Nguyễn Dao không nói gì, hiểu được ý của cô là được rồi, nhưng cũng không cần nói ra tên người kia đâu.

Người đàn ông không lên được cũng có lòng tự trọng mà.

Đẹp trai nhưng số khổ.

Nhưng không đợi cô mở miệng, Ôn Bảo Châu lại lần nữa nói ra một câu gây chấn động.

"Nguyễn Dao, cô trông rất xinh đẹp, chẳng phải cô cũng là gối thêu hoa sao?"

Nguyễn Dao: "..."

"Phụt-"

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười lớn.

Xe lửa đi qua một đường hầm, một lượng lớn ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, toa tàu đột nhiên sáng bừng lên.

Nguyễn Dao xoay người nhìn lại thì bắt gặp đôi mắt hoa đào cười như không cười.

Người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời, mái tóc đen ngả vàng, khi xe lửa tiến về phía trước, ánh sáng lướt trên hầu kết của anh, khi sáng khi tối.

Gợi cảm muốn chết.

Lâu Tuấn Lỗi huých khuỷu tay vào Tần Lãng, trêu ghẹo: "Tần Lãng, xem ra ấn tượng của anh với nữ đồng chí không được tốt, gối thêu hoa thì đẹp chứ không xài được ha."

Khóe miệng Tần Lãng khẽ giật: "Ít nhất là cũng ngắm được, đỡ hơn có một số  người có cái tên đẹp nhưng người lại không đẹp như tên."

Lâu Tuấn Lỗi: "..."

Nói xấu người khác bị chính chủ nghe thấy, thật sự xấu hổ đến mức khiến người ta muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Nguyễn Dao: Anh nghe tôi cãi nhau với anh này.

"Hai vị đồng chí hiểu lầm rồi. chúng tôi vừa rồi không phải nói vị đồng chí Tần này, mà là một thanh niên trí thức mà các người không biết." 

Tần Lãng nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, từ chối cho ý kiến.

Nguyễn Dao: Chỉ cần tôi không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ là người khác.

Lập tức ngón tay thon dài của anh chỉ về phía sau cô nói: "Tôi quay lại lấy bút."

Nguyễn Dao nhìn tới chỗ hướng tay anh chỉ tới, lúc này mới phát hiện ở trong góc bàn có một cây bút màu đen.

Cô nhanh chóng tránh đường.

Tần Lãng lướt ngang qua cô, nhặt lấy cây bút bỏ vào túi áo trước ngực mình.

Lúc đi ra, Nguyễn Dao nhịn không được mà đưa mắt liếc nhìn, là bút máy hiệu Anh Hùng.

Ở thời đại này, một cây bút phải có giá năm hoặc sáu nguyên, thuộc loại hàng tiêu dùng cao cấp.

Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, có thể sử dụng bút máy hiệu Anh Hùng, chứng minh rằng chức vụ gia thế của anh hẳn là rất tốt, nhưng tiếc là người này không lên được.

Trong lòng Nguyễn Dao lần thứ một ngàn lẻ một cảm thấy đáng tiếc.

Đi ra ngoài được một đoạn xa rồi, Ôn Bảo Châu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cho dù là gối thêu hoa, cũng là một chiếc gối đẹp."

Nguyễn Dao nhìn cô ấy một cái, cũng không khuyên bảo nữa.

Người đàn ông kia không đi cùng nơi với bọn họ, về sau cũng không gặp nhau nữa nên khỏi phải nghĩ nhiều.

Ai ngờ ngay sau đó chợt nghe Ôn Bảo Châu giận dữ nói: "Ai, đáng tiếc tôi không phải là gối thêu hoa, hai người xứng đôi nhất."

Nam thanh nữ tú, đứng cùng một chỗ cùng nhau đẹp mắt hơn cả nồi bánh bao thịt.

Nguyễn Dao vội vã nói: "Đừng nói bậy, trong lòng tôi chỉ có Tổ quốc."

Ôn Bảo Châu gãi mũi, có chút không rõ vì sao cô lại phản ứng mạnh như vậy.

**

Sau khi Nguyễn Thanh Thanh gặp chuyện không may, bên này Nguyễn Bảo Vinh cũng đã xảy ra chuyện.

