Tần Lãng không ngờ, nhìn cô gái gầy yếu mà lại có sức lực lớn như vậy.
Một cú đá vào đũng quần, lại một cú đá vào chân, quá thảm thương.
Nguyễn Dao không biết Tần Lãng đang nghĩ cái gì, cô đạp bay gián điệp rồi lập tức ôm ngực chạy ra ngoài.
Một giây nhập kịch.
"Có tay có chân thì có gì không làm được, lại cứ dùng thủ đoạn bẩn thỉu này, hôm nay tôi phải bắt tên trộm này đến cục công an!"
Nói xong, cô làm ra vẻ sợ hãi: "Các cô các chú ơi, làm phiền mọi người giúp tôi trói người này lại với, một cô gái yếu đuối như tôi thật sự không đối phó được hắn."
Tần Lãng: ?
Mọi người vừa nhìn thấy có người bay ra ngoài đều bị dọa hết hồn, bây giờ nghe được là kẻ trộm thì yên tâm rồi.
Mấy người đàn ông chạy đến bắt tên gián điệp đang ngã nhào trên mặt đất lại, còn có người lấy sợi dây thừng mang theo trên người ra.
Chỉ trong chốc lát, hai tên gián điệp đã bị trói chặt, trong miệng của họ còn lần lượt bị nhét một hòn đá lớn.
Mấy năm này vải đều rất đáng giá, dù là vải rách cũng không nỡ nhét vào miệng mấy tên này.
Sau khi gián điệp bị bắt, Nguyễn Dao nhanh chóng đi tìm nhân viên nhà ga.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản, nhân viên nhà ga đạp một chiếc xe đạp hỏng hóc phóng nhanh đến mức bánh xe như tóe ra lửa đi đến cục công an, chẳng bao lâu sau một nhóm nhân viên công an đã đi xe đạp đến.
Tang vật cũng lấy được rồi, hai tên gián điệp có muốn chối cãi cũng vô ích.
Cục trưởng Chu nói: "Đồng chí Nguyễn, đồng chí Tần, nếu không có các đồng chí kịp thời phát hiện và bắt giữ hai tên gián điệp này thì nhất định sẽ làm tổn hại đến lợi ích của đất nước chúng ta, tôi thay mặt đất nước, thay mặt tất cả nhân dân cảm ơn hai người!"
Nói xong ông cúi đầu thật sâu, nhân viên công an bên cạnh ông cũng cúi đầu theo.
Nguyễn Dao vội vàng tránh người ra: "Bảo vệ lợi ích của quốc gia và nhân dân là nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi công dân."
Tần Lãng cũng tránh ra, không nói gì.
Cục trưởng Chu khen ngợi: "Hai đồng chí có ý thức rất tốt, lẽ ra phải khen thưởng cho hai người, nhưng chuyện này còn phải báo cáo lên, mà xe lửa thì không thể dừng lại quá lâu, nên phần thưởng phải để sau này mới đưa cho hai người được."
Nguyễn Dao xua tay: "Đây là việc chúng tôi nên làm, không cần khen thưởng gì đâu." Cục trưởng xin đừng coi là thật.
Thật nhiều đồng chí chí công vô tư.
Cục trưởng Chu quyết định quay về tự tay viết thư cho đại đội thanh niên tri thức của cô.
Sau khi gián điệp bị bắt đi, Nguyễn Dao và những người khác cùng nhau quay lại xe lửa.
Nguyễn Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nói: "Đồng chí Tần, trước đó không phải là anh đang theo dõi tôi đấy chứ?"
Tần Lãng lắc đầu: "Không phải."
Đôi mắt cánh đào không dám nhìn thẳng vào cô.
"Đồng chí Tần đang theo dõi cô đấy." Thợ đốt lò đi phía sau họ không hề nể mặt mà vạch trần anh: "Anh ấy nói sau khi xuống xe lửa trông cô có vẻ rất lén lút, hơn nữa mỗi lần xe lửa dừng lại cô đều phải đi xuống. Anh ấy đã nghi ngờ cô là gián điệp từ lâu rồi."
