Chương 10
Nghe con thú kia phát ra tiếng gâu gâu thế là Lâm Lăng ớ ra. Vừa rồi lúc nó cắn xé đám sói bộ dạng còn hung ác hơn cả sói, thế mà hóa ra lại là chó à?
Con thú đang cắn xé thịt sói phát hiện ánh mắt của Lâm Lăng sau đó nghĩ ra vừa rồi cô chia cho nó nửa cái màn thầu thế là sau khi do dự nó trực tiếp ném một con sói đã chết thẳng cẳng tới bên chân cô và nhẹ gầm hai tiếng ý bảo cô ăn đi.
Lâm Lăng không ngờ con thú hung hãn đáng sợ này sẽ phân cho mình một con mồi. Tuy con sói này gầy trơ xương, cũng không có bao nhiêu thịt nhưng đây là một phần quà khó có được ở thời mạt thế này.
“Cảm ơn.” Lâm Lăng nhìn thoáng qua con sói đã chầu trời, trải qua thời mạt thế cô không còn coi nó là động vật hoang dã cần bảo vệ nữa mà đây là thịt! Là thịt tươi!
Một phút trước vì an toàn cô còn muốn xử lý mấy con sói này, nhưng lúc này mắt cô lại tỏa sáng, trong đầu nghĩ tới 108 cách nấu thịt của con sói này. Miệng cô bắt đầu tứa nước miếng, hận không thể lập tức xử lý con sói và gặm thịt cho thỏa mãn.
Cũng may cô vẫn nhớ rõ ban đêm không an toàn vì thế sau khi xử lý sơ qua con sói cô chôn đống da lông và nội tạng để tránh hấp dẫn những con thú biến dị khác.
Con chó kia ăn no thì lại nằm xuống. Còn Lâm Lăng trải qua chuyện vừa rồi cũng không dám ngủ nữa mà vẫn cứ ngồi cạnh đống lửa. Cũng may sau đó không còn chuyện nào xảy ra.
Lúc hừng đông đống lửa tắt dần, Lâm Lăng đẩy cái xe mua sắm ra ngoài, bánh xe chuyển động trên con đường đánh thức con chó kia. Nó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Lăng sau đó lại nằm bò xuống.
Lâm Lăng quay đầu lại nhìn thoáng qua con chó có duyên bèo nước gặp nhau với mình và cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng đi xa.
Đêm qua lúc tìm được nơi này thì trời đã tối, cô không thể thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Hiện tại ra ngoài cô mới phát hiện cách đó không xa là một nghĩa địa, rải rác có chừng mấy chục nấm mồ.
Bởi vì còn sớm nên Lâm Lăng dạo quanh một vòng. Nhà cửa nơi đây lâu không có người ở nên chậm rãi sập xuống, chỉ có mấy căn nhà mới xây trước mạt thế ở giữa thôn là còn coi như hoàn chỉnh.
Cô vào xem thì thấy bên trong hỗn độn chứng tỏ có không ít người đã tới đây lục lọi. Trên sô pha trong phòng khách có một bộ xương khô, bên cạnh đó là một cái bàn nhỏ đặt một cuốn nhật ký. Trong cuốn sổ ghi lại cuộc sống hoảng loạn của người này vào thời mạt thế. Trong lúc ấy anh ta lần lượt phải tiễn người thân và bạn bè của mình ra đi, cuối cùng vào năm thứ hai của mạt thế anh ta tuyệt vọng và lựa chọn tự sát.
Lâm Lăng đặt cuốn nhật ký về chỗ cũ sau đó xoay người rời khỏi căn nhà này. Nếu cô cũng chỉ là một người bình thường không có dị năng hệ mộc giúp sống tạm thì có lẽ cô cũng chọn cách này để rời khỏi thế giới giữa lúc lương thực cạn kiệt này.