Mặc dù cuối cùng những người trong Đại Viện đã chọn không báo cáo, nhưng bài thơ khiêu dâm vẫn lan truyền khắp xưởng sắt thép.

Ngày đầu ông ta tới nơi làm việc khuôn mặt đầy vết xước, dọc đường đi tất cả mọi người đều chỉ trỏ mặt ông ta.

Trong đó Lão Thái bình thường ít khi bất hòa với ông ta nhất, cũng ngay lập tức bắt lấy cơ hội bỏ đá xuống giếng.

"Lão Nguyễn à, anh tài hoa như vậy, không ngờ lại có thể viết thơ khiêu dâm."

Sắc mặt Nguyễn Bảo Vinh đen như đáy nồi: "Thơ khiêu dâm không phải do tôi viết, tôi đã giải thích với mọi người rồi."

"Bộ ngực mềm mại trắng muốt của em khiến cho anh run rẩy, má ơi, sao anh lại có thể viết thơ ca lỗi liệu như thế?"

Nguyễn Bảo Vinh trợn mắt nhìn: "Mẹ kiếp Lão Thái, anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói không phải tôi, không phải do tôi viết!!!!"

Lão Thái nghe thấy ông ta chửi mẹ kiếp, xắn tay áo lao về phía trước, đấm một quyền vào mắt của Nguyễn Bảo Vinh.

Nguyễn Bảo Vinh ăn đau, lúc này cũng vung nắm đấm đánh trả.

Sau khi ẩu đả với nhau, trên mặt Nguyễn Bảo Vinh giống như mở một cửa hàng nhuộm, chỗ đỏ chỗ tím.

Xưởng trưởng gọi hai người tới văn phòng mắng mỏ một trận, sao đó nhìn Nguyễn Bảo Vinh nói: "Lão Nguyễn à, chuyện này của anh đã mang lại ảnh hưởng rất xấu cho công xưởng, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, anh tạm thời không cần đến làm việc."

Vẻ mặt Nguyễn Bảo Vinh không thể tin nổi: "Xưởng trưởng, tôi bị oan, thực sự thơ khiêu dâm kia không phải do tôi viết, tôi có thể thề với trời, nếu như là tôi viết, tôi sẽ bị sét đánh, chết không tử tế, khiến cho Nguyễn gia chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn."

Ngay cả đoạn tử tuyệt tôn cũng đã lôi hết ra, có thể thấy được trong lòng Nguyễn Bảo Vinh có bao nhiêu kích động.

"..."

Nguyễn Bảo Vinh tức giận đến phát run.

Ai ngờ vừa quay đầu lại lại trông thấy khuôn mặt cười trên nỗi đau của người khác của lão Thái, ông ta thở không nổi, thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ.

Mặt trời lặn sau chân núi, Nguyễn Bảo Vinh mang theo một trận lửa giận đi về nhà.

Cùng lúc đó, Nguyễn Thanh Thanh cũng mang theo một người toàn mùi phân về nhà.

Nguyễn Thanh Thanh vừa bước vào cửa chính, Nguyễn Bảo Kim bảo đã bịt chặt mũi kêu lên: "Chị hai chị thối chết mất! Đừng nói chị rơi vào hố phân đấy nhé?"

Trong lòng Nguyễn Thanh Thanh vốn đang cực kỳ uất ức, nghe được lời này, nhịn không được khóc "Oa" lên một tiếng.

Tâm tình Nguyễn Bảo Vinh đang buồn bực, đập bàn một cái: "Câm miệng cho tao, ầm ĩ quá."

Tiếng khóc của Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên im bặt, một giọt nước mắt dừng ngay ở trên mí mắt, giống như bị dọa đến đông cứng.

Vương Phân cau mày đi đến, giọng điệu mang theo một chút sốt ruột, nói: "Xảy ra chuyện gì? Ông làm gì tức giận với con như thế?

Hôm nay bà ta ở công xưởng chịu nhiều oan ức.

Bởi vì chuyện thơ khiêu dâm, mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng sau lưng lại chỉ trò bà ta.

Ngoài ra còn có một hoặc hai bà già không biết xấu hổ, cố ý làm trò trước mặt mọi người hỏi bà ta thơ khiêu dâm của Nguyễn Bảo Vinh có phải viết cho bà ta hay không, bà ta tức giận cả người phát run.

