Chương 1: Gặp nhau giữa dòng người lạ
Thành phố bước vào tháng chín bằng những cơn mưa bất chợt, không dai dẳng nhưng đủ khiến người ta chậm lại một nhịp. Gió thổi se se, vạt nắng hiếm hoi len lỏi qua những tán cây ven đường như một món quà quý giá.
Chiều thứ bảy ấy, Lưu An đứng dưới mái hiên của một quán sách cũ, tay cầm chiếc vé mời triển lãm được bạn tặng từ đầu tuần. Tờ giấy in tên triển lãm: “Mắt nhìn thế giới”, phần phụ đề nhỏ hơn: Một triển lãm ghi lại cảm xúc qua ánh nhìn.
Cậu không định đi, thật đấy. Triển lãm, tiệc tùng, hay bất kỳ hoạt động tụ tập nào cũng chẳng có nhiều sức hấp dẫn với một người ưa yên tĩnh như Lưu An. Nhưng hôm nay, có một khoảng trống trong lòng khó gọi tên – cậu muốn ra ngoài, muốn được đứng giữa một nơi xa lạ, không ai quen, không ai biết mình là ai. Chỉ đơn giản là một cái tên trôi qua.
Triển lãm tổ chức trong một tòa nhà kính nhỏ, nằm khiêm tốn bên góc đường Nguyễn Du – nơi mà nếu không để ý sẽ dễ dàng lướt qua. Không gian bên trong được sắp xếp nhẹ nhàng, mùi thơm của gỗ, ánh đèn vàng dịu trải khắp các dãy hành lang treo ảnh.
Khách tham quan không đông, đa phần là những người trẻ tuổi, ăn mặc có gu, mang theo máy ảnh film và sổ tay phác họa. Ai cũng có vẻ trầm lặng, nhưng trong ánh mắt đều mang theo sự sống động thầm lặng của những tâm hồn từng trải.
Lưu An đứng trước một bức ảnh trắng đen – một cụ già ngồi bên khung cửa sổ mở toang, mắt hướng ra khoảng trời đầy mây. Trong đôi mắt đó là cả một cuộc đời lặng lẽ, thấu hiểu, và đợi chờ. Cậu dừng lại lâu hơn những người khác.
“Ảnh này em xem lâu thật.” Một giọng nam vang lên bên cạnh, trầm ổn và khàn nhẹ.
Lưu An giật mình quay đầu, bắt gặp một người đàn ông lạ – cao hơn cậu nửa cái đầu, tóc cắt gọn, áo sơ mi đen được xắn tay lộ cổ tay thon dài. Trên người hắn có mùi trà nhài thoang thoảng, dễ chịu đến bất ngờ.
“Em quen người trong ảnh à?” Hắn hỏi, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn bức hình.
“Không. Nhưng đôi mắt ông cụ khiến em thấy nhớ.” – Lưu An đáp, thản nhiên nhưng không lạnh nhạt.
“Nhớ gì?”
“Cảm giác mình đã từng chờ một người rất lâu.” Cậu khẽ cười, “Mà người đó mãi không quay lại.”
Người kia im lặng một lúc, sau đó mỉm cười: “Anh không nghĩ sẽ có người đồng cảm với bức ảnh này giống anh.”
“Anh cũng thấy như vậy à?” – Lưu An hỏi, hơi nghiêng đầu.
“Ừ. Nỗi nhớ trong mắt, là nỗi nhớ sâu nhất.”
Cả hai cùng cười, không khí đột nhiên nhẹ đi. Lưu An chưa từng dễ dàng bắt chuyện với ai, nhưng với người đàn ông lạ mặt này, cậu lại không cảm thấy cần phải phòng bị. Hắn không có vẻ vồ vập, cũng không cố gắng gây ấn tượng. Chỉ đơn giản là đứng đó, bình thản và có mặt.
“Anh tên Tạ Vĩ.” – Hắn đưa tay ra, cử chỉ lễ độ như người đã quen sống trong nề nếp.
“Lưu An.” – Cậu nắm tay hắn, bàn tay người này ấm và dày dặn, khiến Lưu An vô thức siết nhẹ.
“Em thường đi xem triển lãm ảnh à?”
“Không. Chỉ là hôm nay rảnh, bạn tặng vé nên ghé thử.”
