Chương 1

Năm thứ 10 sau mạt thế, bao việc ngổn ngang cần hoàn thành.

Để xây dựng lại đất nước và sắp xếp cho những người còn sống sót, cổ vũ việc gieo trồng gia tăng kho lương thực nên quốc gia phân phối đất đai theo đầu người. Kèm theo đó là một loạt các chính sách phúc lợi: “Bắt đầu từ hôm nay, 1000 người đầu tiên chủ động đăng ký nhận đất sẽ được phát lương thực trong 1 tháng, đồng thời miễn nộp thuế trong 5 năm đầu. Quốc gia còn hứa sẽ cung cấp các hỗ trợ chuyên nghiệp về nông nghiệp.”

“Hiện tại ai nguyện ý đăng ký nhận đất đai mời tới đại sảnh báo danh.”

Lâm Lăng đứng trong đám người nghe lời kêu gọi của quốc gia sau đó lặng lẽ nhìn nơi xa. Không trung u ám tràn ngập những hạt bụi nho nhỏ, thành thị vỡ nát hoang vắng, núi rừng bị đốt trọi, nơi nơi đều là dấu vết mạt thế để lại.

Cô nhớ vào năm đầu tiên của mạt thế cô bị đồng bạn bỏ rơi mà chết, nhưng sau khi mở mắt cô phát hiện mình đang nằm ở một khu an toàn lâm thời. Nơi ấy người tới người đi, chung quanh chẳng có ai quen biết cô, cũng không ai quản xem cô tới đây bằng cách nào. Chỉ có một người phụ nữ ở giường bên cạnh nói cô được đưa tới đó 2 ngày trước. Trong 2 ngày này cô vẫn luôn hôn mê, nếu không phải cô vẫn thở thì mọi người còn tưởng cô chết rồi.

Lâm Lăng vốn còn tưởng mình được cứu nhưng sau khi nghe mọi người ở đó nói chuyện cô mới phát hiện lúc này đã là năm thứ 10 sau mạt thế. Nửa năm trước mạt thế đã kết thúc, hiện tại quốc gia đang bắt đầu sắp xếp cho mọi người cùng xây dựng lại mọi thứ.

Vì thế cô đoán bản thân mình đã sống lại với thân phận khác. Nhưng còn chưa kịp hỏi nhiều cô và những người khác đã bị gọi tới đây.

“Bên ngoài là bộ dạng gì mọi người đều không biết, nếu vẫn còn tang thi hay thú biến dị thì phải làm sao?”

“Tôi thà ở trong khu này và đói chết cũng không ra ngoài chịu chết đâu.” Tuy mạt thế đã kết thúc nửa năm, quốc gia đã phái quân đội dọn sạch nguy hiểm tiềm tàng nhưng trải qua lần này mọi người đều sợ thế giới bên ngoài, dù chính sách mới có mê người thì cũng chẳng mấy ai muốn rời khỏi khu an toàn.

“Có lương thực một tháng.”

Đây là mồi câu hấp dẫn! Tuy trong khu an toàn có gieo trồng lương thực để cung cấp cho mọi người nhưng rất khó kiếm điểm, vì thế vẫn có nhiều người hứng thú với đãi ngộ này.

“Có lương thực thì sao? Mấy người có biết trồng trọt không?”

Mọi người đều trầm mặc, lát sau mới có người nói: “Nếu là người có dị năng hệ mộc thì đi ra ngoài trồng trọt tốt hơn nhiều so với ở trong khu an toàn.”

Lâm Lăng nghe người khác nói chuyện thì cúi đầu nhìn một cây leo màu xanh quấn quanh ngón tay mình. Cô duỗi tay chọc chọc cành lá thế là nó hung hăng quấn chặt lấy tay khiến cô cảm thấy đau mới chịu nhả ra và nhanh chóng trốn vào tay áo của cô.