Tần Lãng: "…"
Nguyễn Dao: Hay thật.
Bảo sao vừa nãy anh ta xuất hiện kịp thời như thế, hóa ra là đang nghi ngờ cô.
"Tôi xin lỗi, đồng chí Nguyễn. Dù gì thì hành động trước đó của cô cũng hơi khác thường. Tôi nghi ngờ cô, là tôi không đúng."
Thái độ nhận sai của Tần Lãng rất tích cực, chỉ là nếu giọng điệu của anh ta không thờ ơ như vậy thì có lẽ sẽ có thành ý hơn chút.
Nguyễn Dao tựa tiếu phi tiếu: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của đồng chí Tần, người lớn tuổi, đa nghi là chuyện bình thường."
Nói xong, cô bước nhanh đi.
Tần Lãng: "…"
Anh lớn tuổi và đa nghi sao?
Tần Lãng năm nay mới 25 tuổi không khỏi hoài nghi nhân sinh.
Quay lại xe lửa.
Ôn Bảo Châu lập tức vây quanh: "Sao cô lại đi lâu như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vừa nãy họ được nhân viên thông báo rằng không được tùy tiện đi lại, xe lửa cũng bị trì hoãn nửa tiếng mới khởi hành.
Mà lúc này Nguyễn Dao vẫn chậm chạp chưa trở về, mọi người không khỏi có đủ loại suy đoán.
Trong đó Thẩm Văn Thiến là đáng ghét nhất, lại quái gở nói rằng chắc chắn là Nguyễn Dao làm chuyện xấu bị bắt rồi.
Nguyễn Dao bình tĩnh nói: "Vừa rồi tôi bắt được một tên trộm, phải chờ đồng chí công an tới lập biên bản nên mới chậm trễ."
Để không gây ra hoảng loạn, mọi người đều nhất trí nói là bắt được ăn trộm, không phải gián điệp.
Vẻ mặt Ôn Bảo Châu đầy sùng bái: "Trời ơi, Nguyễn Dao, cô dũng cảm quá đi. Nếu tôi gặp phải tên trộm, chắc chắn tôi sẽ sợ đến mức nhũn cả hai chân."
Những người khác rối rít gật đầu khen ngợi.
Chỉ có Thẩm Văn Thiến là có vẻ mặt không phục, nhưng mà lúc này cũng chẳng có ai để ý đến suy nghĩ của cô ta.
Nhìn Nguyễn Dao được mọi người vây quanh, đáy mắt của Thẩm Văn Thiến tràn đầy ghen tị.
Sau một cuộc hành trình dài sáu ngày năm đêm, xe lửa cuối cùng đã đến ga xe lửa Tháp Lạp Đồ vào trưa hôm sau.
Sau chuyến đi dài như thế, mọi người đều trông rất mệt mỏi, giống như quả cà tím phơi sương(1) vậy.
(1)Cà tím phơi sương: là một ẩn dụ của sự thiếu năng lượng và bơ phờ.
Nguyễn Dao cũng nhịn không được mà thầm thở dài. Dù bọn họ mua vé giường nằm, nhưng giường nằm quá cứng và nhỏ, xoay người một cái là có thể rơi xuống giường.
Huống chi ngày nào cũng không nằm thì ngồi, tay chân của của cô sắp phế luôn rồi.
Taratu là chiến trường chính của trận chiến dầu khí Thái Lợi, nó nhỏ ngoài sức tưởng tượng của Nguyễn Dao.
Cái gọi là nhà ga xe lửa, là một ngôi nhà nhỏ có mái nhọn làm bằng thiếc kiểu Nga.
Không thể so sánh được với các nhà ga xe lửa đời sau và nhà ga xe lửa ở thủ đô.
Tuy nhiên, khung cảnh hoang vắng thì hoang vắng, bên ngoài thì lại rất náo nhiệt. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy người đến người đi, khắp nơi đều bừng bừng sức sống, đốt lên hy vọng và ý chí chiến đấu của mọi người.
"Xe lửa đã đến điểm dừng cuối cùng - Taratu, xin mọi người lấy hành lý của mình và nhanh chóng xuống xe."
