Đến ga xe lửa.

Rất nhiều thanh niên tri thức đã tụ tập ở sân ga, không ít người đeo hoa đỏ thẫm trước ngực.

Người của văn phòng thanh niên tri thức nhìn thấy Nguyễn Dao, vội vàng vẫy tay với cô: "Đồng chí Nguyễn, bên này."

Vừa hô lên thì có nhiều cặp mắt lập tức đổ dồn về cô.

Trong đó có ánh mắt của một nữ sinh có hơi nghi hoặc cùng với kinh ngạc, còn có phần khinh thường, còn phong phú hơn so với ánh mắt của tổng tài.

Nguyễn Dao không để ý tới người kia, trực tiếp bước ngang người cô ta: "Thật sự rất cảm ơn mọi người đã giúp tôi mang đồ đến đây."

Văn phòng thanh niên tri thức không chỉ cho cô gửi đồ, mà còn giúp cô mang đồ đến ga xe lửa, giúp cô tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.

Chủ nhiệm Lý nhìn cô một mình đi tới, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Sau này nếu có gì cần mọi người giúp đỡ cứ việc nói, văn phòng thanh niên tri thức chính là nhà mẹ đẻ của cô."

Những người khác gật đầu theo, trong lòng họ cũng cảm thấy Nguyễn gia không đáng tin cậy.

Nguyễn Dao thấy ấm áp trong lòng: "Người ta nói trong lòng mẹ con là báu vật, sau này tôi cũng có người nhà mẹ đẻ rồi."

Những thanh niên tri thức khác thấy quan hệ giữa cô và văn phòng thanh niên tri thức tốt như vậy, ánh mắt nhìn cô càng nhiều thêm.

Nửa tiếng sau, tiếng còi xe lửa từ xa đến gần.

Mọi người không lưu luyến tạm biệt nữa, vội vàng cầm hành lý lên rồi đi về phía trung tâm nhà ga.

Sau khi lên xe lửa, Nguyễn Dao vẫy tay chào nhóm người chủ nhiệm Lý từ cửa sổ: "Cảm ơn mọi người, tôi sẽ báo đáp Tổ quốc thật tốt."

Người của văn phòng thanh niên tri thức vẫn lưu luyến không rời: "Chăm sóc bản thân thật tốt."

"Được."

Xe lửa tỏa ra khói trắng dày đặc, làm nổi bật lên bầu trời xanh vô tận, xe lửa từ từ lăn bánh.

Tạm biệt, thủ đô.

Cùng với Nguyễn gia hèn hạ, rác rưởi.

Những năm này chỗ ngồi không có số, để có thể giúp đỡ lẫn nhau, thanh niên tri thức bọn họ đều tìm giường nằm kề nhau.

Trong nhóm thanh niên tri thức đi biên giới này, có học sinh, cũng có những người đã đi làm, nhưng tất cả đều là những người trẻ tuổi.

Lớn tuổi nhất cũng mới 27, 28 tuổi, nhỏ nhất là học sinh tốt nghiệp trung học 16, 17 tuổi.

Bởi vì tất cả đều tình nguyện đi biên giới, ngay cả khi biết tương lai khó khăn, môi trường khắc nghiệt, nhưng đa số mọi người đều tràn đầy tinh thần và đầy kỳ vọng cho tương lai.

Năm này hầu hết mọi người tương đối chất phác, cũng đều là những người trẻ tuổi nên mọi người ở cùng nhau khá hòa hợp.

Nguyễn Dao lấy hạt dưa và đậu phộng đã mua từ trong túi hành lý ra: "Tôi là Nguyễn Dao, Nguyễn là chữ Nguyên có tai*, Dao trong dân tộc Dao, đây là đồ tôi mua, mọi người cùng nhau ăn đi."

*Đã giải thích trong chap 4.

Mọi người thấy cô hào phóng chia sẻ đồ ăn như thế thì không khỏi có ấn tượng rất tốt với cô, nhưng những năm này thiếu thốn vật chất, nhất là thiếu thức ăn, ai cũng ngại ăn đồ của người khác.

