cũng có vô số tấm ảnh tương tự.

Chỉ khác, khi đó ánh mắt không thuộc về Lưu An.

**

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Lưu An ngồi trước gương bôi kem dưỡng. Cậu không phải kiểu người quá chăm chút ngoại hình, nhưng lại luôn giữ cho bản thân gọn gàng và sạch sẽ. Tạ Vĩ từ phía sau bước đến, ôm lấy cậu, cằm tựa lên vai.

“Em đẹp lắm.” – Hắn nói.

“Ừ.” – Lưu An cười khẽ. “Em biết.”

“Biết sao còn hỏi anh khen hoài?”

“Vì anh nói nghe vẫn thích.”

Tạ Vĩ không nói gì nữa. Hắn ôm cậu chặt thêm chút nữa, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đuôi mắt – nơi có nốt ruồi nhỏ như vệt mực lem – vừa đáng yêu vừa khó quên.

Lưu An bất giác khựng lại.

“…Anh biết chỗ nốt ruồi này khi nào vậy?”

Tạ Vĩ giật mình. Một giây lặng yên.

“Thì… hôm em nằm ngủ, anh thấy.”

Lưu An cười nhẹ: “Vậy mà em nhớ mình toàn đắp chăn kín.”

Tạ Vĩ chỉ mỉm cười, không đáp.

Lúc ấy, tim hắn đập hơi nhanh. Không hiểu vì gì.

**

Về lại thành phố, công việc của Tạ Vĩ càng lúc càng bận. Hắn ít về nhà hơn, có hôm còn ở lại công ty qua đêm. Lưu An không nói gì, chỉ nhắn tin: “Ăn uống đàng hoàng. Đừng uống cà phê sau 9 giờ.”

Nhưng có những đêm, khi ngồi một mình trong phòng khách với ánh đèn vàng mờ, cậu nhìn vào màn hình điện thoại trống trơn mà thấy lòng hoang hoải.

Cho đến một hôm, khi dọn phòng, Lưu An vô tình thấy một chiếc USB nhỏ nằm dưới gối sô pha. Tò mò, cậu cắm vào máy tính. Trong đó là thư mục duy nhất, tên: “Eyes_2017”.

Cậu mở ra.

Những bức ảnh hiện lên – không phải của cậu, nhưng lại rất giống. Là đôi mắt giống như cậu, giống đến mức khiến Lưu An lạnh cả sống lưng. Từng ảnh một, từng ánh nhìn, từng góc nghiêng… Mỗi tấm đều là sự dịu dàng, nồng nàn, quen thuộc – nhưng không phải của cậu.

Giữa những bức ảnh ấy, có một tấm chụp trong viện – người trong hình đang nằm trên giường bệnh, tay cắm kim truyền, đôi mắt nhắm lại.

Dưới ảnh, là dòng chữ viết tay:

“Nếu đôi mắt này còn có thể nhìn thấy điều tốt đẹp, hãy để chúng tiếp tục.”

Lưu An bỗng thấy đầu óc trống rỗng.

Cậu lặng người nhìn hàng chữ đó, tay run lên. Cảm giác lạnh lẽo từ xương sống lan ra toàn thân.

Có thứ gì đó đang sụp đổ trong lòng.

Đôi mắt của mình…

Là của người đó sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play