Nguyễn Dao có rất nhiều đồ đạc, có thể nói là nhiều nhất trong đoàn.
Thẩm Văn Thiến nhờ đến một nam thanh niên tri thức giúp cô ta vận chuyển hành lý, khi đi qua bên cạnh Nguyễn Dao, vẻ mặt đắc ý nói: "Nhiều đồ như thế khó chuyển xuống lắm ha, đáng tiếc cô không có nhân duyên tốt như tôi, không có ai giúp cô vận chuyển cả."
"Nhưng nếu cô cầu xin tôi, tôi có thể nhờ thanh niên tri thức Chu giúp cô chuyển đồ."
Vừa dứt lời thì thấy mấy người đàn ông cao lớn đi về phía họ.
"Đồng chí Nguyễn, chúng tôi đến giúp cô chuyển đồ."
Thẩm Văn Thiến: "…"
Bị vả mặt quá nhanh, giống như gió lốc vậy.
Nguyễn Dao cười nói: "Vậy cảm ơn mọi người nhiều, tôi đang lo lắng không biết nên vận chuyển đồ đạc như thế nào."
Dẫn đầu là thợ đốt lò cười nói: "Đồng chí Nguyễn không cần khách sáo, đâu là đồ của cô?"
Nguyễn Dao vội vàng chỉ đồ đạc của mình cho bọn họ xem: "Đồ rất nặng, làm phiền mọi người quá."
Thợ đốt lò đi đầu cười lộ ra hàm răng trắng: "Việc này so với việc thêm than thì không là gì đâu."
Công việc thường ngày của thợ đốt lò là công việc chân tay, hàng ngày đều từng xẻng từng xẻng xúc than thêm vào nồi hơi. Nhất là chuyến đi dài, một công việc là mười ngày, nếu không có sức lực thì đúng là không thể làm công việc như vậy.
Nói xong, mấy người đàn ông khiêng đồ lên vai, tay trái tay phải lại xách theo vài túi quà, dễ dàng xuống xe.
Nguyễn Dao vội vàng xách túi hành lý đuổi theo.
Thẩm Văn Thiến ghen tị đến đỏ mắt, nắm lấy Nguyễn Dao nói: "Cô quen biết những người này từ lúc nào?"
Nguyễn Dao nhướng mày: "Cô muốn nói cái gì? Cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ trước khi nói ra. Nếu cô dám phỉ báng tôi, tôi sẽ đến cục công an tố cáo cô ngay sau khi xuống xe lửa!"
Thẩm Văn Thiến: "…"
Cô ta định nói Nguyễn Dao sống thác loạn, lúc này nghe cô nói như vậy, lời ra đến miệng đành phải nuốt về.
Khỏi phải nói cô ta bực bội đến mức nào.
"Nguyễn Dao, cô bảo những nam đồng chí kia đợi lát nữa lại đây giúp tôi chuyển đồ."
Muốn nhờ giúp đỡ nhưng giọng điệu không khách sáo chút nào.
Nguyễn Dao cười: "Cả thế giới đều là mẹ cô, phải đến dỗ dành cô hả?"
Nói xong cũng không để ý tới cô ta nữa, xoay người rời đi.
"…"
Thẩm Văn Thiến tức giận đến mức suýt chút nữa ngã ngửa.
Đồ đạc của cô ta cũng rất nhiều, mặc dù cô ta dụ được một nam thanh niên tri thức giúp cô ta vận chuyển đồ đạc, nhưng nam thanh niên tri thức kia phải vận chuyển đồ của mình rồi mới có thể giúp cô chuyển đồ được.
Quan trọng hơn, dáng vẻ nam thanh niên tri thức kia như con gà yếu ớt, còn không biết có đủ sức để vận chuyển nhiều thứ như vậy không.
Nguyễn Dao xách túi hành lý xuống xe lửa, các thợ đốt lò đã đặt đồ đạc của cô gọn gàng bên ngoài nhà ga.
"Cảm ơn mọi người rất nhiều."