Nguyễn Dao thấy không có ai đi lên lấy đồ, lập tức vơ lấy một nắm hạt dưa và đậu phộng chia cho mọi người: "Có người nói rằng, tất cả những lần gặp gỡ đều là một loại duyên phận. Mà chúng ta không chỉ gặp nhau, sau này còn phải làm đồng chí cách mạng ở biên giới, cùng nhau phấn đấu vì Tổ quốc, đây là duyên phận mấy trăm năm mới tu luyện được, mọi người đừng khách sáo, mau ăn đi."

Mọi người thấy cô nhiệt tình như vậy thì không từ chối nữa.

"Cảm ơn đồng chí Nguyễn."

"À này, đồng chí Nguyễn, lúc tới ga tôi thấy hình như cô rất thân thiết với người của văn phòng thanh niên tri thức, bọn họ là người thân của cô sao?"

Nguyễn Dao cười nói: "Không phải là người thân, nhưng bọn họ đối xử với tôi rất tốt, còn bảo tôi coi văn phòng thanh niên tri thức như nhà mẹ đẻ."

Mọi người nghe vậy đều rất hâm mộ, nụ cười đối với Nguyễn Dao lại càng thêm rực rỡ.

Lúc Nguyễn Dao chia đồ ăn đến trước mặt một nữ sinh, nữ sinh kia dùng lỗ mũi hừ lạnh nói: "Tôi không ăn."

"Ồ." Không ăn thì thôi.

Nguyễn Dao trực tiếp lướt qua cô ta, đi tới người đàn ông tiếp theo.

"…"

Thẩm Văn Thiến trừng mắt nhìn bóng lưng Nguyễn Dao, miệng cũng sắp thở không ra hơi.

Chia đồ ăn xong, Nguyễn Dao lại nói: "Hay là mọi người tự giới thiệu mình đi, sau này cũng dễ ở chung hơn."

Nói xong cô còn lấy quyển sổ từ trong túi hành lý ra, để mọi người giới thiệu qua rồi thuận tiện viết tên và thông tin liên lạc của bản thân vào sổ.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.*

*Có qua có lại, nếu đã nhận được lợi ích từ người khác, bạn sẽ xấu hổ khi từ chối yêu cầu của người ta. 

Mọi người đã ăn đồ ăn của Nguyễn Dao, đương nhiên cũng ngại từ chối đề nghị của cô.

Chưa kể, biết nhau cũng là một điều tốt, sau này mọi người cũng có thể chăm sóc và giúp đỡ lẫn nhau.

Vì vậy, tất cả mọi người đều viết thông tin liên lạc vào cuốn sổ, chỉ trừ một người, đó là Thẩm Văn Thiến.

"Tôi bị đau tay, không viết được."

Lúc nói câu này, cô ta liếc xéo Nguyễn Dao như thể cố ý nói với cô.

Nguyễn Dao: "Ồ." Không viết thì thôi.

"..."

Thẩm Văn Thiến thấy Nguyễn Dao không nài nỉ mình thì tức đến vẹo cả mũi.

Đương nhiên Nguyễn Dao cảm nhận được địch ý của người kia, nhưng rừng lớn thì chim gì cũng có, trong một đội ngũ có một hai giang tinh* là chuyện hết sức bình thường.

*giang tinh: mang nghĩa xấu, chỉ những người thích được lấy lòng, luôn cố tình giữ quan điểm trái chiều khi tranh luận.

Nhưng muốn cô đi lấy lòng giang tinh, thì đó là chuyện không bao giờ xảy ra.

Cô lấy lại quyển sổ, cảm thấy hạnh phúc trong lòng.

Thu thập thông tin liên lạc của thanh niên tri thức: √

Ôn Bảo Châu ở ghế nằm đối diện thấy vậy, chạy tới nhỏ giọng hỏi cô: "Nữ đồng chí kia có xung đột gì với cô à? Sao cô ta cứ phồng mũi trừng mắt với cô thế?"

Nghe Ôn Bảo Châu hỏi, cô vừa định nói không biết thì đột nhiên một đoạn ký ức quay cuồng trong đầu.

Nữ sinh kia tên là Thẩm Văn Thiến, là bạn học trung học của nguyên chủ.

Cũng là em gái của nam chính trong sách Thẩm Hàn Xuyên.

