Nguyễn Dao tráng niên...... gặp chuyện không may.
Trước đó một khắc, cô vừa mới nắm chắc trong tay một hạng mục hợp tác mấy trăm triệu, nhưng ngay sau đó trên đường đi chúc mừng thì xảy ra tai nạn xe cộ.
Khi mở mắt ra thêm lần nữa, cô đã đứng giữa một đám công nhân, bị đẩy về phía trước căn tin.
Nhóm công nhân kia mặc một bộ đồ áo lao động màu xanh đậm, trên tay cầm hộp đựng, cả đám tràn đầy sinh lực, trên bức tường trắng cách đó không xa còn có một dòng chữ sơn đỏ viết to: Tất cả bọn phản động đều là hổ giấy!
Đây là đâu?
Nguyễn Dao còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã chợt nghe thấy bên cạnh truyền tới một âm thanh trong trẻo: "Tôi nói Nguyễn Dao cô, cô thực sự muốn nhường lại công việc cho em gái cô sao?"
Nguyễn Dao quay đầu nhìn lại, nhìn thấy được một khuôn mặt trẻ tuổi.
Đôi mắt to và lông mày trăng rằm, hai bím tóc dính sát vào da đầu, được buộc tỉ mỉ cẩn thận như vậy, khiến da đầu của chị đau đớn một hồi.
Đường Mỹ Lan không nhận ra cô có điểm bất thường, quan tâm nói tiếp: "Không phải tôi cố tình khiêu khích chia rẽ nhưng cha mẹ của cô rất bất công, mọi thứ tốt nhất đều đưa cho em gái với em trai của cô, nhưng việc trong nhà thì một mình cô làm, bây giờ thì càng quá đáng hơn, rõ ràng cô lại phải nhường công việc ở xưởng dệt cho em gái mình, tôi chưa bao giờ gặp phải loại cha mẹ như vậy!"
????
Vẻ mặt Nguyễn Dao đầy dấu chấm hỏi.
Cô có cha mẹ cùng với cả em trai em gái ở đâu vậy?
Cha mẹ đã vứt bỏ cô khi cô mới năm tuổi, cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó bọn họ đi sắc trời rất u ám.
Sau khi cô bị đánh thức, ngồi dậy hướng về phía mẹ vươn tay ra: "Cha mẹ, hai người muốn đi đâu vậy?"
"Chát" một tiếng, mẹ vỗ nhẹ một cái vào bàn tay bé nhỏ của cô: "Cha mẹ muốn đi tới thành phố lớn làm thuê, chờ đến khi kiếm được rồi sẽ trở về đón con, con không được khóc lóc ầm ĩ biết chưa?"
Cô ngỡ ngàng gật đầu, lại chỉ vào đứa em trai trong ngực hỏi: "Em trai đâu ạ?"
Cha ở một bên cười lộ ra cái răng vàng nói: "Em trai con là con trai, là con gà để trứng vàng của nhà họ Nguyễn chúng ta, sau này lớn lên còn chăm sóc dưỡng lão cho chúng ta, đương nhiên sẽ phải đi cùng chúng ta. Con là con gái làm sao có thể so sánh với em trai con."
Cô vuốt mu bàn tay bị đánh ửng hồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác.
Cha mẹ cũng không để ý tới cô, cầm lấy túi hành lý ôm em trai xoay người rời khỏi cửa chính.
Cô sợ hãi mà khóc lóc, trèo xuống giường nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo: "Cha mẹ, không cần phải bỏ Dao Dao lại một mình."
Cô khóc đến nỗi giọng cũng khàn đi nhưng cha mẹ cô cũng không quay đầu nhìn lại cô một lần.
Mấy năm nay bọn họ không có tin tức gì, cũng không gửi được một đồng nào, giống như đã chết, nếu như không có bà nội cùng với bà con hàng xóm sát vách nuôi cô lớn lên, cô cũng đã sớm chết đói.
Đúng lúc này, một cuốn sách chưa hoàn chỉnh đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, nội dung bên trong không thể khống chế truyền đến trí nhớ của cô------
Cô đã xuyên thư.
Đây là một quyển niên đại văn, ở trong sách, cô còn tên là Nguyễn Dao, nhưng là một nữ phụ ra sân không đến ba trăm ký tự.
Nữ phụ Nguyễn Dao khi còn sống làm bia đỡ đạn được ghi rõ ràng:
[ Là nữ trưởng trong nhà, cha không đau mẹ không thương, sau khi nguyên chủ bị buộc phải nghỉ làm, lại bị cha mẹ bắt ép gả cho một người đàn ông vô sinh, kết quả lý do không sinh được con của tên đàn ông vô sinh kia lại đổ hết trách nhiệm lên nguyên chủ, nhà mẹ đẻ ngại mất mặt không cho cô quay trở về, cuối cùng nguyên chủ chết ở đồng hoang.]
"........."
Nguyễn Dao mang vẻ mặt đau đớn.
Trước khi cô xuyên thư cũng có một đôi cha mẹ cặn bã, làm sao mà sau khi xuyên thư thì vẫn như vậy, hóa ra cô không xứng có được một gia đình ấm áp sao?
Dù sao cũng như vậy rồi, ông trời không cưng chiều cô, cô tự cưng chiều mình!
Mặc kệ lá bài trong tay có tệ bao nhiêu, cô vẫn có thể tự mình làm cho cuộc sống được tuyệt vời.
