Chương 8
Màn đêm buông xuống, nhiệt độ nháy mắt hạ thấp hai mươi độ.
Lâm Lăng rúc trong cái chăn trên giường và mở di động. Đây là lần thứ hai cô sử dụng di động nên điện của nó vẫn đầy, sau khi khởi động cô thấy trung tâm thông tin nhắc nhở có một tin nhắn cần kiểm tra.
Cô trực tiếp đăng nhập vào trung tâm tin tức mở thông báo ra thì thấy là tin trả lời về vấn đề cô đã báo cáo.
Lâm Lăng mở phần thông báo ra thì thấy đối phương trả lời như sau: “Chào Lâm Lăng, căn cứ theo báo cáo của cô chuyên gia của chúng tôi cho rằng nguyên nhân thực vật héo chết là do tần suất thiên tai cùng khí hậu hỗn loạn. Đây là điều không thể thay đổi, đề nghị cô chấp nhận hiện thực.”
“Chuyên gia cho cô chút đề nghị về việc sinh tồn gồm: Đầu tiên cần giải quyết vấn đề nguồn nước, gieo trồng cây xanh, cải thiện hoàn cảnh, chờ đất đai bớt khô hạn sẽ gieo trồng lúa nước và lúa mạch.”
“Những yêu cầu khác chúng tôi tạm thời không thể đáp ứng, đề nghị cô tới thành thị lân cận tìm vật tư mình cần.”
“Đối với khiếu nại của cô chúng tôi đã hỏi nhân viên đội dọn dẹp trước đó và đối phương trả lời rằng khu đất NO: Số 00001 có một nửa vốn là núi đồi cháy, phần còn lại tạm thời ở xa, sẽ không có ảnh hưởng gì với cô. Với thú biến dị trong đập nước, nếu cô có yêu cầu chúng tôi sẽ lại phái người tới giúp cô giải quyết.”
Lâm Lăng bĩu môi, trả lời cũng như không, căn bản chẳng có thứ gì có ích.
Vốn cô còn muốn yêu cầu đám chuyên gia này cho cô thêm ít hạt giống nhưng theo cách trả lời này thì có lẽ chẳng cần hỏi, vì thế cô cũng mặc kệ.
Cầu người khác không bằng cầu mình, ngày mai tự cô sẽ chạy ra mấy nơi xa xa xem sao, nếu thực sự không được thì chạy tới thành phố gần nhất đi một vòng cũng được.
Ngày hôm sau Lâm Lăng tỉnh lại lập tức mang theo bản đồ đi tới mấy chỗ xa hơn. Lúc này cô không dừng lại giữa đường mà thẳng tiến phía trước, trên đường đi qua vài thôn nhưng đồ vật trong đó đã bị cướp đoạt sạch sẽ, chỉ còn lại một tí đồ không dùng được.
Lâm Lăng chọn lựa một ít đồ khả dĩ còn dùng được trong số đó ví dụ như giày tất, cái cuốc, xô chậu inox chẳng hạn.
Cô cứ như kẻ nhặt ve chai mà vừa đi vừa nhặt, chờ tới giữa trưa hai tay cô đã đầy tràn không còn cầm được cái gì nữa, “Nếu có cái xe thì tốt rồi.”
Tiểu Lục chọc chọc tay Lâm Lăng ý bảo cô nhìn phía trước.
Không xa có một cái nhà bị sập, phía trước có một cái xe sắt rỉ sét, trên đó là một tầng bụi thật dày, bên trong hỗn độn, hẳn là từng bị người ta lục lọi. Tuy vậy đây cũng coi như chiếc xe hoàn hảo nhất cô thấy được trên đường tới đây. Lâm Lăng không cam lòng cẩn thận xem xét sau đó phát hiện bình xăng bên trong cũng đã bị người ta mở nắp hút cạn.
Xe ở thời mạt thế mà không có xăng thì căn bản vô dụng, chỉ là đống sắt vụn chẳng ai thèm. Lâm Lăng chẳng lãng phí thời gian ở đây nữa mà cầm đồ vật đi về phía trước dưới trời nắng chói chang. Đi qua mỗi một chỗ cô sẽ đánh dấu trên bản đồ.