Đa phần mọi người đều là người thường, không có dị năng nên không dám đi ra ngoài mạo hiểm và đương nhiên không chống đỡ được tới khi có cứu viện. Bọn họ không thể chống đỡ được tới khi mạt thế kết thúc, đây là lý do vì sao số người còn sống sót trên thế giới này lại ít ỏi như thế.
Lâm Lăng khe khẽ thở dài và đẩy xe mua sắm đi tiếp về phía trước. Chờ cô nhìn thấy một mảnh cỏ tranh xanh mượt thì đã tới buổi chiều.
“Rốt cuộc đã trở lại.” Lâm Lăng đã đói quá rồi, vừa về cô đã lấy thịt sói ra xử lý một chút. Liệu có nên làm sủi cảo nhân rau hẹ và thịt sói không nhỉ? Hay vẫn nên thúc giục một ít củ cải để làm củ cải hầm thịt sói đây?
Lâm Lăng nghĩ nghĩ sau đó không nhịn được nuốt nước miếng và đẩy nhanh tốc độ vào nhà.
Đường về nhà hôm nay và con đường cô rời nhà hôm qua khác nhau. Cô vòng về từ một hướng khác của thôn, trong lúc đi cô vượt qua một căn phòng bỏ hoang cũ nát cực kỳ. Tứ phía nơi ấy là gió lùa, chỉ có mấy bó củi đốt để dưới mái hiên, có lẽ từ trước mạt thế chúng đã ở đây.
Lâm Lăng nghĩ tới củi lửa trong nhà đã sắp hết, sườn núi gần đó bị cháy sạch nên cũng chẳng có củi lửa nào để nhặt. Cô đang lo không biết phải tìm củi lửa ở đâu, hiện tại có sẵn vừa lúc cô có thể dọn về nhà.
Lâm Lăng lấy dây thừng buộc mấy bó củi vào xe sau đó kéo về nhà. Sau khi về tới nhà Tiểu Lục gấp không chờ nổi chạy tới hồ nước tắm rửa còn Lâm Lăng thì bắt đầu xử lý đống thịt mang về. Vì con sói đã chết lâu nên thịt bắt đầu cứng lại nhưng chưa bị thối, không ảnh hưởng tới việc ăn.
Bởi vì hầm canh tốn nhiều củi lửa nên Lâm Lăng tính toán xào chín sau đó cắt thành từng miếng nhỏ bằng ngón tay rồi bỏ thêm bột ớt, hoa tiêu cô mới nhặt được hôm qua vào. Tuy đống gia vị ấy đã quá hạn nhưng cô cũng không quá bắt bẻ. Nếu không thêm gia vị vào món này thì khẳng định khó mà ăn được.
Sau khi thêm gia vị quấy đều cô để qua một bên cho nó ngấm. Trong lúc ấy Lâm Lăng mang đống xương cốt và vài thứ vứt đi tới hồ nước thêm cơm cho Đại Hắc. Người ta cực khổ phun nước tưới ruộng nên phải đảm bảo dinh dưỡng.
Chờ cô đi tới bên cạnh hồ nước đã thấy Tiểu Lục cưỡi đầu Đại Hắc mà tác oai tác quái: Đồ đàn em vô dụng! Bơi nhanh lên!
Đại Hắc khóc tu tu: Đại ca đừng đánh em!
Tiểu Lục lắc lắc lá cây ghét bỏ mà đấm Đại Hắc một cái: Vậy mày còn cọ tới cọ lui làm gì? Có tin tao tẩn mày ra bã không!
Đại Hắc: Òa òa òa……
Lâm Lăng che mặt, quả thực không nhìn nổi nữa. Ngày thường nó đều bắt nạt Đại Hắc như thế này sao hả giời?
“Tiểu Lục.”