Đường Mỹ Lan ở một bên vẫn nhìn cô nghiêm mặt không nói chuyện, cũng không thấy kỳ quái, tính cách của Nguyễn Dao mạnh mẽ hơn một chút thì sẽ không bị người nhà bắt nạt như vậy.
Mùi thức ăn thoang thoảng từ cửa sổ căn tin, cô nuốt nước miếng để tổng kết cuối cùng: “Tóm lại sau này, đa số việc cô phải tự mình tính toán."
Vừa dứt lời, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Dao sáng bừng lên: "Chị Mỹ Lan, chị nói rất đúng, em phải tự mình tính toán."
Đường Mỹ Lan bỗng chốc sợ run, không ngờ tới cô nghe theo lời của mình, không đợi được chị mở miếng đáp lại, đã chợt nghe thấy tiếng Nguyễn Dao hô với sư phó căn tin:
"Hoàng sư phó, tôi muốn một phần thịt kho tàu."
Đường Mỹ Lan: ?????
Những người xung quanh: ????
Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?
Phải biết rằng bình thường Nguyễn Dao chỉ ăn một cái bánh ngô hấp, làm việc ở xưởng hai năm qua cô chưa từng mua qua một miếng thịt.
Nguyễn Dao cắn môi dưới, thanh âm yếu ớt nói: "Tôi lớn như vậy rồi vẫn chưa từng nếm thử thịt kho tàu, hôm nay sau khi tôi rời khỏi công xưởng, sợ sau này sẽ càng khó ăn được, tôi chỉ muốn... nếm thử hương vị của thịt kho tàu."
Tôi rất buồn.
Tôi giả bộ.
Nghe đến đây, người có tuyến lệ ít cũng suýt chút nữa rơi nước mắt.
Thời đại này nhà ai cũng không dễ dàng, kể cả những người nghèo, trong những ngày lễ ngày tết bất kể như thế nào cũng sẽ mua nửa cân thịt để nếm thử.
Nhà họ Nguyễn một nhà ba công nhân, bọn họ thường xuyên mua thịt, nhưng đứa nhỏ này lớn như vậy chưa từng ăn thịt kho tàu, có thể thấy tâm tư của hai vợ chồng nhà họ Nguyễn đều thiên vị quá đi!
Mũi Đường Mỹ Lan chua xót: "Ăn! Hôm nay cô muốn ăn cái gì thì ăn hết mình đi, nếu không đủ chị đây sẽ mua cho cô!"
Nguyễn Dao ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng: "Cảm ơn chị Mỹ Lan, em đã có đủ rồi."
Như vậy đây, tiếp sau đó Nguyễn Dao lại gọi thêm một phần bánh bao thịt lợn, không ai còn cảm thấy cô kỳ lạ nữa.
Mọi người cũng không còn cảm thấy cô quá mức hoang phí sa đọa, ngược lại còn dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô.
Lúc Hoàng sư phó xúc thịt cho cô, bệnh run tay lâu năm đột nhiên lành lặn, tay cũng không run rẩy xúc cho cô một đĩa đầy, ánh mắt của những người xung quanh đều đỏ lên vì ghen tị.
Nguyễn Dao bưng đồ ăn ngồi xuống, ăn một miếng thịt kho tàu, lại ăn tiếp một miếng bánh bao nhân thịt heo, ăn một cách cực kỳ ngon lành.
Món thịt kho tàu ngoài da thì bóng loáng, thịt mỡ óng ánh, khi gắp lên thì run rẩy, ăn một miếng, nước dùng lại sền sẹt hương vị thơm ngon.
Thời đại này heo không được ăn thức ăn của gia súc, thịt heo tươi mới vừa mềm vừa dai, thực sự rất ngon.
Nhân của bánh bao thịt heo vừa có mỡ vừa có nạc, khi trộn với dưa chua sẽ thanh thúy ngon miệng, vị chua của dưa vừa khéo trung hòa độ béo của thịt mỡ, ăn xuống một miếng đã làm cho người khác không thể rời mắt.
"Chị Mỹ Lan, chị cũng ăn đi."
Nguyễn Dao dùng một cái thìa sạch múc cho Đường Mỹ Lan một thìa thịt béo.
Đường Mỹ Lan vội vàng xua tay: "Không cần không cần đâu, cô ăn nhiều một chút."
Nhìn đứa nhỏ này ăn như hổ đói, tưởng tượng cho đến tận bây giờ cô chưa từng được ăn thịt kho tàu, mũi chị ấy không chịu được chua xót.
"Chị Mỹ Lan không phải khách sáo với em, em cũng ăn không hết nhiều đồ ăn như vậy."
Nguyễn Dao gắp thịt kho tàu bỏ vào trong bát chị, sau đó lập tức lại gắp thêm một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Một phần thịt kho tàu lại thêm một phần bánh bao thịt heo, giá chỉ có sáu hào, cực kỳ rẻ.
Cô muốn ăn nhiều thêm một tí.
Đối với thân thể mới này của cô cực kỳ gầy yếu, nếu muốn xây dựng sự nghiệp nhất định phải có một khí lực khỏe mạnh.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Dao kéo theo Đường Mỹ Lan đến trong một cái góc, do dự nói: "Chị Mỹ Lan, em có chuyện muốn làm phiền chị."
Từ trước đến này thái độ làm người của Đường Mỹ Lan rất coi trọng nghĩa khí, hơn nữa vừa rồi Nguyễn Dao còn gắp cho chị vài miếng thịt kho tàu và bánh bao, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm (ý chỉ nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta).