“Vậy em may mắn thật.”
“Vì được xem ảnh?”
“Vì gặp anh.”
Lưu An hơi khựng lại, không biết nên phản ứng thế nào. Cậu từng gặp những người khéo miệng, nhưng lời khen của Tạ Vĩ không khiến người ta thấy gượng gạo. Giọng hắn trầm, mắt hắn sáng, như thể câu nói kia không phải lời ong bướm mà là sự thật đơn giản nhất trong lòng hắn.
“Anh thích những bức tranh có ánh mắt.” – Hắn nói tiếp. “Như bức ảnh em vừa xem, hoặc đôi mắt của em.”
“…Mắt em?”
“Ừ. Đẹp lắm.” Hắn không rời mắt khỏi cậu. “Không phải kiểu đẹp của màu sắc hay hình dạng. Mà là thứ ánh sáng trong đó – như ánh nắng xuyên qua giếng cổ, chạm vào một khoảng lặng trong lòng người khác.”
Lưu An cảm giác tai mình nóng ran.
Lời nói đó, có thể là ngẫu nhiên, có thể là cố ý. Nhưng ánh nhìn ấy… lại rất thật.
Cậu không trả lời nữa, chỉ quay sang ngắm bức ảnh khác. Nhưng Tạ Vĩ vẫn đi cạnh cậu, giữ một khoảng cách đủ gần để không lạc nhau, đủ xa để không xâm phạm. Giữa họ không cần dẫn dắt, cũng chẳng cần hỏi han. Tạ Vĩ không hỏi về quá khứ của Lưu An, Lưu An cũng không hỏi về xuất thân của hắn.
Họ chỉ cùng đi hết triển lãm, dừng lại trước bức ảnh cuối cùng – một cậu bé ngước nhìn bầu trời đêm, trong đôi mắt là muôn ánh sao phản chiếu.
Tạ Vĩ nhìn rất lâu.
“Anh thích bức này nhất.”
“Tại sao?” – Lưu An hỏi.
“Vì có đôi mắt biết ước mơ.”
“Vậy còn anh thì sao? Có ước mơ không?”
Tạ Vĩ nghiêng đầu, rồi mỉm cười: “Có chứ. Nhưng ước mơ của anh không nằm trên trời.”
Lưu An không hỏi tiếp. Trái tim cậu bỗng đập nhanh, dù không rõ là vì ngượng, hay vì cảm giác gì đó khó tả.
Ra khỏi triển lãm, trời bắt đầu đổ mưa nhẹ.
Tạ Vĩ che ô, nghiêng về phía cậu. “Em có muốn uống gì không? Anh biết một quán trà rất yên tĩnh gần đây.”
Lưu An chần chừ một chút. Mưa rơi tí tách lên vai áo hắn, nhưng hắn không nhúc nhích. Vẫn là đôi mắt ấy – kiên nhẫn, dịu dàng, không ép buộc.
Cậu gật đầu.
Hôm ấy, họ cùng ngồi trong quán trà, nói về sách, về ảnh, về âm nhạc và những điều vụn vặt. Tạ Vĩ không kể nhiều về mình, nhưng lại rất biết lắng nghe. Hắn hỏi Lưu An những điều rất nhỏ – như vì sao lại chọn gọng kính tròn, vì sao thích trà hoa cúc hơn là trà sữa, hay vì sao khi cười lại luôn nghiêng đầu một chút.
Lưu An nghĩ, có lẽ mình hơi kỳ lạ – vừa mới gặp nhau, vậy mà đã kể nhiều đến vậy. Nhưng ở bên cạnh Tạ Vĩ, cậu không cần phải cẩn trọng.
Trước khi chia tay, Tạ Vĩ nói một câu:
“Nếu em không ngại, anh muốn gặp em thêm lần nữa.” Gặp? Sau lại gặp mà không phải làm bạn?
Lưu An không trả lời, chỉ rút bút ra, viết số điện thoại lên khăn giấy và đặt lên bàn.
Cậu quay lưng bước ra khỏi quán trà, bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau lớp kính mờ đọng hơi nước.
Còn Tạ Vĩ thì ngồi lại rất lâu, như thể đang lưu giữ ánh mắt của cậu trong ký ức.