Đều do Lão Nguyễn!

Kết hôn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà ta sinh ra bất mãn với chồng.

Nguyễn Bảo Vinh đen mặt nói: "Xưởng trưởng bảo tôi tạm thời không cần đi làm."

Những lời này giống như đất bằng nổi sóng.

Khiến cả Nguyễn gia đều kinh hãi.

Rốt cuộc Vương Phân cũng không rảnh màng đến sự bất mãn của mình, vội hỏi: "Sao lại thế, sao xưởng trưởng bảo ông không cần đi làm?"

Một tia bối rối thoáng qua trên mặt Nguyễn Bảo Vinh: "Bà đừng hỏi nhiều, nhanh chóng tìm trong nhà có thứ gì tốt, sau khi trời tối, tôi sẽ đến gặp chủ nhiệm Hoàng.”

Vương Phân đoán rằng là về thơ khiêu dâm, trong lòng không khỏi oán giận trách ông ta rảnh quá làm gì không làm, lại đi viết những thứ như vậy để làm gì?

Nguyễn Bảo Vinh thấy bà ta không nhúc nhích, lông mày cau lại: "Sao bà vẫn còn đứng đấy? Vẻ mặt của bà là sao đây, hay bà còn muốn nói thơ khiêu dâm là do tôi viết à?"

Cục tức của Vương Phân lập tức cũng bị khơi dậy: "Ông cáu giận với tôi có ích gì? Nếu không phải do ông viết, tại sao trên đó là chữ viết của ông?"

Người khác nghĩ oan cho ông ta thì thôi đi, ngay cả người nhà ai cũng có thái độ như vậy.

Nguyễn Bảo Vinh chịu không nổi, hung hăng đập vỡ bình men xuống đất rồi giận dữ hét lên: "Ông đây nói cho chúng mày một lần cuối cùng, ông đây không! Có! Viết! Thơ! Khiêu dâm! Chúng mày ai dám nói thêm một câu nữa, cút ra khỏi nhà ông!"

"Oa-"

Nguyễn Kim Bảo bị dọa đến phát khóc.

Ngay sau đó Nguyễn Thanh Thanh cũng khóc lên.

Tình cảnh Nguyễn gia trở nên hỗn loạn, một loạt tiếng khóc.

Ban đầu Nguyễn Thanh Thanh muốn nói cho gia đình biết việc cô ta bị đổi chức vụ, nhưng hai Vương Phân với Nguyễn Bảo Vinh lại cãi nhau, hơn nữa Nguyễn Bảo Vinh thất nghiệp, không ai để ý đến cô ta cả.

Chuyện của cô ta cứ như vậy tiếp tục bị trì hoãn.

Mãi cho tới tận vài ngày sau, em của Vương Phân là Vương Phương tìm tới cửa, nói Nguyễn Thanh Thanh cầm hai trăm nguyên của bà ấy đi mua chức vụ làm việc, lúc này sự việc mới được bại lộ.

"Mày là heo sao? Nói mày là heo thì xúc phạm heo rồi!"

Vương Phân tức giận run người.

Nguyễn Thanh Thanh ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, hu hu khóc lớn: "Con đâu biết chị ta lại dám gạt con?"

Chủ yếu là trước kia ấn tượng của mọi người về nguyên chủ là quá mức yếu đuối, quá mức nhẫn nhục chịu đựng, cho nên không ai dám nghĩ cô dám to gan lớn mật như vậy.

Không chỉ bị đổi chức vụ, còn lừa được hai trăm nguyên từ Nguyễn Thanh Thanh.

Càng đáng giận hơn là, thanh niên trí thức không ai tin tưởng lời bọn họ nói, còn nói nếu có chứng cứ phải đi đến cục công an báo cáo.

Nếu bọn họ có bằng chứng, bọn họ còn đi tìm văn phòng thanh niên trí thức làm gì?

Bây giờ Nguyễn Dao chạy tới biên giới, bọn họ không bắt được người, tiền cũng không trở lại.

Đúng là suốt ngày đánh chim nhạn, có ngày nhạn mổ mắt!