Lúc này chị không nói hai lời, vỗ ngực nói: "Gì mà phiền toái không phiền toái gì hết, giữa tôi và cô làm gì có phiền toái."
Nguyễn Dao nắm lấy góc áo, vẻ mặt lo lắng do dự nói: "Chị Mỹ Lan, em nghĩ..... Xin chị giúp đỡ đổi lại chức vụ công tác của em."
Ánh mắt của Đường Mỹ Lan trừng lớn: "Đổi chức vụ sao, cô muốn đổi chức vụ nào, cha mẹ cô có biết việc này không?"
Tuy rằng tính cách Nguyễn Dao quá mức mềm yếu nhưng khi cô ở trường học thành tích rất tốt, mới tốt nghiệp đã được thông báo tuyển dụng làm trợ lý của công đoàn.
Tiền lương của trợ lý tuy thua kém với một công nhân bình thường, nhưng ưu điểm là có mặt mũi lại nhàn hạ, rất nhiều cô gái trẻ tuổi chen chúc cúi đầu muốn vào công đoàn còn không thể vào được.
Chức vụ tốt như vậy, cha mẹ nhà họ Nguyễn có thể đồng ý đổi không?
Nguyễn Dao cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Thành tích ở trường học của Thanh Thanh không tốt, bình thường cũng không thích làm việc, em ấy nói muốn vào làm ở công đoàn vì rất nhàn hạ, nếu em ấy một lòng chuyên tâm phục vụ cho người dân thì em có thể nhường công việc này, nhưng em ấy như vậy....."
Cô nói đến đấy thì dừng một chút, sau đó bộ dạng quyết đánh đến cùng: "Cha mẹ em muốn em đưa chức vụ này nhường cho em gái, người làm con như em không thể cãi lời, em chính là người phụ nữ của Trung Quốc, em không thể làm cho quốc gia gặp bất kỳ tổn thất nào! Cho nên em nhờ chị Mỹ Lan, chị giúp đỡ tìm xem, có ai nguyện ý cùng em hoán đổi chức vụ không, tốt nhất là những chức vụ không cần nội dung kỹ thuật."
Chức vị không cần nội dung kỹ thuật, theo như cách nói khác chính là chức vụ cần lao động tay chân.
Cô cũng không phải quả hồng mềm, Vương Phân muốn ép cô nhường công việc cho Nguyễn Thanh Thanh, vậy cô liền gài chết bọn họ.
Làm cho bọn họ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời.
Đường Mỹ Lan bị lời nói của cô làm cho cảm động đến mức yết hầu nghẹn ngào từng đợt.
Thật là một trợ lý tốt.
Chẳng sợ bị bắt rời khỏi cổng xưởng cũng vẫn một lòng vì công xưởng vì quốc gia mà tính toán.
Chị nắm lấy tay Nguyễn Dao nói: "Nguyễn Dao, em yên tâm, việc này chị sẽ lo, chị nhất định sẽ giúp em lo liệu, nhưng mà cha mẹ của em ở bên kia...."
Vẻ mặt Nguyễn Dao kiên định: "Không có bất cứ ai đứng trước quốc gia, cho dù cha mẹ em có trách cứ, em cũng sẽ không lùi bước!"
Đường Mỹ Lan hai mắt ngấn lệ rưng rưng, lại cảm động, ngay cả ngủ trưa cũng không ngủ, chị chạy đi tìm bác là chủ nhiệm của phân xưởng.
Có chủ nhiệm Đường ra tay hỗ trợ, không tới một tiếng là mọi chuyện được xử lý đâu vào đó, chính là ...
"...Chính là xảy ra việc cấp bách, trước mắt người muốn đổi chức vụ không có nhiều, chỉ có thím Vương của bộ phận vệ sinh muốn đổi chức vụ cho con gái của thím ấy."
Nghe được bốn chữ "bộ phận vệ sinh", thiếu chút nữa Nguyễn Dao cười ra tiếng ngỗng.
Tuy rằng là bộ phận nhưng cũng có bộ phận chỉ có một người, công việc là vệ sinh rửa sạch phân xưởng, công xưởng và quét dọn WC.
Chức vụ này vượt quá khả năng tưởng tượng của cô.
Vẻ mặt Đường Mỹ Lan áy náy: "Việc như này thực sự quá bẩn quá mệt mỏi, nếu cô cảm thấy không được tốt...."
Nguyễn Dao cắt ngang lời của chị: "Chỉ cần có thể phục vụ cho nhân dân, sao có thể ngại bẩn ngại mệt được? Em cảm thấy chức vụ này rất tốt, hiện tại chúng ta phải đi tìm thím Vương làm thủ tục hoán đổi chức vụ đi."
Thím Vương không nghĩ tới Nguyễn Dao làm việc như sấm rền gió cuốn, nói đổi là đổi, một người làm chức vụ vệ sinh đổi cho một người làm trợ lý công đoàn, nói cho cùng cũng là bà ấy chiếm hời.
Sau khi hoàn thành các thủ tục, thím Vương lấy trong túi ra chín mươi nhân dân tệ mà bà ấy mượn được, nhét vào tay Nguyễn Dao: “Con cầm lấy số tiền này.”
Nguyễn Dao: Còn có loại chuyện tốt như này sao?
Chín mươi nhân dân tệ năm 1965, tương đương với vài nghìn nhân dân tệ cho các đời sau.