Tiểu Lục đang tẩn Đại Hắc mê tơi đột nhiên nghe thấy giọng Lâm Lăng thì sợ tới độ trượt ‘chân’ lập tức rơi vào nước. Sau đó nó nhanh chóng bò ra khỏi nước lắc lắc lá cây với cô: Ơ thế cô cũng muốn tới đây tắm à?
Lâm Lăng ghét bỏ mà liếc hồ nước bị Tiểu Lục và Đại Hắc quấy đục, “Lên đây ngay.”
Tiểu Lục nương Đại Hắc mà nhảy lên vai Lâm Lăng sau đó dùng lá cây thân mật chạm chạm vào mặt cô.
“Đừng chạm vào tao, toàn mùi cá.” Lâm Lăng ghét bỏ xách Tiểu Lục bỏ lên một tảng đá, “Chờ mày khô hết mùi mới được tới gần tao.”
Tiểu Lục tủi thân nằm thẳng cẳng trên tảng đá: Òa òa òa, cô ghét tôi.
“Đúng đó.” Lâm Lăng quay đầu nhìn về phía hồ nước lúc này đã có một nửa rồi nói với Đại Hắc: “Hai ngày này mày không lười biếng nên tao thưởng cho mày ít đồ ăn ngon.”
Đại Hắc còn đang trốn dưới đám cỏ nước vì sợ bị đánh nghe thấy thế lập tức ngoi lên, hai mắt tỏa sáng: Cái gì ăn ngon thế?
Lâm Lăng đút chỗ xương cốt thừa cho Đại Hắc. Đã lâu không được ăn thịt nay được ăn cái này khiến Đại Hắc vui vẻ tới độ vẫy đuôi như con chó con.
Lâm Lăng hỏi: “Ngon không?”
Đại Hắc: Ăn ngon.
Lâm Lăng: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Đại Hắc ngu si bị vẻ mặt hiền lành của Lâm Lăng lừa: Cảm ơn chủ nhân, về sau tôi sẽ chăm chỉ phun nước.
Lâm Lăng ừ một tiếng: “Tao cực kỳ coi trọng mày.”
Đại Hắc như em gái mới ra trường đi làm bị Lâm Lăng nịnh cho vài câu thì vui như mở hội, hận không thể dùng toàn bộ sức lực để làm việc.
Tiểu Lục thấy thế thì lấy lá cây che mặt: Ngu quá!
“Mày còn không biết xấu hổ chê người khác à? Thấy nó ngốc nên mày bắt nạt nó đúng không?” Lâm Lăng xách theo Tiểu Lục trở về và cảnh cáo nó: “Nếu mày còn bắt nạt Đại Hắc nữa thì mày đi mà phun nước cho tao!”
Tiểu Lục thở phì phì chống nạnh: Dựa vào cái gì?
“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc lúc trước mày lừa gạt tao!” Lâm Lăng nghĩ đến đêm qua Tiểu Lục không cần cô thúc giục dị năng đã có thể chiến đấu dũng mãnh, mất công cô còn tưởng nó là cái dây đằng nũng nịu không có tác dụng gì, “Mày nói xem rốt cuộc mày là cái thứ gì?”
Tiểu Lục gục hai cái lá cây xuống và giả chết: Tôi chẳng biết gì hết.
Lâm Lăng tức giận ném Tiểu Lục lên bàn và chọc chọc lá cây của nó: “Mày cứ giả vờ đi!”
Tiểu Lục thuận thế ngã vào trên bàn, nhìn như cô vợ nhỏ bị bội bạc.
Nhất thời Lâm Lăng không biết phải nói gì, rõ ràng cô mới là người bị nó lừa nhưng cô chỉ cảm thấy mình như bà mẹ chồng không việc ác nào không làm, “Tao chán không thèm so đo với mày nữa, về sau mày mà còn lười nữa là chúng ta đường ai nấy đi đó.”