Cô đi dọc con đường thẳng tắp về phía trước, qua năm tiếng cô đã đi được chừng 20 km, đã ra khỏi phạm vi của khu đất quốc gia phân cho cô. Nhưng nhìn từ bản đồ thì cô mới đi chưa tới 1/10 góc phía nam. Lúc này đã là 2 giờ chiều, đường về nhà còn rất dài, nếu không quay về khả năng sẽ không kịp tới nhà trước khi trời tối.
Thời tiết vào đêm rất lạnh, lại ẩn giấu nhiều nguy hiểm mà cô thì không muốn mạo hiểm nên bắt đầu vòng về. Cô không đi con đường đã qua vừa nãy mà dựa theo bản đồ đi một đường khác về. Từ bản đồ xem thì con đường này còn gần hơn một ít, chỉ mất ba tiếng là về tới nhà.
Xuyên qua thôn xóm bỏ hoang đến trống vắng, Lâm Lăng đi tới một con đường quốc lộ trải xi măng. Trên đó có mấy cái xe đặt cùng bên nhau chặn giữa đường. Trong xe không có ai, hẳn là bọn họ bị chặn ở đây sau đó bỏ xe lại mà chạy.
Lâm Lăng đi về phía trước vài bước lại phát hiện ven đường có một trạm xe buýt có bảng chỉ dẫn ghi nơi này là thôn Khiếu Thạch, trạm tiếp theo là trường tiểu học Ánh Mặt Trời.
Gần trường học hẳn đều có chợ, Lâm Lăng do dự một lát sau đó sửa tuyến đường đi dọc theo con đường xi măng đi thẳng về phía trước. Chưa tới 10 phút cô đã thấy trường tiểu học Ánh Mặt Trời. Ngôi trường đã sớm tan hoang, bên trong vắng lặng không tiếng động.
Tiếp tục đi về phía trước vài phút có một chỗ nhà ở dày đặc, đây hẳn là chợ. Sau mười năm mạt thế đồ trong chợ hẳn đã bị cướp đoạt chẳng còn gì nhưng Lâm Lăng vẫn mang theo chút chờ mong đi dọc con đường kia không ngừng lại.
Cái chợ này rất nhỏ, chỉ chừng 1000 mét, ở giữa là một con đường bằng xi măng, hai bên là nhà ở, tầng một là cửa hàng, tầng hai là hộ gia đình ở.
Trước kia mỗi lần họp chợ người dân ở gần đây sẽ tới nơi này mua sắm, không khí cực kỳ náo nhiệt. Nhưng hiện tại nơi này rách nát hoang vắng giống hệt Lâm Lăng dự đoán. Phóng mắt nhìn lại không thấy có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.
Lâm Lăng đi tới đầu đường trống vắng, mặt đường có rất nhiều xe ô tô bị bỏ lại, cửa xe bị đập nát, còn có dấu vết cháy xém. Có mấy cái xe còn vương mấy bộ xương trong xe hoặc ở đầu xe. Không chỉ xe ô tô, trên mặt đường và trong phòng ở nơi nơi đều là những bộ xương hư thối. Lâm Lăng đã thấy cảnh này nhiều nên cũng chẳng thấy lạ, cô không hề sợ hãi đá văng giày dép quần áo rơi rụng trên mặt đất rồi bước qua.
Chợ này tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, có siêu thị nhỏ, tiệm tạp hóa, tiệm gạo, dầu, nhưng cơ bản mọi thứ đã bị quét sạch, đồ ăn chẳng còn lại gì. Chẳng qua Lâm Lăng vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục cẩn thận tìm kiếm, lục soát một lần xem có thứ gì mình dùng được không.