Nhưng hình tượng của cô không thể sụp đổ được: "Thím Vương, tiền này con không thể nhận."
"Con cầm lấy."
"Con không nhận."
"Con cầm lấy."
"Con không nhận."
Hai người cứ con đùn ta đẩy cũng phải được mười mấy lần, hiện ra tư thế nhét bao tiền lì xì của người đời sau, vẻ mặt hai người đỏ bừng, chỉ thiếu chút nữa xé quần áo của nhau xuống.
Cuối cùng, thím Vương ném tiền xuống mặt đất, chạy trốn nhanh như chớp giống như có quỷ đang truy đuổi ở phía sau bà ấy.
Đường Mỹ Lan nhặt tiền lên nhét vào trong tay Nguyễn Dao: "Cô cứ nhận lấy đi."
"Thím Vương thím ấy thực sự quá khách khí." Lúc này Nguyễn Dao mới "miễn cưỡng" nhận lấy.
"Đúng rồi, chủ nhiệm Đường, cháu còn có việc này làm phiền tới ngài."
"Cô nói đi."
"Là chuyện đổi chức vụ kia, cháu chưa nói qua cho cha mẹ, sợ bọn họ trong thời gian ngắn không có cách nào tiếp nhận được.... cho nên cháu cần chút thời gian thuyết phục bọn họ."
Chủ nhiệm Đường lúc trước nghe cháu gái nói về tầm lòng ái quốc của Nguyễn Dao cũng cảm động y như vậy: "Được, chức vụ ở công xưởng vệ sinh ta sẽ sắp xếp, cho cô thời gian ba ngày có đủ không?
Nguyễn Dao vội vàng gật đầu, vẻ mặt cảm kích nói: "Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn chủ nhiệm Đường."
Xuyên thư thì làm sao, có kịch bản thì làm sao?
Trước khi xuyên thư, cô cũng dựa vào bản thân mình phấn đấu trở thành người đứng đầu ngành sản xuất, ban đầu dự định sẽ về với ông bà dẫn dắt nhóm phụ lão hương thân cùng nhau làm giàu, ai ngờ chưa kịp trở về, cô đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Nếu không báo đáp được phụ lão hương thân, cô sẽ báo đáp cho tổ quốc.
Tuy nhiên, cô phải mất vài ngày để sắp xếp, vì vậy trước mắt nhà họ Nguyễn vẫn chưa thể biết được về sự thay đổi chức vụ của cô.
Xong xuôi mọi thủ tục, tiếp theo là bàn giao chức vụ, Nguyễn Dao ở công xưởng kì kèo đến tận khi bầu trời tối đen mới trở về.
Một hồi khi về đến nhà, ánh mắt như đao của Vương Phân lập tức lao tới: "Sao buổi tối cô mới trở về, việc chức vụ đã lo liệu xong chưa?"
Nguyễn Dao bước thẳng vào phòng, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nay chủ tịch công đoàn bề bộn nhiều việc, ông ấy bảo bao giờ xong việc sẽ nói sau."
Nguyễn Thanh Thanh lập tức sốt ruột, chìa tay lắc lắc cánh tay của Nguyễn Dao: "Ngày hôm qua sao chị không nói là chị bận, có phải chị không muốn nhường chức vụ cho em đúng không?”
"Ba" một tiếng.
Nguyễn Dao dùng sức vung khỏi tay cô ta, lạnh nhạt nhìn cô ta một cái: "Nếu không tin, vậy em tự tới công xưởng mà hỏi."
Nguyễn Thanh Thanh chống lại ánh mắt của cô, nhất thời cảm thấy có người bóp chặt lấy yếu hầu khiến cô ta hít thở không thông.
Cô ta bị làm sao vậy?
Cô ta làm sao mà phải sợ Nguyễn Dao, một người toàn bột như này.
Nguyễn Thanh Thanh phục hồi lại tinh thần, tức giận khiến gương mặt đỏ bừng: "Mẹ, mẹ xem thái độ của chị ấy kìa!"
Vương Phân: "Trước tiên cứ cho cô ta mấy ngày, chờ đến khi giải quyết xong chức vụ cùng với chuyện xem mắt, xem mẹ chỉnh đốn cô ta như thế nào!"
Trong lòng Nguyễn Thanh Thanh lúc này mới thư thái một chút, nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Dao mà bĩu môi.
Nguyễn Dao cũng không nghe thấy lời nói của bọn họ, lập tức đi về phòng.
Trong phòng có hai chiếc giường, trên giường lót thêm những tấm khăn hoa to màu đỏ.
Ở trong góc, còn có một cái giường làm bằng ván gỗ, không có khăn trải giường, đây mới là giường của cô.
Đây là chiếc giường mà Vương Phân vì dỗ nguyên chủ nhường chức vụ mà làm ra, lúc này mới đưa cho cô làm thành giường tạm thời chứ trước đó nguyên chủ vẫn luôn ngủ ở dưới đất.
Rõ ràng cùng là con gái ruột, tại sao lại bất công như vậy, quả nhiên không phải tất cả mọi người đều có thể làm cha mẹ.
Nguyễn Dao không phải con gái của bọn họ, đối với bọn họ cũng không chờ mong.
Cô từ trên giường cấm lấy một bộ quần áo muốn đi ra ngoài sân tắm rửa, lúc đi ngang qua ngăn tủ quay đầu vừa thấy------
Chết tiệt!
Vẻ ngoài của cô cũng xinh đó chứ?
