Chương 9

Đột nhiên có tiếng động vang lên khiến Lâm Lăng sởn tóc gáy. Cô túm chặt cây gậy gỗ trong tay, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm cửa vào. Cô nín thở đợi một lát nhưng ngoài tiếng củi lửa ngẫu nhiên vang lên tanh tách thì bên ngoài không có một tiếng động nào khiến cô hoài nghi có phải mình nghe lầm không.

Tiểu Lục cong người chọc chọc Lâm Lăng: Ra ngoài xem sao.

Lâm Lăng lặng lẽ nói ‘tao không đi’, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đang sống yên ổn ai thèm tự đi rước họa làm gì?

Tiểu Lục lắc lắc lá cây: Cô nhát như cáy.

Lâm Lăng nhìn Tiểu Lục: Mày ngon thì mày đi đi, chỉ biết mạnh mồm.

Tiểu Lục hung hăng chọc chọc Lâm Lăng sau đó trực tiếp nhảy xuống đi tới chỗ lối vào và dựa lên bức tường đổ nát rồi thò cổ ra ngoài nhìn.

Tiểu Lục cong người nhìn ra ngoài, chẳng biết nó thấy cái gì mà hai cái lá cây quấn chặt sau đó cả người chậm rãi lùi về sau. Theo động tác của nó một cái bóng chậm rãi xuất hiện trong phạm vi ánh lửa chiếu tới. Cái đầu của đối phương rất lớn, chân thon dài, cả người chừng 3-4 mét, đúng là quái vật trong thế giới khủng bố.

Thấy thế Lâm Lăng nắm chặt cây gậy gỗ, gân xanh trên mu bàn tay gồ hẳn lên, đầu ngón tay siết trắng bệch.

Cô kéo Tiểu Lục về tay đồng thời nhanh chóng thúc giục dị năng để gậy gỗ mọc cành lá chuẩn bị tung đòn trí mạng vào kẻ mới tới.

Đợi một lát con quái vật kia mới khập khiễng bước ra từ trong bóng tối. Nương ánh lửa mờ nhạt Lâm Lăng thấy rõ kẻ mới tới. Nó cao chừng 1 mét, nhìn thực khổng lồ nhưng gầy trơ cả xương, vết thương lại chồng chất. Không biết mặt nó bị cái gì cắn nát mà nửa mặt đã sụp xuống, một con mắt bị mù, mũi thiếu một nửa, nhìn qua thực xấu xí.

Nửa khuôn mặt của con quái vật đều sụp xuống nên Lâm Lăng không biết đây là con gì. Dựa vào ngoại hình cô đoán đây là con chó, nhưng làm gì có chó nào lớn như thế này?

Quái vật khập khiễng đi vào căn phòng nơi Lâm Lăng đặt chân sau đó không coi ai ra gì mà bò tới cạnh đống lửa vươn đầu lưỡi liếm vết thương của mình, thi thoảng sẽ kêu vài tiếng ô ô.

Dù con quái vật không tấn công Lâm Lăng nhưng cô vẫn cẩn thận phòng bị nó. Người và thú biến dị có thể sống sót ở thời kỳ mạt thế này đều không thể khinh thường vì thế phòng bị vẫn hơn.

Tiểu Lục cong thân thể chọc chọc tay Lâm Lăng ý bảo cô nhanh chóng giải quyết tai họa ngầm này đi. Lâm Lăng cũng muốn thế nhưng cô vừa mới động đậy con quái vật đang liếm vết thương kia đã ngẩng đầu lên sau đó hơi cong người bày ra tư thế chiến đấu. Nó nhe răng trợn mắt với cô, miệng gầm nhẹ.

Lâm Lăng mắt sắc nhìn thấy điện quang lóe lên giữa hàm răng sắc nhọn của con quái vật – đây là thú biến dị.