Thợ đốt lò dẫn đầu xua tay: "Đồng chí Nguyễn không cần khách khí, nói ra thì chúng tôi phải cảm ơn đồng chí mới đúng."
Nếu không phải Nguyễn Dao phát hiện và bắt được gián điệp, một khi tin tức được gián điệp truyền ra ngoài, sau này truy cứu, bọn họ khó mà thoát khỏi trách nhiệm, hơn nữa quốc gia cũng sẽ vì thế mà chịu tổn thất.
Vì vậy, nhân viên xe lửa đều rất biết ơn Nguyễn Dao.
Tần Lãng đặt đồ xuống đất, ngẩng đầu nhìn Thấy Nguyễn Dao đứng dưới ánh mặt trời, cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Lâu Tuấn Lỗi mệt đến mức suýt nữa thì không đứng thẳng lưng nổi: "Tôi nói này Tần Lãng, anh bảo thợ đốt lò đi giúp đồng chí Nguyễn chuyển đồ đạc, sao anh không bảo bọn họ giúp chúng ta?"
Đôi mắt cách đào của Tần Lãng khẽ giật: "Cậu không có tay không có chân sao?"
Lâu Tuấn Lỗi: "…"
Lâu Tuấn Lỗi đột nhiên hạ giọng nói: "Anh giúp nữ đồng chí kia như vậy, anh có phải là có ý với nữ đồng chí người ta không?"
Tần Lãng lạnh lùng nhìn cậu một cái: "Cậu bao nhiêu tuổi đầu rồi, cái gì nên nói cái gì không nên nói cậu đều biết, sau này đừng có cư xử không đúng mực như vậy nữa."
Lâu Tuấn Lỗi: "..."
Bao nhiêu tuổi đầu?
Cư xử không đúng mực?
Cậu mới 24 tuổi mà.
Nhìn dáng vẻ nghi ngờ nhân sinh của Lâu Tuấn Lỗi, khóe miệng Tần Lãng nhếch nhẹ.
Chờ một lúc, xe của chính phủ đến đón thanh niên tri thức vẫn chưa tới, xe của căn cứ dầu mỏ lại đến trước.
Xe của căn cứ dầu mỏ vừa tới, ánh mắt của Nguyễn Dao liền không dời đi được.
Xe Jeep đó.
Chiếc xe jeep trông rách nát, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp bụi dày, nhưng có hỏng nữa thì nó cũng là một chiếc xe hơi.
Những chiếc xe hơi mấy năm này có thể còn làm mưa làm gió hơn cả việc sở hữu một chiếc xe thể thao giới hạn ở đời sau.
Cô biết Tần Lãng muốn đi làm việc ở mỏ dầu Thái Lợi, nhưng cô không biết thân phận của đối phương lại không đơn giản như thế.
Mạng giao thiệp như này, làm sao cô có thể bỏ qua được?
Vì vậy, cô nhếch khóe miệng lên, vội vàng chạy về phía xe jeep: "Đồng chí Tần, xin hãy đợi chút."
Tần Lãng yêu cầu tài xế dừng xe, đầu nhô ra khỏi cửa sổ, đôi mắt hoa đào nhìn cô.
"Đồng chí Nguyễn có chuyện gì không?"
Nguyễn Dao cười nói: "Là thế này, căn cứ dầu khí không thể tùy tiện đi vào, nên phần thưởng tám chín phần mười sẽ đưa đến chỗ tôi, lúc đó tôi làm sao để liên lạc với đồng chí Tần?"
Tần Lãng chậm rãi: "Đồng chí Nguyễn không biết rồi, căn cứ có bưu điện, đồ đạc khắp cả nước đều có thể gửi đến đó."
"..."
Khóe miệng Nguyễn Dao giật giật: "Thì ra là như vậy, đúng rồi, trong đội ngũ thanh niên tri thức có không ít người tò mò về kiến thức dầu khí, hay là đồng chí
Tần để lại phương thức liên lạc đi, sau này nếu không hiểu cái gì thì chúng tôi có thể hỏi đồng chí Tần."