Nói xong Lâm Lăng đi vào phòng bếp, thịt đã thấm gia vị tỏa ra mùi ớt cay đặc trưng, mùi vị hẳn không tồi. Trước tiên cô nhóm lửa làm nóng chảo sau đó đổ một ít dầu hạt cải nhặt được vào nồi rồi bỏ thịt vào xào. Chờ thịt vàng cháy cạnh tỏa mùi thơm nức cô vớt hết ra sau đó làm tiếp mẻ thứ hai. Sau cùng cô giữ lại một bát nhỏ còn toàn bộ bỏ vào âu bằng inox rồi đổ toàn bộ dầu vừa dùng rán thịt vào. Ban ngày nóng, dùng dầu ngâm có thể bảo quản thịt lâu hơn.
Sau khi rán thịt xong cô dùng chút dầu còn trong nồi để rán mấy miếng bánh. Sau khi dùng hết dầu cô mới ngừng lại, kiên quyết không để lãng phí một giọt dầu nào.
Làm xong bánh cô đã đói đến độ sắp ngất. Lúc này cô ra khu đất trồng rau hái ba cây cải trắng về rửa sạch cắt khúc bỏ vào bát rồi bưng lên bàn cơm.
“Gấu bông nhỏ, cùng ăn cơm thôi.” Lâm Lăng chào hỏi con gấu bông ngồi cùng bàn sau đó bắt đầu ăn. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Trước tiên cô xé một cái bánh, bỏ thêm lá cải và vài miếng thịt vào cuốn lại rồi mới bỏ vào miệng cắn.
Ở thời mạt thế Lâm Lăng có thói quen ăn ngấu nghiến lúc này vẫn chưa sửa được. Cô chỉ cắn hai miếng đã xong cái bánh và lại cuốn cái khác, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
Tiểu Lục nhìn cô ăn từng miếng thật to thì hơi thèm: Ăn ngon không?
Lâm Lăng không chút suy nghĩ đã nói: “Ăn ngon.”
Nói thật thì tay nghề Lâm Lăng cũng không phải tốt lắm, đồ ăn làm ra cũng không quá xuất sắc nhưng nhiều năm không được ăn thịt nên dù cái thứ này không muối không mùi vị cô vẫn sẽ nói là ăn ngon. Có điều Tiểu Lục không biết chuyện này thế nên nó lặng lẽ dịch đến bên cạnh bát, nhân lúc cô không chú ý nó dùng hai cái lá cây trộm cầm đi một miếng thịt.
Lâm Lăng lại cúi đầu nhìn thấy Tiểu Lục đang dựa vào bên cạnh bát thì quát: “Mày đang làm gì?”
Tiểu Lục run run lá cây: Tôi cũng muốn nếm thử hương vị.
“Mày nếm cái gì? Mày là cây thì ra ngoài mà quang hợp đi chứ!” Lâm Lăng xách Tiểu Lục ném ra ngoài sau đó tiếp tục ăn cơm.
Tiểu Lục đứng ở cửa sổ, cách cửa kính nhìn cô mà thở phì phì nghĩ: Cô không cho tôi ăn nhưng tôi cứ ăn đó, đồ quỷ hẹp hòi!
Chờ ăn xong một bát thịt nhỏ Lâm Lăng cũng no rồi. Cô cất mấy cái bánh nướng áp chảo để ngày mai lại ăn. Sau đó cô dọn dẹp đơn giản và tính toán xách xô ra ngoài tưới nước cho ruộng rau. Một mẫu đất cô trồng cây nay đã xanh um tươi tốt, lại qua một thời gian nữa là có thể thu hoạch.
Lúc ra cửa cô không nhìn thấy Tiểu Lục, tìm quanh trong sân cũng không thấy bóng nó đâu thế là cô hơi bất an gọi: “Tiểu Lục, mày ở đâu?”
Vừa gọi thì trong phòng bếp có động tĩnh truyền tới, Lâm Lăng đi qua và phát hiện Tiểu Lục đang treo người trên mép âu thịt.