Cô lập tức nén ý tưởng ‘nhân lúc nó bị bệnh mà kết liễu nó’. Nếu có thể chạy thoát từ miệng kẻ khác thì khẳng định con thú biến dị này không tầm thường. Hiện tại đối phương chỉ bị thương và cần thời gian khôi phục chứ không phải không có sức phản kháng thế nên cô vẫn nên án binh bất động thì hơn.

“Mày đừng khẩn trương, tao không có ác ý với mày đâu.” Lâm Lăng buông tay, tỏ vẻ mình sẽ không làm gì.

Con thú kia mở to mắt nhìn chằm chằm trong chốc lát thấy cô quả thực không có bất kỳ động tĩnh gì mới nằm bò xuống. Sau một lát nó lim dim mắt, cái đuôi thi thoảng đong đưa qua lại.

Lâm Lăng biết con thú kia vẫn chưa ngủ nên không dám có động tác gì quá lớn. Cô dựa vào vách tường mà ngồi, một người một thú cứ thế lấy đống lửa làm ranh giới mà canh chừng nhau.

Ngồi trong chốc lát Lâm Lăng xác nhận con thú kia không có ý đánh nhau với cô thế là đáy lòng hơi thả lỏng và tiếp tục cầm màn thầu lên gặm.

Màn thầu nướng quả là thơm, cách thật xa cũng ngửi được. Con thú biến dị này chính là ngửi được mùi thơm mới theo tới đây. Lúc này nó trợn mắt liếc màn thầu trong tay Lâm Lăng sau đó theo bản năng nuốt nước miếng. Sau đó nó quay đầu qua chỗ khác không nhìn cô nữa nhưng mùi màn thầu nóng hầm hập thực thơm khiến bụng nó sôi lên ọc ọc.

Lâm Lăng vẫn luôn chú ý động tĩnh của con thú biến dị nên đương nhiên cũng nghe thấy tiếng bụng nó lộc cộc. Trong mắt cô hiện lên chút ánh sáng lập lòe sau đó cô bẻ nửa cái màn thầu và hỏi, “Mày muốn ăn à?”

Con thú biến dị quay đầu lại thấp giọng ô một tiếng.

Tuy không biết nó đã trải qua việc gì ở nơi hoang dã nhưng Lâm Lăng cảm thấy thực may mắn vì đêm nay mình không lang thang bên ngoài. Sau khi nghĩ một lát cô lấy ra chỗ đồ ăn còn thừa không nhiều lắm và phân cho đối phương một nửa: “Tao có thể cho mày ăn nhưng chờ mày khôi phục sức lực nhất định phải rời đi, trên người mày có mùi máu tươi sẽ mang tới nguy hiểm cho tao.”

Miệng vết thương trên người con thú biến dị nhìn có vẻ mới, hẳn là nó mới bị đánh không lâu. Lâm Lăng không ngửi được mùi máu nhưng đám thú biến dị khác nhanh nhạy hơn ắt sẽ lần tới.

Con thú kia thấp giọng rống một tiếng, không biết là đồng ý hay không đồng ý.

“Vậy tao cứ coi như mày đã đồng ý nhé.” Lâm Lăng lấy hai phần ba số màn thầu nướng thơm phức đưa cho nó.

Con thú biến dị há mồm ngậm màn thầu và ăn ngấu nghiến. Lượng màn thầu không lớn, nhưng ăn xong cũng miễn cưỡng lấp đầy một phần bụng giúp nó không còn quá khó chịu. Sau khi nó ăn xong cũng không mơ ước đống màn thầu trên tay Lâm Lăng nữa mà ngoan ngoãn nằm bò, an tĩnh không phát ra tiếng động nào.

Lâm Lăng nhanh chóng cắn phần màn thầu còn lại sau đó dựa vào vách tường bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng tinh thần cô lại không vì thế mà thả lỏng. Cô lợi dụng dị năng thúc giục mọc mấy cái lá đặt ở chân tường bên ngoài phòng thủ, nếu có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cô sẽ là người biết đầu tiên.