Cô không biết bên ngoài là bộ dạng gì nhưng cái bụng đói đến đau đớn kiến nghị cô đi lĩnh lương thực cho một tháng trước rồi lại nói sau.

Vì thế, Lâm Lăng thành người đầu tiên báo danh.

“Tên họ.”

“Lâm Lăng.”

“Số chứng minh.”

Lâm Lăng sửng sốt một giây sau đó lập tức đưa một tấm thẻ thân phận cho đối phương: “CD32341174.”

Khoảnh khắc đưa thẻ thân phận ra Lâm Lăng mới nhớ mình còn chưa biết bản thân đang ở trong tình huống nào thế nên cô lo nhân viên kia sẽ nhận ra cô và người trong thẻ thân phận không giống nhau.

Nhưng nhân viên kia chỉ nhìn nhìn sau đó không nói gì mà trực tiếp làm đăng ký. Sau một loạt thao tác người đó đưa giấy tờ sở hữu đất cho cô và nói: “Cô là người có dị năng hệ mộc, vì thế đất phân cho cô sẽ nhiều một chút.”

Một người khác mang đồ ăn, hạt giống và một cái di động cũ cho cô, “Cô là người đầu tiên chủ động đăng ký nên có thể được nhận lương thực cho ba tháng. Di động này đã được cài bách khoa toàn thư về nông nghiệp, cô có thể tham khảo thông tin trong đó. Ngoài ra mỗi tháng cô cần báo cáo tiến độ thông qua di động, nếu có nguy hiểm cũng có thể xin giúp đỡ qua đây.”

Lâm Lăng nhìn di động và hỏi, “Nếu hết pin thì làm sao?”

Nhân viên kia cười có lệ và nói, “Cô tự nghĩ cách đi.”

Lâm Lăng: “……”

Lúc cô cầm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, đồ ăn, hạt giống cùng công cụ liên lạc được phân đi ra khỏi đại sảnh thì thấy không ít người xông tới.

“Cô gái trẻ, sao cô lại nghĩ quẩn thế?”

“Thế giới bên ngoài không giống trong này đâu, không có thực lực thì đừng đi chịu chết.”

Lâm Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua đống lương thực nặng trĩu sau đó liếm môi nói, “50 người đầu tiên ghi danh sẽ được lĩnh lương thực trong 3 tháng.”

Ba tháng ư?

Những người vốn đang do dự lập tức vọt vào trong sảnh, vì đồ ăn trong ba tháng bọn họ nguyện ý làm tất cả.

Lâm Lăng nhẹ cong môi cười sau đó đi nhanh ra ngoài. Tuy thế giới bên ngoài mờ mịt nhưng thay vì cả ngày đối mặt với những kẻ mang theo đầy mưu mô này cô thà một mình canh giữ đất đai của bản thân còn hơn.

Lâm Lăng quay lại khu lâm thời thu dọn đồ đạc. Người phụ nữ ở giường bên cạnh nhìn cô thu dọn đồ thì hỏi: “Cô thực sự đi nhận đất ư?”

Lâm Lăng ừ một tiếng.

Người phụ nữ kia lên tiếng, “Ngốc quá, người bình thường như chúng ta mà đi ra ngoài thì chỉ có chết thôi.”

Lâm Lăng duỗi tay túm lấy tay bà ta đang thò vào túi lương thực của mình và lạnh lùng nói: “Bỏ ra.”

Bị bắt quả tang nhưng bà ta chỉ cười mỉa: “Dù sao cô ra ngoài cũng không sống được bao lâu, tôi giúp cô ăn một chút cũng có là gì.”

Lâm Lăng cột chắc túi và khiêng lên vai, tay đẩy người kia ra rồi hỏi, “Bà cho rằng mình có thể ở lại đây bao lâu?”

Bà ta trợn mắt nhìn cô: “Cô có ý gì?”