Ngày Nguyễn Bảo Vinh quay lại đi làm còn xa, Nguyễn gia lại không thể lấy đâu ra hai trăm nguyên bồi thường cho Vương Phương, cuối cùng hết cách, đành phải lấy chức vụ của Nguyễn Bảo Vinh ở xưởng sắt thép ra chống đỡ.

Việc này Nguyễn gia âm thầm chịu đựng nuốt ngược cục tức vào vào, ai ai cũng hận đến mức muốn ăn sống nuốt tươi Nguyễn Dao.

"Đồ ăn cháo đá bát, chúng tôi nuôi lớn cô, cô lại lấy oán trả ơn, tại sao ông trời không đánh chết cô đi!"

"Hồ ly tinh Nguyễn Dao kia, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy cô, nếu không tôi sẽ đập nát miệng cô!"

Sau ngày hôm đó, Nguyễn gia thường xuyên vang lên những tiếng chửi rủa.

Sau đó, Vương Phân cũng đã nghĩ ra cách để trừng trị Nguyễn Dao.



 

Nguyễn Dao không biết Nguyễn gia đang tìm cách để trả thù cô.

Ở trong thời đại này, tàu hỏa chỉ có thể đi năm mươi hoặc sáu mươi ki-lô-mét một giờ, phải mất bảy ngày sáu đêm để đi từ thủ đô đến Taratu.

Hiện tại còn lại một ngày rưỡi là đến Taratu.

Giữa trưa hôm nay, Ôn Bảo Châu đột nhiên đề nghị ăn cơm phần cho bữa trưa.

Nguyễn Dao tính toán lại tài sản của mình một chút, tổng cộng còn có xấp xỉ hai trăm ba mươi nguyên.

Hơn hai trăm nguyên, là một số tiền rất lớn trong thời đại này.

Nghĩ đến việc trên người mình mang số tiền rất lớn, Nguyễn Dao quyết định xa xỉ một lần, trưa hôm nay sẽ ăn cơm phần.

Từ đầu năm nay xe lửa cũng có bán các loại thực phẩm và đồ ăn vặt, giá cả cũng không quá đắt.

Một phần cơm phần chỉ cần mười lăm xu, hơn nữa không phiếu gạo, càng khiến cho Nguyễn Dao vui mừng hơn chính là, tay nghề của đầu bếp của toa ăn thực sự rất tốt.

Nước súp đặc sệt được đổ trên đĩa cơm trắng, miếng thịt lợn được cắt thành từng miếng nhỏ, cải trắng băm nhỏ, toàn bộ ớt đỏ cay rát ngon miệng, hương vị khiến cho người khác muốn ngừng mà không được.

Đối với Nguyễn Dao, một phần mười lăm xu là rẻ như cho không, nhưng những người khác lại không muốn chi tiền, đều dùng nước sôi ăn với lương khô.

Nếu thứ mọi người ăn đều là lương khô khi thì không sao, nhưng đây lại là lương khô không có hương vị, còn Nguyễn Dao ở một bên ăn đồ ăn nóng hầm hập vừa thổi vừa xuýt xoa.

Từ lúc Thẩm Văn Thiến biết Nguyễn Dao cũng đến biên giới làm thanh niên trí thức, cô ta vẫn luôn đợi cô đến dỗ dành mình như trước kia, nhưng giờ đây Nguyễn Dao chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta.

Tức chết cô ta rồi.

Lúc này thấy cô ăn một miếng cơm nóng, cô ta rốt cục nhịn không được, đi đến lạnh mặt nói: "Có lương khô không ăn, lại đi ăn cơm phần, đúng là tác phong của tư bản chủ nghĩa."

???

Nguyễn Dao ngẩng đầu: "Vậy theo như cô nói, xe lửa lần trước chở cơm phần đều là tư bản sao? Còn xe lửa cung cấp thức ăn cho mọi người thì là cái gì, ông chủ của tư bản sao?"

Nghe thấy vậy, ánh mắt người xung quanh đều dừng trên mặt Thẩm Văn Thiến.

Về việc Nguyễn Dao ăn cơm phần, mọi người còn hâm mộ nhiều hơn là ghen tị, nhưng chỉ vì như vậy mà phán xét cô có tác phong tư bản chủ nghĩa, không phải là chuyện nhảm nhí sao?