Nguyễn Dao tráng niên...... gặp chuyện không may.
Trước đó một khắc, cô vừa mới nắm chắc trong tay một hạng mục hợp tác mấy trăm triệu, nhưng ngay sau đó trên đường đi chúc mừng thì xảy ra tai nạn xe cộ.
Khi mở mắt ra thêm lần nữa, cô đã đứng giữa một đám công nhân, bị đẩy về phía trước căn tin.
Nhóm công nhân kia mặc một bộ đồ áo lao động màu xanh đậm, trên tay cầm hộp đựng, cả đám tràn đầy sinh lực, trên bức tường trắng cách đó không xa còn có một dòng chữ sơn đỏ viết to: Tất cả bọn phản động đều là hổ giấy!
Đây là đâu?
Nguyễn Dao còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã chợt nghe thấy bên cạnh truyền tới một âm thanh trong trẻo: "Tôi nói Nguyễn Dao cô, cô thực sự muốn nhường lại công việc cho em gái cô sao?"
Nguyễn Dao quay đầu nhìn lại, nhìn thấy được một khuôn mặt trẻ tuổi.
Đôi mắt to và lông mày trăng rằm, hai bím tóc dính sát vào da đầu, được buộc tỉ mỉ cẩn thận như vậy, khiến da đầu của chị đau đớn một hồi.
Đường Mỹ Lan không nhận ra cô có điểm bất thường, quan tâm nói tiếp: "Không phải tôi cố tình khiêu khích chia rẽ nhưng cha mẹ của cô rất bất công, mọi thứ tốt nhất đều đưa cho em gái với em trai của cô, nhưng việc trong nhà thì một mình cô làm, bây giờ thì càng quá đáng hơn, rõ ràng cô lại phải nhường công việc ở xưởng dệt cho em gái mình, tôi chưa bao giờ gặp phải loại cha mẹ như vậy!"
????
Vẻ mặt Nguyễn Dao đầy dấu chấm hỏi.
Cô có cha mẹ cùng với cả em trai em gái ở đâu vậy?
Cha mẹ đã vứt bỏ cô khi cô mới năm tuổi, cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó bọn họ đi sắc trời rất u ám.
Sau khi cô bị đánh thức, ngồi dậy hướng về phía mẹ vươn tay ra: "Cha mẹ, hai người muốn đi đâu vậy?"
"Chát" một tiếng, mẹ vỗ nhẹ một cái vào bàn tay bé nhỏ của cô: "Cha mẹ muốn đi tới thành phố lớn làm thuê, chờ đến khi kiếm được rồi sẽ trở về đón con, con không được khóc lóc ầm ĩ biết chưa?"
Cô ngỡ ngàng gật đầu, lại chỉ vào đứa em trai trong ngực hỏi: "Em trai đâu ạ?"
Cha ở một bên cười lộ ra cái răng vàng nói: "Em trai con là con trai, là con gà để trứng vàng của nhà họ Nguyễn chúng ta, sau này lớn lên còn chăm sóc dưỡng lão cho chúng ta, đương nhiên sẽ phải đi cùng chúng ta. Con là con gái làm sao có thể so sánh với em trai con."
Cô vuốt mu bàn tay bị đánh ửng hồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác.
Cha mẹ cũng không để ý tới cô, cầm lấy túi hành lý ôm em trai xoay người rời khỏi cửa chính.
Cô sợ hãi mà khóc lóc, trèo xuống giường nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo: "Cha mẹ, không cần phải bỏ Dao Dao lại một mình."
Cô khóc đến nỗi giọng cũng khàn đi nhưng cha mẹ cô cũng không quay đầu nhìn lại cô một lần.
Mấy năm nay bọn họ không có tin tức gì, cũng không gửi được một đồng nào, giống như đã chết, nếu như không có bà nội cùng với bà con hàng xóm sát vách nuôi cô lớn lên, cô cũng đã sớm chết đói.
Đúng lúc này, một cuốn sách chưa hoàn chỉnh đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, nội dung bên trong không thể khống chế truyền đến trí nhớ của cô------
Cô đã xuyên thư.
Đây là một quyển niên đại văn, ở trong sách, cô còn tên là Nguyễn Dao, nhưng là một nữ phụ ra sân không đến ba trăm ký tự.
Nữ phụ Nguyễn Dao khi còn sống làm bia đỡ đạn được ghi rõ ràng:
[ Là nữ trưởng trong nhà, cha không đau mẹ không thương, sau khi nguyên chủ bị buộc phải nghỉ làm, lại bị cha mẹ bắt ép gả cho một người đàn ông vô sinh, kết quả lý do không sinh được con của tên đàn ông vô sinh kia lại đổ hết trách nhiệm lên nguyên chủ, nhà mẹ đẻ ngại mất mặt không cho cô quay trở về, cuối cùng nguyên chủ chết ở đồng hoang.]
"........."
Nguyễn Dao mang vẻ mặt đau đớn.
Trước khi cô xuyên thư cũng có một đôi cha mẹ cặn bã, làm sao mà sau khi xuyên thư thì vẫn như vậy, hóa ra cô không xứng có được một gia đình ấm áp sao?
Dù sao cũng như vậy rồi, ông trời không cưng chiều cô, cô tự cưng chiều mình!
Mặc kệ lá bài trong tay có tệ bao nhiêu, cô vẫn có thể tự mình làm cho cuộc sống được tuyệt vời.