Nguyên chủ thầm mến Thẩm Hàn Xuyên, mỗi lần nhìn thấy đối phương thì liền đỏ mặt, tim đập thình thịch, tay chân luống cuống. Thẩm Văn Thiến lập tức nhìn ra tâm tư của cô, vì thế cứ luôn nhắc tới nam chính ở trước mặt nguyên chủ, còn nói hy vọng nguyên chủ có thể làm chị dâu của cô ta.

Trong lòng nguyên chủ tràn đầy vui mừng, Thẩm Văn Thiến nhân cơ hội nói anh trai của mình thích ăn bánh bao thịt, không thì lại nói anh trai mình bị bệnh cần bồi bổ. Nguyên chủ vì lấy lòng người trong lòng mà vắt kiệt số lương thực ít đến không thể ít hơn của mình.

Mấy năm nay hai người vẫn luôn duy trì quan hệ "Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh một người chịu đánh", cho đến trước lúc nguyên chủ bị bệnh thì hai người mới không liên lạc được nữa.

Nhưng bây giờ cô đã xuyên qua rồi, không lấy lòng Thẩm Văn Thiến giống như trước đây nên cô ta mới cứ bày ra vẻ mặt đó.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Dao nhún nhún vai nói: "Không có xung đột gì, chắc là ghen tị vì tôi quá đẹp chăng."

Nếu người bình thường nghe vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy cạn lời.

Nhưng Ôn Bảo Châu giống như con gà mổ thóc vậy, hung hăng gật đầu: "Chắc chắn là như thế, dù là bánh kem ngọt ngào mềm mại, hay là thịt kho tàu cho vào miệng liền tan đều kém hơn cô tú sắc khả xan*.”

*Tú sắc khả xan: miêu tả thiếu nữ có ngoại hình vô cùng xinh đẹp

"…"

So sánh này đỉnh đấy.

Nguyễn Dao bỏ quyển sổ vào túi hành lý, cười nói: "Cô cũng rất xinh đẹp, kiểu đẹp có phúc khí."

Vẻ ngoài của Ôn Bảo Châu duyên dáng, trong thời đại này rất hiếm thấy, theo cô như cô ấy nói, ba đời trong nhà cô ấy đều sinh con trai, đến thế hệ của cô ấy mới có một đứa con gái, cả nhà đều coi cô ấy như bảo vật.

Ôn Bảo Châu nghe vậy thì cười đến mức hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm: "Tôi cũng cảm thấy mình rất có phúc khí, có phúc như heo mập ú vậy."

Nguyễn Dao: "…"

Giọng điệu nhỏ bé kiêu ngạo này, có ai lại đi so sánh mình với một con heo mập chứ?

Lâm Ngọc nằm giường trên Ôn Bảo Châu cười nhạo: "Nếu cô có phúc khí thì người nhà cô đã không để cô đi biên giới một mình."

Ôn Bảo Châu gãi gãi mũi, cười ngây ngô nói: "Gia đình tôi nói đây là vì tốt cho tôi, bọn họ là người nhà của tôi, nói chung là sẽ không hại tôi đâu."

Lâm Ngọc bĩu môi, không lên tiếng.

Nguyễn Dao nhìn thoáng qua cô ấy, xem ra không phải tất cả mọi người đều tình nguyện đi biên giới.

Còn như Ôn Bảo Châu thì cô tin rằng gia đình cô ấy là vì muốn tốt cho cô ấy.

Tiếp theo là thập kỷ đó, đến lúc ấy, chỉ có các cơ sở dầu mỏ và những nơi gần đó là không bị ảnh hưởng, chắc là gia đình cô ấy đã biết trước vài tin tức nên mới đưa Ôn Bảo Châu đi.

Cuối cùng Nguyễn Dao cũng rời khỏi thủ đô, chạy tới biên giới Tổ quốc.

Tình hình của Nguyễn gia bên này lại có chút không ổn.

Nguyễn Thanh Thanh đến xưởng dệt, cứ tưởng rằng được trở thành cán bộ công đoàn vừa thoải mái lại nở mày nở mặt, ai ngờ cô ta lại được thông báo trở thành một Nhân! Viên! Vệ! Sinh!!!

Nguyễn Thanh Thanh kinh hãi.

Nguyễn Thanh Thanh xanh mặt.