Khuôn mặt Thẩm Văn Thiến đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai tới biên giới, cô đừng mơ tưởng tôi ở trước mặt anh hai nói tốt cho cô."

Nói xong cô ta hừ lạnh một tiếng, hất cằm quay về giường nằm của mình.

Căn bản Nguyễn Dao cũng không để bụng lời nói của cô ta, xúc một thìa cơm bỏ vào trong miệng, thỏa mãn đến mức híp cả mắt lại.

Tần Lãng đi ngang qua nhìn vào, không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới một con mèo sữa nhỏ nuôi ở nhà.

Nhóc kia mỗi lần ăn cái gì cũng đều híp mắt thích thú như vậy.

Ngược lại, Trầm Văn Thiến lại bị Nguyễn Dao chọc tức đến mức mắt mũi đều xiêu vẹo.

Trước kia giống như thuốc cao bôi trên da chó, bám dính lấy anh trai cô ta, bây giờ ngay cả một thìa cơm nóng cũng không cho cô ta ăn.

Còn muốn làm chị dâu của cô ta à, mơ mộng hão huyền.

Giờ cơm trưa qua đi, hầu hết mọi người trên xe lửa đều cảm thấy buồn ngủ, tiếng ngáy vang lên khắp xung quanh.

Nguyễn Dao không ngủ. 

Mỗi lần xe lửa dừng trạm, bọn họ đều đi xuống xem có thứ gì có thể mua không, lần này cũng không ngoại lệ.

Ai ngờ vừa xuống xe lửa, có một người đàn ông lấy khăn tay ra thì một tờ giấy rơi từ túi áo người đó xuống.

Cô chạy nhanh tới phía trước nhặt lên: "Nam đồng chí phía trước, giấy chứng nhận ra vào của anh bị rơi."

Nhưng người đàn ông kia có vẻ vội vã chạy đi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô la hét.

Nguyễn Dao đành phải đuổi theo.

Người đàn ông bước nhanh về phía trước, vượt qua sân ga, sau đó đi đến một góc hẻo lánh.

"Đây là tư liệu tôi thu thập được ở tòa soạn báo vốn mấy ngày hôm trước phải xuống ở trạm Truân Dương, nhưng sau đó xuất hiện đội trưởng trên tàu, tôi sợ bị phát hiện nên đã không ra ngoài."

“Vậy chắc anh cũng không định quay lại xe lửa đâu đúng không?”

"Đúng rồi, tôi cũng phát hiện trên xe lửa có hai kỹ sư đi xe lửa tới mỏ dầu Thái Lợi, nói không chừng trên người bọn họ có tin tức quan trọng, tôi sẽ tìm cách để tiếp cận bọn họ."

"Vậy cũng được, trước tiên tôi mang thứ này đi, chốc nữa chúng ta sẽ liên lạc lại sau."

Chết tiệt!!!

Đây là gián điệp.

Vốn Nguyễn Dao muốn đuổi theo để trả lại giấy chứng nhận ra vào cho đối phương, không ngờ cô lại nghe thấy cuộc đối thoại này.

Mắt thấy tên gián điệp gầy gò lấy tư liệu rời đi, Nguyễn Dao không nghĩ nhiều mà lao ra.

Ai ngờ tốc độ của người đó nhanh hơn cô nhiều.

Chợt thấy có một bóng người vụt qua, lao về phía tên gián điệp gầy gò.

Nguyễn Dao tập trung nhìn theo, lại là Tần Lãng.

Rõ ràng Tần Lãng là một người lão luyện, mấy quyền cước công phu đã bắt được tên kia.

Tên gián điệp lùn đưa tài liệu thấy tình hình không ổn, không định cứu đồng bọn, quay đầu bỏ chạy.

Nguyễn Dao có thể để cho hắn chạy sao?

Cô xông tới, tung một cú đá vào người tên gián điệp lùn.

Tên gián điệp lùn đau đớn hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng, đã bị Nguyễn Dao đá một cú vào mông.

"Cho mày đi tìm đường chết!"

Trong nháy mắt tên gián điệp lùn bị đá bay ra ngoài, sau đó một tiếng "rầm" lớn.

Ngã đập mặt xuống đất.

Tần Lãng thấy một màn như vậy không hiểu sao cúc hoa cảm thấy căng thẳng: ''..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play