Đường Mỹ Lan ở một bên vẫn nhìn cô nghiêm mặt không nói chuyện, cũng không thấy kỳ quái, tính cách của Nguyễn Dao mạnh mẽ hơn một chút thì sẽ không bị người nhà bắt nạt như vậy.
Mùi thức ăn thoang thoảng từ cửa sổ căn tin, cô nuốt nước miếng để tổng kết cuối cùng: “Tóm lại sau này, đa số việc cô phải tự mình tính toán."
Vừa dứt lời, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Dao sáng bừng lên: "Chị Mỹ Lan, chị nói rất đúng, em phải tự mình tính toán."
Đường Mỹ Lan bỗng chốc sợ run, không ngờ tới cô nghe theo lời của mình, không đợi được chị mở miếng đáp lại, đã chợt nghe thấy tiếng Nguyễn Dao hô với sư phó căn tin:
"Hoàng sư phó, tôi muốn một phần thịt kho tàu."
Đường Mỹ Lan: ?????
Những người xung quanh: ????
Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?
Phải biết rằng bình thường Nguyễn Dao chỉ ăn một cái bánh ngô hấp, làm việc ở xưởng hai năm qua cô chưa từng mua qua một miếng thịt.
Nguyễn Dao cắn môi dưới, thanh âm yếu ớt nói: "Tôi lớn như vậy rồi vẫn chưa từng nếm thử thịt kho tàu, hôm nay sau khi tôi rời khỏi công xưởng, sợ sau này sẽ càng khó ăn được, tôi chỉ muốn... nếm thử hương vị của thịt kho tàu."
Tôi rất buồn.
Tôi giả bộ.
Nghe đến đây, người có tuyến lệ ít cũng suýt chút nữa rơi nước mắt.
Thời đại này nhà ai cũng không dễ dàng, kể cả những người nghèo, trong những ngày lễ ngày tết bất kể như thế nào cũng sẽ mua nửa cân thịt để nếm thử.
Nhà họ Nguyễn một nhà ba công nhân, bọn họ thường xuyên mua thịt, nhưng đứa nhỏ này lớn như vậy chưa từng ăn thịt kho tàu, có thể thấy tâm tư của hai vợ chồng nhà họ Nguyễn đều thiên vị quá đi!
Mũi Đường Mỹ Lan chua xót: "Ăn! Hôm nay cô muốn ăn cái gì thì ăn hết mình đi, nếu không đủ chị đây sẽ mua cho cô!"
Nguyễn Dao ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng: "Cảm ơn chị Mỹ Lan, em đã có đủ rồi."
Như vậy đây, tiếp sau đó Nguyễn Dao lại gọi thêm một phần bánh bao thịt lợn, không ai còn cảm thấy cô kỳ lạ nữa.
Mọi người cũng không còn cảm thấy cô quá mức hoang phí sa đọa, ngược lại còn dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô.
Lúc Hoàng sư phó xúc thịt cho cô, bệnh run tay lâu năm đột nhiên lành lặn, tay cũng không run rẩy xúc cho cô một đĩa đầy, ánh mắt của những người xung quanh đều đỏ lên vì ghen tị.
Nguyễn Dao bưng đồ ăn ngồi xuống, ăn một miếng thịt kho tàu, lại ăn tiếp một miếng bánh bao nhân thịt heo, ăn một cách cực kỳ ngon lành.
Món thịt kho tàu ngoài da thì bóng loáng, thịt mỡ óng ánh, khi gắp lên thì run rẩy, ăn một miếng, nước dùng lại sền sẹt hương vị thơm ngon.
Thời đại này heo không được ăn thức ăn của gia súc, thịt heo tươi mới vừa mềm vừa dai, thực sự rất ngon.
Nhân của bánh bao thịt heo vừa có mỡ vừa có nạc, khi trộn với dưa chua sẽ thanh thúy ngon miệng, vị chua của dưa vừa khéo trung hòa độ béo của thịt mỡ, ăn xuống một miếng đã làm cho người khác không thể rời mắt.
"Chị Mỹ Lan, chị cũng ăn đi."
Nguyễn Dao dùng một cái thìa sạch múc cho Đường Mỹ Lan một thìa thịt béo.
Đường Mỹ Lan vội vàng xua tay: "Không cần không cần đâu, cô ăn nhiều một chút."
Nhìn đứa nhỏ này ăn như hổ đói, tưởng tượng cho đến tận bây giờ cô chưa từng được ăn thịt kho tàu, mũi chị ấy không chịu được chua xót.
"Chị Mỹ Lan không phải khách sáo với em, em cũng ăn không hết nhiều đồ ăn như vậy."
Nguyễn Dao gắp thịt kho tàu bỏ vào trong bát chị, sau đó lập tức lại gắp thêm một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Một phần thịt kho tàu lại thêm một phần bánh bao thịt heo, giá chỉ có sáu hào, cực kỳ rẻ.
Cô muốn ăn nhiều thêm một tí.
Đối với thân thể mới này của cô cực kỳ gầy yếu, nếu muốn xây dựng sự nghiệp nhất định phải có một khí lực khỏe mạnh.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Dao kéo theo Đường Mỹ Lan đến trong một cái góc, do dự nói: "Chị Mỹ Lan, em có chuyện muốn làm phiền chị."
Từ trước đến này thái độ làm người của Đường Mỹ Lan rất coi trọng nghĩa khí, hơn nữa vừa rồi Nguyễn Dao còn gắp cho chị vài miếng thịt kho tàu và bánh bao, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm (ý chỉ nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta).