Khu an toàn kỳ thực là một nơi trú ẩn tốt, nhưng mạt thế đã kết thúc, quốc gia muốn khôi phục trật tự, xây dựng lại xã hội nên sớm hay muộn cũng sẽ giải tán mọi người ở đây, để bọn họ trở lại cuộc sống bình thường. Hơn nữa lương thực là căn cơ của một quốc gia, bước đầu tiên trong việc xây dựng lại quốc gia chính là trồng trọt lương thực. Sau này sẽ cần nhiều người trồng trọt hơn.

Vì thế bất kể hiện tại mọi người có đồng ý hay không thì sau này cũng sẽ phải ra ngoài, chẳng qua là sớm hay muộn thôi.

Lâm Lăng thu dọn đồ xong cũng không để ý tới người phụ nữ kia mà đi nhanh tới cổng khu an toàn.

Ở đó có một chiếc xe tải màu xanh lục của quân đội, trên xe đã có vài người, đều là những người mới nhận đất được phân. Chờ người tới đông đủ rồi xe sẽ hộ tống bọn họ tới phần đất của mình, tránh cho bọn họ bị chết giữa đường.

Mọi người trên xe ngồi rời rạc, ai cũng mang theo đề phòng, cũng không có ai nói gì. Sau khi Lâm Lăng lên xe thì rúc vào một góc, tay ôm đồ của mình. Đúng lúc này có hai cái xe việt dã màu đen lướt qua và dừng bên cạnh xe tải. Cửa sổ xe hạ xuống, người lái xe hỏi: “Đi đâu đây?”

Người phụ trách điểm danh đang đứng bên cạnh xe tải lập tức chào người trong xe theo kiểu nhà binh và đáp: “Báo cáo, những người này sẽ được đưa tới khu nam, nơi mới vừa được dọn dẹp xong.”

Người lái xe nhìn đám người trên xe một cái rồi ghét bỏ hứ một tiếng, “Toàn lũ chuột cống mà cũng to gan nhỉ?”

Xây dựng quốc gia không phải việc dễ dàng, đa số mọi người không dám bước ra khỏi khu an toàn dù chỉ một bước. Bọn họ tình nguyện đói chết cũng không muốn ra ngoài mạo hiểm, thế nên trong mắt những người xông pha phía trước để dọn dẹp nguy hiểm tiềm tàng thì những kẻ phía sau thực đáng khinh.

Người trên xe nghe thấy thế thì cũng bất mãn nhưng ở mạt thế này kẻ nào mạnh kẻ ấy đứng trên, bọn họ cũng không dám lấy cứng chọi cứng.

Gã lái xe cảm nhận được sự bất mãn của mọi người thì phun một câu, “Lũ ngu đần.”

Lâm Lăng nhíu mày nhìn cái kẻ kia, cây leo màu xanh quấn quanh ngón tay cô theo cảm xúc tức giận mà nhanh chóng dài ra, càng ngày càng dài, tới độ sắp không giấu được nữa.

“Câm miệng.”

“Lái xe.” Người mở miệng là kẻ đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế phụ. Trên mặt hắn là một cái mũ, chỉ có cái cằm lún phún râu là lộ ra ngoài.

“Đi ngay đây.” Tên lái xe lập tức dẫm chân ga, chiếc xe gầm rú lao ra ngoài bốc lên một đống tro bụi.

Lâm Lăng giơ tay che miệng mũi sau đó vùi đầu thật thấp. Chờ hai cái xe kia đi rồi trên xe vang lên một tiếng chửi nho nhỏ sau đó lại quay về an tĩnh.

Đợi trong chốc lát người đến đông đủ xe tải lập tức chậm rãi đi ra ngoài. Chờ ra khỏi khu an toàn Lâm Lăng ngẩng đầu nhìn về bức tường cao vây quanh khu, bên trên chằng chịt vết máu khô đỏ thẫm. Ngoài ra còn có vết cháy đen và vỡ nát do đánh nhau, chỗ nào cũng là dất vết của tình hình chiến đấu trước khi mạt thế kết thúc.