Ánh mắt Tần Lãng lướt qua đỉnh đầu cô, rơi vào trên người một đống thanh niên tri thức kia: "Hiếu học là chuyện tốt, nhưng tôi rất tò mò là thanh niên tri thức nào, không thì để cho bọn họ tới đây, làm quen nhau một chút."
Nguyễn Dao: "…"
Sao người này lại để ý tiểu tiết như vậy?
Đó chỉ là cô thuận miệng nói ra, nếu để người tới đây thì không phải sẽ lộ tẩy sao.
Đôi mắt cánh đào của Tần Lãng đảo qua khuôn mặt đỏ bừng của cô, khóe miệng nhếch lên, lấy bút và giấy từ túi ra, viết một dòng chữ trên đó rồi đưa qua.
"Thông tin liên lạc của tôi, nếu đồng chí Nguyễn muốn tìm tôi, gọi số điện thoại ở trên."
Ngòi bút mạnh mẽ, thanh thoát và hùng hồn, rất có phong cách quý phái.
Người ta có câu nét chữ nết người, nhưng chữ này không giống với vẻ ngoài tao nhã của anh ta chút nào.
"Đồng chí Nguyễn còn chuyện gì khác không?"
"Không có."
"Chúng ta đi được rồi." Tần Lãng nói với tài xế một câu, lại quay lại nhìn Nguyễn Dao "Hẹn gặp lại, đồng chí Nguyễn."
"Hẹn gặp lại, đồng chí Tần."
Một cơn gió thổi tới, trộn lẫn với sự tươi mát của bùn đất và cỏ xanh, Nguyễn Dao rất thích hương vị này.
Thẩm Văn Thiến mệt mỏi thở hổn hển, xách theo rất nhiều đồ đi ra từ ga xe lửa, nhìn thấy một màn này thì trợn to hai mắt.
Không ngờ Nguyễn Dao lại phản bội anh trai cô!
Nhưng cô ta còn chưa kịp nổi giận, xe ngựa của đại đội sản xuất đã đến.
Taratu có tổng cộng 10 công xã.
Bây giờ là những năm 60, không có nhiều người lên núi, xuống nông thôn, đối với rất nhiều công xã mà nói thanh niên tri thức không chỉ là biểu tượng của văn hóa tri thức, mà còn là một vinh quang.
Vì vậy, lần này để cướp được nhiều thanh niên tri thức đến đội sản xuất của mình, vài bí thư xã đã đích thân đến.
Xe ngựa của mười công xã đến, cộng thêm rất nhiều người đến, ngay lập tức chen chúc ở bãi đất trống bên ngoài nhà ga xe lửa.
Náo nhiệt đến kỳ lạ.
Ôn Bảo Châu đôi hạt châu đảo vòng quanh: "Nguyễn Dao, cô muốn đi công xã nào, tôi đi cùng với cô."
Nguyễn Dao xinh đẹp lại có bản lĩnh, đi theo cô ấy chắc chắn sẽ rất tốt.
Nguyễn Dao lắc đầu: "Tạm thời tôi vẫn chưa có ý định gì."
Thật ra trong lòng cô đã có công xã mục tiêu, đó chính là công xã Thiết Nhân, chỉ là bây giờ trực tiếp nói ra thì có vẻ như có tính mục đích rất lớn.
Tại sao cô lại chọn công xã Thiết Nhân, đó là bởi vì công xã Thiết Nhân gần căn cứ dầu mỏ nhất, một khi thập kỷ đó bắt đầu, công xã Thiết Nhân vì chịu ơn của căn cứ dầu mỏ mà bị ảnh hưởng ít nhất.
Đúng lúc này, một giọng nói the thé vang lên: "Nguyễn Dao! Ở đây ai tên là Nguyễn Dao?"
???
Vẻ mặt Nguyễn Dao nghi hoặc, nhưng vẫn giơ tay lên: "Là tôi."
Vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên gầy gò và đen sầm chen ra khỏi đám đông, nắm lấy cổ tay của cô kêu khóc nói: "Cháu gái tốt của tôi, cuối cùng bác gái cũng tìm thấy con rồi."
Bác gái?