Lúc này chị không nói hai lời, vỗ ngực nói: "Gì mà phiền toái không phiền toái gì hết, giữa tôi và cô làm gì có phiền toái."
Nguyễn Dao nắm lấy góc áo, vẻ mặt lo lắng do dự nói: "Chị Mỹ Lan, em nghĩ..... Xin chị giúp đỡ đổi lại chức vụ công tác của em."
Ánh mắt của Đường Mỹ Lan trừng lớn: "Đổi chức vụ sao, cô muốn đổi chức vụ nào, cha mẹ cô có biết việc này không?"
Tuy rằng tính cách Nguyễn Dao quá mức mềm yếu nhưng khi cô ở trường học thành tích rất tốt, mới tốt nghiệp đã được thông báo tuyển dụng làm trợ lý của công đoàn.
Tiền lương của trợ lý tuy thua kém với một công nhân bình thường, nhưng ưu điểm là có mặt mũi lại nhàn hạ, rất nhiều cô gái trẻ tuổi chen chúc cúi đầu muốn vào công đoàn còn không thể vào được.
Chức vụ tốt như vậy, cha mẹ nhà họ Nguyễn có thể đồng ý đổi không?
Nguyễn Dao cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Thành tích ở trường học của Thanh Thanh không tốt, bình thường cũng không thích làm việc, em ấy nói muốn vào làm ở công đoàn vì rất nhàn hạ, nếu em ấy một lòng chuyên tâm phục vụ cho người dân thì em có thể nhường công việc này, nhưng em ấy như vậy....."
Cô nói đến đấy thì dừng một chút, sau đó bộ dạng quyết đánh đến cùng: "Cha mẹ em muốn em đưa chức vụ này nhường cho em gái, người làm con như em không thể cãi lời, em chính là người phụ nữ của Trung Quốc, em không thể làm cho quốc gia gặp bất kỳ tổn thất nào! Cho nên em nhờ chị Mỹ Lan, chị giúp đỡ tìm xem, có ai nguyện ý cùng em hoán đổi chức vụ không, tốt nhất là những chức vụ không cần nội dung kỹ thuật."
Chức vị không cần nội dung kỹ thuật, theo như cách nói khác chính là chức vụ cần lao động tay chân.
Cô cũng không phải quả hồng mềm, Vương Phân muốn ép cô nhường công việc cho Nguyễn Thanh Thanh, vậy cô liền gài chết bọn họ.
Làm cho bọn họ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời.
Đường Mỹ Lan bị lời nói của cô làm cho cảm động đến mức yết hầu nghẹn ngào từng đợt.
Thật là một trợ lý tốt.
Chẳng sợ bị bắt rời khỏi cổng xưởng cũng vẫn một lòng vì công xưởng vì quốc gia mà tính toán.
Chị nắm lấy tay Nguyễn Dao nói: "Nguyễn Dao, em yên tâm, việc này chị sẽ lo, chị nhất định sẽ giúp em lo liệu, nhưng mà cha mẹ của em ở bên kia...."
Vẻ mặt Nguyễn Dao kiên định: "Không có bất cứ ai đứng trước quốc gia, cho dù cha mẹ em có trách cứ, em cũng sẽ không lùi bước!"
Đường Mỹ Lan hai mắt ngấn lệ rưng rưng, lại cảm động, ngay cả ngủ trưa cũng không ngủ, chị chạy đi tìm bác là chủ nhiệm của phân xưởng.
Có chủ nhiệm Đường ra tay hỗ trợ, không tới một tiếng là mọi chuyện được xử lý đâu vào đó, chính là ...
"...Chính là xảy ra việc cấp bách, trước mắt người muốn đổi chức vụ không có nhiều, chỉ có thím Vương của bộ phận vệ sinh muốn đổi chức vụ cho con gái của thím ấy."
Nghe được bốn chữ "bộ phận vệ sinh", thiếu chút nữa Nguyễn Dao cười ra tiếng ngỗng.
Tuy rằng là bộ phận nhưng cũng có bộ phận chỉ có một người, công việc là vệ sinh rửa sạch phân xưởng, công xưởng và quét dọn WC.
Chức vụ này vượt quá khả năng tưởng tượng của cô.
Vẻ mặt Đường Mỹ Lan áy náy: "Việc như này thực sự quá bẩn quá mệt mỏi, nếu cô cảm thấy không được tốt...."
Nguyễn Dao cắt ngang lời của chị: "Chỉ cần có thể phục vụ cho nhân dân, sao có thể ngại bẩn ngại mệt được? Em cảm thấy chức vụ này rất tốt, hiện tại chúng ta phải đi tìm thím Vương làm thủ tục hoán đổi chức vụ đi."
Thím Vương không nghĩ tới Nguyễn Dao làm việc như sấm rền gió cuốn, nói đổi là đổi, một người làm chức vụ vệ sinh đổi cho một người làm trợ lý công đoàn, nói cho cùng cũng là bà ấy chiếm hời.
Sau khi hoàn thành các thủ tục, thím Vương lấy trong túi ra chín mươi nhân dân tệ mà bà ấy mượn được, nhét vào tay Nguyễn Dao: “Con cầm lấy số tiền này.”
Nguyễn Dao: Còn có loại chuyện tốt như này sao?
Chín mươi nhân dân tệ năm 1965, tương đương với vài nghìn nhân dân tệ cho các đời sau.