Nhớ lại cuộc sống tối tăm chỗ nào cũng là máu cùng không khí tràn ngập mùi tanh hôi khiến Lâm Lăng sợ hãi. Nhưng cô không muốn nghĩ quá nhiều, cô chỉ cảm thấy may mắn khi mọi thứ đều đã kết thúc.

Tuy không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra nhưng cô cảm thấy rất may mắn, ít nhất cô không cần giãy giụa trong tuyệt vọng, cũng không cần đối mặt với nhân tính vặn vẹo và ti tiện.

Lâm Lăng gần như tham lam nhìn cánh đồng bát ngát nhưng hoang vắng bên ngoài, ngẫu nhiên sẽ có vài con chim hoang bay lướt qua và cất tiếng kêu dễ nghe. Trong lòng cô cảm thấy trước kia chỉ muốn chết cho xong, hiện tại lại muốn sống.

Trên xe ngoài Lâm Lăng còn một cô gái trẻ khác. Lúc này cô ấy đang dịch qua bên cạnh cô và nhỏ giọng hỏi: “Quốc gia phân cho cô đất ở đâu thế?”

“Tôi ở khu nam, 118.46E,40.903N.” Cô gái kia cũng mặc kệ Lâm Lăng có nghe mình nói hay không mà tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Tổng cộng tôi được phân hai mươi vạn mẫu, to bằng một thị trấn nhỏ. (Truyện này của trang runghophach.com) Xem trên bản đồ thì thấy nơi ấy có vài ngọn núi, có bình nguyên, nhưng diện tích có thể gieo trồng lại không nhiều lắm. Có điều tôi thấy thế cũng không tồi.”

“Chờ tới đó rồi tôi sẽ trồng hết những cây có thể trồng, lại nuôi mấy con heo, mấy con gà hoặc vịt, về sau sống cuộc đời tự cấp tự túc, không bao giờ phải khổ sở vì cái ăn như trước kia nữa.”

Cô gái kia nói rất nhỏ, nhưng nơi này im ắng nên mọi người đều nghe rõ cô ấy nói gì.

Mọi người nghe cô gái kia nói thì sôi nổi rơi vào mộng cảnh đẹp đẽ, “Tôi muốn trồng lương thực trước, phải no bụng đã rồi nói sau.”

“Tôi còn muốn nuôi hai con gà, đã bao năm qua tôi chưa được ăn gà nên đã quên mất mùi vị của nó là thế nào rồi.” Mọi người càng nghĩ càng thèm, hận không thể trực tiếp bay tới mảnh đất của mình và bắt đầu làm việc.

Lâm Lăng cũng không phải ngoại lệ, cô nghĩ lúc này vừa đúng thời điểm cày bừa vụ xuân nên cô sẽ trồng vài mẫu lúa trước, lại thêm nửa mẫu rau dưa. Ngoài ra cô sẽ nuôi mấy con gà, thêm hai con heo béo.

Nghĩ tới cảnh được mùa khi thu tới, đồng ruộng sẽ chậm rãi tỏa màu vàng rực rỡ lấp lánh thế là Lâm Lăng cũng bắt đầu mang theo vài phần chờ mong với tương lai. Đến khi đó thóc lúa sẽ đầy bồ, gà vịt thành đàn, muốn ăn cái gì thì ăn, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta kích động.

Mọi người vốn đang cảnh giác nhưng suy nghĩ về tương lai tươi đẹp khiến không khí dịu đi nhiều, con đường xa xôi nặng nề cũng vì thế mà dễ thở hơn.

Xe tải chạy suốt bốn ngày, người trên xe lục tục đến phần đất phân cho mình, cuối cùng trên xe chỉ còn mình Lâm Lăng.

Chờ đến sáng sớm ngày thứ năm rốt cuộc cô cũng tới mảnh đất thuộc về mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play