Nguyễn Thanh Thanh phát điên.

"Tại sao lại là bộ phận vệ sinh? Chủ nhiệm Mã có nhầm lẫn không? Tôi đến thay chị Nguyễn Dao ở vị trí cán bộ công đoàn, không phải bộ phận vệ sinh!"

Chủ nhiệm Mã nghe vậy thì giật mình: "Đồng chí Nguyễn không nói rõ ràng với cô sao? Năm ngày trước, cô ấy đã trao đổi công việc của mình với thím Vương rồi."

Nguyễn Thanh Thanh tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Không có, chị ta không nói gì cả, cái đồ hồ ly tinh kia, chị ta lại dám lừa gạt chúng tôi!"

Chủ nhiệm Mã nghe cô ta mắng chửi thì nhíu mày: "Đồng chí tiểu Nguyễn, xin cô chú ý sử dụng từ ngữ văn minh, sau này không được nói như vậy ở trong công xưởng nữa, nếu không tôi sẽ báo cáo lên công đoàn để bọn họ dạy dỗ cô."

Nguyễn Thanh Thanh: "…"

"Chủ nhiệm Mã, tôi muốn xin nghỉ, tôi phải nói chuyện này với cha mẹ tôi ngay lập tức."

Hồ ly tinh Nguyễn Dao kia thật sự quá đáng, lại dám đùa giỡn bọn họ, nếu bây giờ cô ở trước mặt, cô ta nhất định sẽ xé nát mặt cô.

Chủ nhiệm Mã lắc đầu, một mực từ chối: "Không được, mấy ngày nay đều là thím Vương tạm thời thay thế làm vệ sinh, hôm nay cô phải bàn giao ngay, hoặc là sau này không cần đến nữa."

"..."

Nguyễn Thanh Thanh tức giận đến mức muốn nổ tung.

Bình thường ở nhà cô ta cũng không làm việc nhà, bây giờ lại muốn cô ta đi dọn nhà vệ sinh, cô ta muốn giết người a a a.

Nhưng cô ta cũng không dám không làm.

Nếu không có công việc này, cha mẹ không tha cho cô ta thì thôi, điều cô ta lo lắng nhất là người nhà đồng chí Hồ sẽ không đồng ý cho họ ở bên nhau.

Nghĩ đến đồng chí Hồ, trong lòng cô ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng chẳng bao lâu cô ta đã tự thuyết phục bản thân, dù sao thì cô ta tận mắt nhìn thấy đồng chí Hồ và chiếc xe hơi, không thể nào là giả được.

Cuối cùng, Nguyễn Thanh Thanh vẫn phải chấp nhận công việc nhân viên vệ sinh, đi dọn nhà vệ sinh dưới sự hướng dẫn của dì Vương.

Chỉ là chưa đến một tiếng đồng hồ, Nguyễn Thanh Thanh bị trượt chân, cả người ngã vào hố phân.

Mặc dù được cứu ra kịp thời, nhưng cả người đầy mùi hôi thối bẩn thỉu, khiến cho người trong công xưởng phải tránh xa cô ta ba thước.

Nguyễn Thanh Thanh sụp đổ.

"Thối quá a a a!!!"

"Hồ ly tinh chết tiệt, tôi muốn giết tiện nhân Nguyễn Dao kia!!!"

Nguyễn Dao đang ở trên xe lửa hắt hơi một cái.

Ôn Bảo Châu quan tâm hỏi: "Nguyễn Dao, cô không sao chứ?"

Nguyễn Dao xoa xoa mũi: "Chắc là có người đang nhớ tôi." Mới là lạ.

Tính toán thời gian, bây giờ chắc là Nguyễn Thanh Thanh đã biết chuyện bản thân bị lừa đi dọn dẹp nhà vệ sinh, cho nên chắc là cô ta đang chửi mình.

Nói xong cô đứng lên và nói, "Tôi muốn đi lấy nước, có ai muốn đi không?"

Ôn Bảo Châu lập tức trượt xuống khỏi giường nằm: "Tôi đi tôi đi."

Ôn Bảo Châu là người mê cái đẹp, nghiễm nhiên trở thành tiểu mê muội của Nguyễn Dao, thấy vậy Lâm Ngọc không nhịn được mà nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

Nguyễn Dao cầm bình nước quân dụng đi cùng với Ôn Bảo Châu về phía toa xe lấy nước.