Nhưng hình tượng của cô không thể sụp đổ được: "Thím Vương, tiền này con không thể nhận."
"Con cầm lấy."
"Con không nhận."
"Con cầm lấy."
"Con không nhận."
Hai người cứ con đùn ta đẩy cũng phải được mười mấy lần, hiện ra tư thế nhét bao tiền lì xì của người đời sau, vẻ mặt hai người đỏ bừng, chỉ thiếu chút nữa xé quần áo của nhau xuống.
Cuối cùng, thím Vương ném tiền xuống mặt đất, chạy trốn nhanh như chớp giống như có quỷ đang truy đuổi ở phía sau bà ấy.
Đường Mỹ Lan nhặt tiền lên nhét vào trong tay Nguyễn Dao: "Cô cứ nhận lấy đi."
"Thím Vương thím ấy thực sự quá khách khí." Lúc này Nguyễn Dao mới "miễn cưỡng" nhận lấy.
"Đúng rồi, chủ nhiệm Đường, cháu còn có việc này làm phiền tới ngài."
"Cô nói đi."
"Là chuyện đổi chức vụ kia, cháu chưa nói qua cho cha mẹ, sợ bọn họ trong thời gian ngắn không có cách nào tiếp nhận được.... cho nên cháu cần chút thời gian thuyết phục bọn họ."
Chủ nhiệm Đường lúc trước nghe cháu gái nói về tầm lòng ái quốc của Nguyễn Dao cũng cảm động y như vậy: "Được, chức vụ ở công xưởng vệ sinh ta sẽ sắp xếp, cho cô thời gian ba ngày có đủ không?
Nguyễn Dao vội vàng gật đầu, vẻ mặt cảm kích nói: "Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn chủ nhiệm Đường."
Xuyên thư thì làm sao, có kịch bản thì làm sao?
Trước khi xuyên thư, cô cũng dựa vào bản thân mình phấn đấu trở thành người đứng đầu ngành sản xuất, ban đầu dự định sẽ về với ông bà dẫn dắt nhóm phụ lão hương thân cùng nhau làm giàu, ai ngờ chưa kịp trở về, cô đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Nếu không báo đáp được phụ lão hương thân, cô sẽ báo đáp cho tổ quốc.
Tuy nhiên, cô phải mất vài ngày để sắp xếp, vì vậy trước mắt nhà họ Nguyễn vẫn chưa thể biết được về sự thay đổi chức vụ của cô.
Xong xuôi mọi thủ tục, tiếp theo là bàn giao chức vụ, Nguyễn Dao ở công xưởng kì kèo đến tận khi bầu trời tối đen mới trở về.
Một hồi khi về đến nhà, ánh mắt như đao của Vương Phân lập tức lao tới: "Sao buổi tối cô mới trở về, việc chức vụ đã lo liệu xong chưa?"
Nguyễn Dao bước thẳng vào phòng, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nay chủ tịch công đoàn bề bộn nhiều việc, ông ấy bảo bao giờ xong việc sẽ nói sau."
Nguyễn Thanh Thanh lập tức sốt ruột, chìa tay lắc lắc cánh tay của Nguyễn Dao: "Ngày hôm qua sao chị không nói là chị bận, có phải chị không muốn nhường chức vụ cho em đúng không?”
"Ba" một tiếng.
Nguyễn Dao dùng sức vung khỏi tay cô ta, lạnh nhạt nhìn cô ta một cái: "Nếu không tin, vậy em tự tới công xưởng mà hỏi."
Nguyễn Thanh Thanh chống lại ánh mắt của cô, nhất thời cảm thấy có người bóp chặt lấy yếu hầu khiến cô ta hít thở không thông.
Cô ta bị làm sao vậy?
Cô ta làm sao mà phải sợ Nguyễn Dao, một người toàn bột như này.
Nguyễn Thanh Thanh phục hồi lại tinh thần, tức giận khiến gương mặt đỏ bừng: "Mẹ, mẹ xem thái độ của chị ấy kìa!"
Vương Phân: "Trước tiên cứ cho cô ta mấy ngày, chờ đến khi giải quyết xong chức vụ cùng với chuyện xem mắt, xem mẹ chỉnh đốn cô ta như thế nào!"
Trong lòng Nguyễn Thanh Thanh lúc này mới thư thái một chút, nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Dao mà bĩu môi.
Nguyễn Dao cũng không nghe thấy lời nói của bọn họ, lập tức đi về phòng.
Trong phòng có hai chiếc giường, trên giường lót thêm những tấm khăn hoa to màu đỏ.
Ở trong góc, còn có một cái giường làm bằng ván gỗ, không có khăn trải giường, đây mới là giường của cô.
Đây là chiếc giường mà Vương Phân vì dỗ nguyên chủ nhường chức vụ mà làm ra, lúc này mới đưa cho cô làm thành giường tạm thời chứ trước đó nguyên chủ vẫn luôn ngủ ở dưới đất.
Rõ ràng cùng là con gái ruột, tại sao lại bất công như vậy, quả nhiên không phải tất cả mọi người đều có thể làm cha mẹ.
Nguyễn Dao không phải con gái của bọn họ, đối với bọn họ cũng không chờ mong.
Cô từ trên giường cấm lấy một bộ quần áo muốn đi ra ngoài sân tắm rửa, lúc đi ngang qua ngăn tủ quay đầu vừa thấy------
Chết tiệt!
Vẻ ngoài của cô cũng xinh đó chứ?