Sau khi lục soát cô tìm được hai cái xe đẩy mua hàng từ siêu thị. Tuy bề ngoài đã rỉ sét nhưng bốn cái bánh xe vẫn có thể chuyển động, cũng không ảnh hưởng tới việc sử dụng thế là cô đặt đống đồ trong tay mình lên xe và đẩy về phía trước.
Từ lầu hai của một nhà cô tìm được ít quần áo giày dép có thể mặc được, ngoài ra có thêm ít kim chỉ, có thể lấy về dự phòng.
Trong ngăn kéo của một nhà cô tìm thấy ví, bên trong có một xấp tiền. Nhưng thứ này vô dụng ở thời mạt thế, chỉ có lương thực mới là sức mạnh. Cô chẳng có hứng thú gì mà ném tiền qua một bên và tiếp tục lục tìm thấy mười mấy cây nến.
Ở nơi cô ở không có nến, vì thế buổi tối cô đành phải sờ soạng mà làm việc. Nếu có nến buổi tối cô có thể làm thêm chút chuyện.
Sau khi lục soát xong cô lại dời tới ngôi nhà tiếp theo. Tiệm lương thực đã bị cướp sạch, toàn bộ đồ có thể ăn trong tiệm tạp hóa cũng chẳng còn, dư lại chỉ có đống hương liệu không biết đã quá hạn chưa. Tuy tạm thời không dùng được đống đồ này nhưng Lâm Lăng vẫn tiện tay cầm theo.
Một đường đi tới cô tìm được mấy bao muối i-ốt quá hạn ở một nhà kia, còn tìm thêm được ít băng vệ sinh và giấy vệ sinh.
“Đang cần mấy thứ này.” Lâm Lăng bỏ đồ vào xe đẩy và tiếp tục đi về phía tước. Qua mấy nhà bán di động, tiệm cắt tóc, quán mỳ, phòng khám, cửa hàng điện tử cô đều đi vào nhìn, cái gì dùng được đều mang đi.
Cứ thế cô đi tới cuối phố nơi có một cửa hàng văn phòng phẩm.
Lúc trước Lâm Lăng đi qua trường tiểu học Ánh Mặt Trời có thấy mấy nhà văn phòng phẩm nhưng cô cho rằng mình không đi học nên chẳng cần gì ở đó vì thế cô cũng không đi vào. Có điều đi qua rồi cô mới nhớ ra có thể mang giấy về làm giấy vệ sinh.
Những nơi khác đều bị lục tung lên nhưng cửa hàng văn phòng phẩm này lại không bị động chạm mấy, chỉ có cửa là bị người ta cạy ra. Lâm Lăng nhìn nhìn đống sách vở trên giá thấy chất lượng không tồi, chưa bị oxy hóa thành bụi. Cô cầm ít sách vở và giấy thi về. Dù rất muốn mang hết về một lần nhưng xe đẩy đã không còn chỗ nên cô chỉ có thể chờ lần sau dùng hết lại tới lấy. Cô cũng lấy một nắm bút để về sau không cần dùng than đánh dấu bản đồ nữa.
Cô lại đi tới phía sau cửa hàng văn phòng phẩm, lúc đẩy cửa ra cô thấy một căn nhà chừng 30 m2, bên trong có mười mấy cái máy tính, mỗi cái đều đánh số – hóa ra là một tiệm net trá hình.
“Khó trách.” Lâm Lăng tặc lưỡi một cái, cô đã thắc mắc không hiểu sao cửa hàng văn phòng phẩm không mở ngay cạnh trường học mà chạy tới cuối phố này làm gì.
Hiện giờ không có điện, cũng chưa biết có máy phát điện hay không nên máy tính chỉ vô dụng. Lâm Lăng trực tiếp lướt qua chỗ này và đi lên lầu lục soát, lấy đi những thứ có thể dùng.
Chờ lục soát xong ra ngoài đã là bốn rưỡi, tuy không tìm được thứ bức thiết hiện tại là lương thực, hạt giống, xăng, dầu hoặc máy phát điện nhưng cô thấy rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, coi như thu hoạch phong phú.