Hai người cười nói đi vào toa xe, bên trong có một người đàn ông dáng người cao lớn đang rót nước.

Chiếc quần đen tôn lên đôi chân thon dài của anh, mông cũng được nâng lên thành một đường cong.

Nguyễn Dao: ? Cái mông này rất quen thuộc nha.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nam: "Tần Lãng, anh đã lấy nước xong chưa?"

Người đàn ông xoay người lại.

Nguyễn Dao vô thức nhìn khuôn mặt anh ta, đầu óc đơ tại chỗ.

Người đàn ông có ngũ quan anh tuấn, đường nét gương mặt sắc bén, nhưng lại có một đôi mắt hoa đào.

Tròng mắt đen như mực nhìn người khác, tựa như quyến rũ, nhưng cũng tựa như thờ ơ, không để bất cứ cái gì vào mắt.

Nguyễn Dao nhìn mỹ nhan thịnh thế trước mắt, chợt có một suy nghĩ xẹt qua trong đầu ——

Nếu trên đời có nam yêu tinh thì chính là bộ dáng này.

Ánh mắt vô cảm của Tần Lãng nhìn lướt qua Nguyễn Dao, nói với người đàn ông phía sau cô: "Xong rồi, đi thôi."

Nghe thấy giọng nói này, Nguyễn Dao trợn tròn mắt.

Cái mông cong vểnh quen thuộc, giọng nói trầm thấp quen thuộc, lại còn họ Tần, đây không phải là đối tượng xem mắt không lên được của Nguyễn Thanh Thanh sao?

Đẹp như thế, mông cong như thế, nhưng lại không lên được.

Thật đáng tiếc.

Tần Lãng cầm bình nước lướt ngang qua Nguyễn Dao, đi ra khỏi phòng lấy nước.

Nguyễn Dao lấy lại tinh thần, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Ôn Bảo Châu, "Đi thôi, chúng ta vào lấy nước đi."

Ôn Bảo Châu từ trong sự sững sờ tỉnh lại, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng: "Nguyễn Dao cô nhìn thấy không? Nam đồng chí kia thật sự quá đẹp!"

Nguyễn Dao gật đầu: "Thấy rồi, rất đẹp." Đáng tiếc không lên được.

Ôn Bảo Châu kích động đến nỗi hai tay run rẩy: "Tôi lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông hấp dẫn hơn bánh bao trắng, hơn nữa giọng nói của anh ấy cũng dễ nghe."

Nguyễn Dao lại gật đầu: "Đúng là rất êm tai!" Đáng tiếc không lên được.

Ôn Bảo Châu đột nhiên xoay người: "Nguyễn Dao, cô nói xem nếu lát nữa tôi đến gặp anh ấy rồi giới thiệu bản thân thì… Có đường đột quá không?"

Lúc này Nguyễn Dao mới nhận ra cô ấy có gì đó không đúng, nghiêng đầu đối mặt với khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, cô cảm thấy mình cần phải làm cho cừu con lạc đường đi về chính đạo.

Cô nói: "Những thứ càng xinh đẹp lộng lẫy thì càng độc, ví dụ như nấm độc đỏ, rắn trúc lá xanh, sâu bướm gai xanh, một khi chạm vào những thứ này, rất có thể sẽ mất mạng."

Ôn Bảo Châu gãi gãi mặt: "Cô nói người đàn ông vừa nãy là người xấu?"

Nguyễn Dao: "Tôi không có, cô đừng nói linh tinh, tôi chỉ muốn nói là, đôi khi bề ngoài đẹp nhưng bên trong thì không đẹp được như vậy, giống như gối thêu hoa ấy*."

*Gối thêu hoa: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài, không có học thức và tài năng.

Ôn Bảo Châu suy nghĩ một chút, hiểu ra: "Tôi biết rồi, cô muốn nói người đàn ông tên Tần Lãng vừa nãy là gối thêu hoa đúng không?"

Nguyễn Dao:"…" Cô biết cái rắm ấy.

Tần Lãng vừa hay trở lại lấy đồ: ???

Anh là gối thêu hoa á?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play