Đêm đã khuya, nhiệt độ ngày càng thấp, sương đen cũng ngày một nặng nề. Lâm Lăng bỗng mở bừng mắt và cảnh giác nhìn ra ngoài – cuối cùng chúng vẫn tới.

Cùng lúc ấy con thú biến dị nằm bên cạnh cũng mở con mắt còn sót lại, cả người cong lên thành tư thế chiến đấu và nhìn chằm chằm bên ngoài.

Đám dã thú bên ngoài theo mùi máu tươi đuổi tới, chờ chúng nó ngửi được mùi con người thì lập tức hưng phấn kêu lên.

Là sói?

Lâm Lăng nhìn sáu con mắt xanh thẳm trong bóng đêm thì lập tức cảm thấy lưng tê dại. Sau khi mạt thế buông xuống cô và đồng bạn cùng tìm kiếm khu an toàn để ẩn náu. Nửa đường bọn họ đi qua một khu rừng nguyên thủy và đã gặp một đám sói. Lúc ấy đám sói kia chưa biến dị nhưng sức chiến đấu đã cực kỳ mạnh mẽ. Trong đội ngũ bọn họ có người có dị năng nhưng cũng chẳng nắm chắc mười phần, cuối cùng vẫn chết mất 2-3 người.

Hiện tại có ba con sói, chẳng biết có phải thú biến dị hay không nhưng Lâm Lăng chỉ có một mình nên cô cũng chẳng nắm chắc phần thắng.

Ba con sói nhìn chằm chằm Lâm Lăng với đôi mắt tỏa ánh sáng. Tụi nó nhe răng trợn mắt, nước miếng chảy ròng ròng nhưng không hề sốt ruột lao lên cắn xé cô mà do dự giống như đang thương lượng nên xuống tay từ chỗ nào.

Lâm Lăng không thích cảm giác bị coi như con mồi này, cô thúc giục dị năng để cành lá sinh sôi hóa thành dưỡi dao sắc bén đâm về phía ba con sói.

Ba con sói kia tuy không phải thú biến dị nhưng cũng vô cùng nhanh nhạy né tránh đòn tấn công của Lâm Lăng sau đó tổng tấn công cô.

Đối mặt với đòn tấn công này Lâm Lăng theo bản năng khống chế dị năng để ngăn cản. Mỗi động tác của cô đều thực hiện nhiều lần, mỗi lần tấn công đều hung ác và chuẩn hơn. Ở thời điểm một con sói sắp cắn được vào người, cô lập tức thúc giục Tiểu Lục đâm xuyên qua bụng nó.

Tiểu Lục xuyên qua bụng con sói cũng không thu lại mà trực tiếp mọc cành lá đâm cho con sói kia thành cái sàng. Lục phủ ngũ tạng đều bị đâm thủng thế là con sói ngã lăn trên đất kêu thảm thiết. Hai con còn lại không ngờ cô lại khó chơi như thế nên lập tức gầm rú và cùng lao lên.

Lúc này con thú biến dị vẫn thủ thế gần đống lửa khập khiễng vọt ra. Nhân lúc hai con sói kia đang đánh nhau với Lâm Lang nó nhanh chóng cắn đứt cổ con sói bị thương nằm trên mặt đất. (Hãy đọc truyện Bần gia nữ của trang runghophach.com) Hai con sói kia thấy nó cắn chết anh em của mình thì mắt đỏ lên, lập tức quay đầu tấn công con quái thú.

Con thú biến dị đã từng đánh nhau với đám sói này nên mới bị thương. Hiện tại nó căn bản không thể chống lại hai con sói cùng một lúc, chỉ lát sau đã thêm vài vết thương.

Trong đáy lòng Lâm Lăng không có ấn tượng tốt với con thú biến dị này vì chính nó đã dụ sói tới nhưng nếu nó bị cắn chết thì hai con sói kia sẽ quay qua cô vì thế cô đành phải giúp một phen.

