Chương 4: Anh yêu em, hay đôi mắt của em?

USB ấy được cất lại vào ngăn kéo, như chưa từng bị đụng đến.

Nhưng từ ngày đó, trong lòng Lưu An có một vết nứt rất nhỏ. Ban đầu, nó chỉ là một dấu chấm hỏi, âm thầm và mơ hồ. Rồi theo thời gian, như sợi chỉ bị kéo căng – nó rạn, và rạn nữa, đến khi trong lòng không còn là nghi ngờ, mà là một cơn giông.

Cậu không nói gì. Chưa từng đối chất. Chỉ lặng lẽ quan sát và ghi nhớ.

Lưu An bắt đầu để ý ánh mắt của Tạ Vĩ mỗi khi nhìn mình. Có khi dịu dàng đến vô hạn, có khi như đang mượn hình cậu để nhìn ai khác. Có những đêm, cậu nằm cạnh hắn mà cảm giác như đang nằm giữa khoảng trống.

**

Cậu đến bệnh viện một mình. Nơi cậu từng phẫu thuật ghép giác mạc.

“Nếu em không phải người trong cuộc thì không được xem hồ sơ hiến tạng,” y tá nói, nhẹ giọng xin lỗi, “đó là quy định.”

Lưu An gật đầu, cười nhạt: “Em hiểu mà.”

Nhưng cậu không từ bỏ.

Cậu quay lại vào một buổi chiều khác, giả vờ hỏi thăm bác sĩ từng theo ca phẫu thuật của mình. Lưu An vốn có trí nhớ tốt, lại hay ghi chép, tên bác sĩ phẫu thuật ngày ấy cậu vẫn còn nhớ rõ.

Vị bác sĩ ấy nhìn cậu bằng ánh mắt lạ lùng khi nghe câu hỏi: “Em… vẫn muốn biết người đã hiến giác mạc cho mình à?”

Lưu An mím môi: “Không phải vì tò mò. Chỉ là… em muốn cảm ơn.”

Một thoáng lặng im.

Cuối cùng, người bác sĩ già thở dài, đứng dậy lấy ra một phong bì hồ sơ cũ. Trong đó là đơn hiến tạng, ký tên – Dương Hàm – với một dòng chữ viết tay phía dưới: “Mong sau này sẽ nhìn thấy bầu trời thêm lần nữa.”

Lưu An lặng người.

Trên xe buýt trở về, cậu nhìn vào kính cửa sổ. Gương phản chiếu đôi mắt mình – đôi mắt đã từng không thể thấy ánh sáng, giờ đây lại sáng rực, long lanh, và… không hoàn toàn thuộc về cậu.

Là ánh sáng của một người đã khuất. Là hồi ức của một mối tình cũ. Là cái bóng mà cậu không cách nào đuổi kịp.

**

Tạ Vĩ trở về muộn hôm ấy.

Lưu An đang ngồi ở ban công, quấn chăn quanh người, tay cầm ly trà nguội ngắt.

“Đợi anh à?” – Hắn bước tới, cởi áo khoác choàng lên vai cậu.

“Không ngủ được.”

“Lạnh thế sao không vào nhà?”

“Anh từng yêu một người tên là Dương Hàm phải không?”

Tạ Vĩ khựng lại. Trong giây lát, bàn tay hắn đặt trên vai cậu siết chặt.

Lưu An quay đầu, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.

“Đôi mắt em… là của anh ấy?”

Lần này, Tạ Vĩ không né tránh. Hắn nhìn thẳng vào mắt Lưu An – đôi mắt hắn từng yêu, từng khen ngợi, từng nâng niu – và khẽ gật đầu.

“…Phải.”

Không có sự chối bỏ. Không có lời bào chữa.

Chỉ là một câu thừa nhận, nhẹ như hơi thở. Nhưng lại nặng như cả bầu trời đổ xuống.

**

“Vì sao?” – Lưu An hỏi. “Vì sao anh không nói từ đầu?”

Tạ Vĩ ngồi xuống cạnh cậu, im lặng thật lâu rồi mới cất giọng:

“Lúc đầu, anh không biết. Anh chỉ… thấy đôi mắt em quen thuộc. Mỗi khi em nhìn anh, anh lại có cảm giác như được gặp lại người ấy.”

“Rồi sau đó?”

“…Anh không dừng được nữa.”

Câu trả lời ấy như một con dao sắc cắm vào ngực Lưu An.

“Vậy ra… em là người thay thế?” – Giọng cậu run rẩy. “Tình yêu của anh… không phải dành cho em, mà là cho đôi mắt này?”

“Không phải.” – Tạ Vĩ vội lắc đầu. “Lúc đầu, có thể là vậy. Nhưng sau này… là em. Là chính em, Lưu An.”

“Làm sao em biết được?”

Lưu An siết chặt ly trà trong tay. Cậu không khóc, không la hét, chỉ cảm thấy trống rỗng. Như thể bao nhiêu yêu thương vun đắp bấy lâu chỉ là cái bóng kéo dài từ một người đã chết.

“Em không trách anh vì yêu ai trước em. Em cũng không trách anh vì giữ lại quá khứ. Nhưng em không thể sống mãi trong cái bóng của một người khác…”

“Anh không coi em là cái bóng.” – Tạ Vĩ thấp giọng. “Lưu An, anh yêu em.”

“Anh yêu em, hay yêu đôi mắt của anh ấy trên gương mặt em?”

Tạ Vĩ cứng người.

Lần đầu tiên, hắn không thể trả lời ngay lập tức.

**

Đêm ấy, Lưu An bỏ vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Tạ Vĩ ngồi ở phòng khách đến tận khuya, điện thoại để trước mặt, hiện màn hình khoảnh khắc cậu mỉm cười trên bãi biển. Nhưng lần này, hắn không mở thư mục “Eyes_2017” nữa.

Chỉ là bức ảnh của hiện tại. Của Lưu An.

Và trong khoảnh khắc ấy, hắn biết…

Nếu không giữ được cậu, thì có lẽ, hắn mãi mãi chỉ sống trong ký ức của một đôi mắt đã khép lại từ lâu.

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play