Hai chiếc xe đẩy đã bị chất đầy, cái cuốc, chậu gì đó đều bị cột vào xe đẩy bằng dây thừng, cô còn thuận đường cột hai cái xe đẩy vào nhau rồi đẩy đi cho tiện.
Sau khi ra khỏi chợ cô đẩy nhanh tốc độ đi về nhà. Bởi vì đã muộn nên cô trực tiếp đẩy xe chạy, nhưng vừa rời khỏi mặt đường nhựa bóng loáng là đường bắt đầu gồ ghề lồi lõm, tốc độ của cô cũng dần chậm lại.
Đi được hơn một tiếng thì sắc trời dần tối, xung quanh yên tĩnh chỉ có mình cô, không gian vắng lặng chỉ có tiếng bánh xe chuyển động cùng tiếng bước chân của cô. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nhìn trời đang tối dần cô cảnh giác ngó xung quanh, bóng đêm của thời tận thế khiến lòng người ta sinh ra biết bao nhiêu sợ hãi. Cô vẫn nhớ đống tang thi vô cùng vô tận của mạt thế, ngoài ra còn có thú biến dị, và những kẻ dơ bẩn.
Tuy mạt thế đã trôi qua nửa năm, quốc gia cũng đã phái người quét sạch nguy hiểm ở các nơi nhưng lỡ có cá lọt lưới thì sao. Lâm Lăng căng thẳng, đề phòng nhìn bốn phía.
Tiểu Lục nhận ra sự khẩn trương của Lâm Lăng vì thế nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay cô rồi trấn an: Đừng sợ.
Lâm Lăng nhẹ nhàng ừ một tiếng và cúi đầu nhìn thoáng qua gậy gỗ cắm ở xe đẩy sau đó hít một hơi thật sâu và tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Chờ tới khi trời hoàn toàn tối cũng không có ánh trăng, chung quanh không có ánh sáng nên Lâm Lăng chẳng thể nhìn rõ đường. Cô cau mày nhìn phía trước, sương mù mênh mông khiến cô phát hiện mình không phân biệt được đường đi. Cô cực kỳ ảo não, vốn cô cho rằng mình có thể thuận lợi trở về nhưng vì trì hoãn quá lâu ở khu chợ kia nên hiện tại trời đã quá tối. Sương mù mênh mông khiến cô không có cách nào phân rõ phương hướng, sớm biết thế này cô đừng lục soát kỹ như thế làm gì.
Lâm Lăng thầm mắng chính mình một câu và quyết định tìm một chỗ nghỉ chân trước đã. Cô vẫn còn nhớ vừa rồi lúc chưa có sương mù cô có nhìn thấy phía trước có thôn vì thế lúc này cô tiếp tục đi về phía trước. Chừng 10 phút sau cô cũng tìm được một nơi miễn cưỡng có thể giúp chắn gió và mưa.
Vào đêm độ ấm hạ xuống, ngồi ở ngoài hoang dã cực lạnh. Lâm Lăng mặc một cái áo bông rắn chắc nhưng vẫn lạnh, cuối cùng cô mạo hiểm bị phát hiện mà chất củi thành một đống rồi đốt lửa. Ánh lửa mờ nhạt chiếu rõ mệt mỏi trên gương mặt cô.
Nương ánh lửa, Lâm Lăng quan sát nơi mình đặt chân. Đó là một căn nhà trệt nhỏ, nhưng vì đã lâu không có người ở nên phòng đã sụp một nửa, chỉ còn một góc cô ngồi là vẫn lành lặn.
Mấy ngày nay được ở nơi tử tế nên Lâm Lăng hơi ghét bỏ nơi rách nát này, có điều sương mù bên ngoài quá nặng, cô thực sự không muốn mạo hiểm.
Đống lửa càng cháy càng vượng, thân thể Lâm Lăng cũng ấm hơn một chút. Cô lấy một cái màn thầu ra và nướng trên lửa. Chờ mùi lúa mạch bốc lên cô bắt đầu gặm cắn, nhưng mới được mấy miếng cô đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng ‘răng rắc’.