Dưới sự hợp tác của Lâm Lăng và con thú biến dị, hai con sói kia nhanh chóng bị giải quyết.

Lâm Lăng hao hết dị năng khiến sắc mặt tái nhợt. Cô chống tay lên vách tường đi về bên đống lửa ngồi xuống sưởi ấm thân thể lạnh băng của mình.

Cả người Tiểu Lục dính đầy máu, nó không thoải mái run run lá cây khiến máu trên đó văng khắp nơi, bắn lên mặt Lâm Lăng. Sau đó nó chọc chọc tay cô: Rửa cho tôi, bẩn quá.

Lâm Lăng giơ tay lau sạch máu trên mặt và lạnh nhạt nhìn Tiểu Lục: “Không có nước.”

Tiểu Lục lại chọc chọc bình nước ở một bên ý bảo bên trong có nước.

Lâm Lăng liếm liếm đôi môi khô khốc nói: “Đó là nước uống của tao.”

Tiểu Lục không vui đấm đá chân Lâm Lăng: Tôi giúp cô mà cô không cho tôi tắm rửa à?

“Mày không nói thì tao cũng không biết mày có bản lĩnh lớn như thế.” Từ sau khi tỉnh dậy Lâm Lăng cho rằng Tiểu Lục chỉ là một cái dây đằng vừa lười lại hung dữ. Lúc đối mặt với nguy hiểm cô cũng chỉ nghĩ lợi dụng dị năng của bản thân để đánh lại ai biết Tiểu Lục còn lợi hại hơn cô tưởng nhiều, “Vừa rồi sao mày lại trốn?”

Mệt cô còn tưởng Tiểu Lục không đánh lại thú biến dị nên cô còn phải lấy nửa cái màn thầu ra thương lượng với con thú kia. Giờ mới biết màn thầu lãng phí vô ích, đúng là tức chết cô mà!

Tiểu Lục thấy Lâm Lăng tính sổ thì nhất thời không dám sai bảo cô nữa mà trực tiếp trốn ra phía sau xe mua sắm. Lâm Lăng không xem cũng biết Tiểu Lục trộm nhặt quần áo ở đó lên cọ vết máu. Cô cũng chẳng có tâm tình để hỏi, trong đầu cô chỉ nhớ lại hình ảnh mình thúc giục dị năng đối phó với sói. Sao cô lại có kỹ năng này nhỉ?

Trong lòng có quá nhiều nghi hoặc nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ cái này. Lâm Lăng uống một ngụm nước sau đó hỏi con thú biến dị, “Chúng nó có mấy con?”

Con thú kia đang liếm miệng vết thương nghe vậy thì quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Lăng sau đó lắc lắc đầu.

Đối phương là thú biến dị nên có thể nghe hiểu lời cô nói, vì thế cô lại xác định một lần nữa: “Thật sự không còn nữa hả?”

Nó gật đầu. Lúc trước nó đói khát đi lang thang bên ngoài có gặp được năm con sói. Sau một phen ác chiến nó cắn chết hai con, còn ba con này cũng đã chết.

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Lăng sợ còn có những con sói khác chuẩn bị tới, nếu thế cô cũng chẳng còn sức mà đánh nữa.

Sau khi bị cắn chết mùi máu từ người mấy con sói này cực nồng, Lâm Lăng sợ hấp dẫn đám dã thú khác nên vội cầm cuốc định ra ngoài đào hố chôn đống thi thể. Nhưng ai biết con thú kia lại đi ra che trước mặt mấy con sói.

Lâm Lăng cảnh giác nhìn nó: “Mày muốn làm gì?”

Con thú nhìn Lâm Lăng rồi gâu gâu kêu vài tiếng, sau đó bắt đầu cắn xé con sói.

Lâm Lăng nghe nó kêu gâu gâu gâu thì sửng sốt nửa ngày, gâu gâu gâu là sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play