Chương 7
Sau khi tưới nước xong Lâm Lăng mới kéo thân thể mỏi mệt về nhà, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn cô lại chưng một nồi màn thầu. Ngày mai cô phải lên núi tưới nước trồng cây, cần đồ ăn có thể mang theo người.
Không có con men nên màn thầu chưng lên rất cứng, bên trong cũng không có đường nên ăn vào chỉ thấy mùi lúa mạch. Cái loại màn thầu cứng đờ này mà đặt ở trước mạt thế thì nhất định chẳng ma nào thèm mua nhưng vào lúc này nó đã là thứ tốt khó có được.
Lâm Lăng vừa chậm rãi gặm màn thầu vừa nghĩ tới rau dưa và hành lá trồng trong ruộng. Chờ mấy ngày nữa rau hẹ mọc dài hơn cô sẽ cắt về nhà làm sủi cảo nhân rau hẹ khao bản thân và chúc mừng cuộc sống mới ngày càng có hy vọng.
Lâm Lăng ăn một cái màn thầu xong thì không ăn nữa mà gói 6 cái còn lại để dành. Mỗi ngày cô sẽ ăn hai cái, coi như đủ ăn trong ba ngày.
Sau khi gói ghém màn thầu nhân lúc nhiệt độ chưa giảm xuống cô múc một xô nước lên tắm một phen. Đã thật lâu cô không tắm, cả người đã bốc mùi khó chịu.
Mấy ngày hôm trước nước giếng chỉ đủ uống nên cô chẳng dám dùng nhiều nhưng hôm nay nước đã đủ để cô có thể tắm. Nhân lúc nước còn đầy đủ cô phải tắm rửa một lần cho tử tế mới được. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Lâm Lăng tìm được xà phòng chủ cũ để lại thế là tắm gội một lần từ đầu tới chân. Cô thấy may là mình để tóc ngắn nếu không quá phí nước.
Sau khi tắm xong cả người cô đều nhẹ nhàng: “Thật là thoải mái.”
Tiểu Lục nhảy đến bả vai Lâm Lăng: Sao cô không ra hồ nước mà tắm? Chỗ ấy bao nhiêu là nước.
“Toàn mùi cá.” Đại Hắc quá lớn nên mùi cũng tanh hơn, nếu có lựa chọn Lâm Lăng sẽ không bao giờ tới hồ nước tắm rửa.
Tiểu Lục run run lá cây, đàn em của nó quả thực hơi mùi!
“Trời lạnh rồi, vào nhà đi.” Lâm Lăng vác xô đựng quần áo vào nhà sau đó khóa cửa nhưng đi được hai bước cô lại dẫm phải một thứ mềm mại.
Cô khom lưng nhặt lên và phát hiện là con gấu bông nhỏ thế là cô lập tức cau mày nhìn Tiểu Lục: “Là mày làm à?”
Tiểu Lục không thừa nhận: Tự nó rơi xuống đó.
Lâm Lăng vỗ vỗ bụi dính trên người gấu bông, “Trước khi tao ra cửa nó còn ngồi đàng hoàng trên ghế, cửa sổ cũng không mở thì sao mà nó ngã được? Không phải mày thì ai?”
Tiểu Lục lập tức vu hãm cho tên đàn em mình mới thu nhận: Là Đại Hắc.
“Nó thành thật ở trong hồ phun nước thì sao có thể chạy tới đây quấy rối?” Ở chung mấy ngày nên Lâm Lăng đã hiểu một chút về tính tình của Tiểu Lục, khẳng định là nó làm.
Tiểu Lục vẫn không thừa nhận và trực tiếp nhảy xuống chạy trốn.
“Dám làm mà không dám nhận.” Lâm Lăng nhỏ giọng lầm bầm sau đó vỗ bụi cho gấu bông, “Bị ngã có đau không?”
Con gấu bông vẫn trầm mặc.
“Không đau là tốt rồi.” Lâm Lăng thả con gấu lại ghế và chúc nó ngủ ngon sau đó lên tầng hai.
Tóc còn chưa khô nên Lâm Lăng bọc một cái khăn không mốc không có mùi cô tìm được sau đó ngồi trên giường vừa lau khô tóc vừa nhẹ nhàng chọc Tiểu Lục đang ghé ở đầu giường, “Sao hôm nay mày lại đẩy gấu bông xuống?”
Tiểu Lục giả làm một cây leo không biết động đậy, cũng không để ý tới cô.
“Nó trêu chọc mày à?” Lâm Lăng nhìn Tiểu Lục cáu kỉnh như một đứa nhỏ thì cực kỳ bất đắc dĩ, “Nó chỉ là một con búp bê vải không thể động đậy thì mày tức cái gì?”
Tiểu Lục xê dịch thân thể nho nhỏ, không cho Lâm Lăng chạm vào nó, cũng không muốn hé răng.
Lâm Lăng không biết Tiểu Lục đang bực cái gì nên chỉ có thể thở dài. Cô vuốt mái tóc đã hơi khô rồi ngáp và nói: “Khuya rồi, tao đi ngủ đây.”
“Bên ngoài hơi lạnh, mày có muốn rúc vào ổ chăn cùng ngủ không?” Lâm Lăng bày một cái thang cho Tiểu Lục.
Tiểu Lục bướng bỉnh dịch dịch thân thể nho nhỏ, nó không thèm sợ lạnh.
“Thật sự không tới à? Tao ngủ thật đó!” Kiên nhẫn của Lâm Lăng chỉ có hạn, Tiểu Lục còn không tới là cô sẽ ngủ luôn.
Tiểu Lục nhảy khỏi tủ đầu giường và chạy tới nằm xuống cạnh Lâm Lăng nhưng vẫn kiêu ngạo nói: Cô là người còn sợ lạnh à? Thôi, để tôi nằm cùng miễn cho cô bị đông cứng!
Lâm Lăng: “……”
Thôi kệ đi! Ngủ đã!
Chờ hôm sau tỉnh lại Lâm Lăng đi xuống lầu giặt sạch quần áo. Trong lúc cô giặt quần áo Tiểu Lục chạy đến chỗ con gấu bông nhỏ mà lải nhải kể công: Mỗi ngày đều là tao ngủ bên cạnh cô ấy, mày có biết vì sao không? Là bởi vì cô ấy thích tao hơn!
Con gấu bông ngồi im chống đỡ.
Chờ Lâm Lăng phơi xong quần áo cô cầm một cái màn thầu cứng rắn lạnh băng ra cửa, vừa gặm vừa đi tới chỗ trồng rau thì thấy một mảnh xanh biếc, cực kỳ khả quan.
Tiểu Lục chọc chọc tay Lâm Lăng: Cô mặc kệ tụi nó à?
“Mặc kệ.” Hiện tại Đại Hắc phun ra nước có tác dụng thúc giục thực vật sinh trưởng vì thế Lâm Lăng không cần thiết lãng phí dị năng nữa. Dị năng của cô cần được dự trữ để trồng cây.
Lâm Lăng tới hồ múc nước và đi thăm mấy sườn núi quanh đó. Cỏ tranh cô thúc giục nảy mầm mấy ngày trước đã sống, còn tự mọc thêm mấy cái lá nhưng vì thiếu nước nên nhìn có vẻ uể oải.
Lâm Lăng tưới nước cho cả đám thế là chúng nhanh chóng khôi phục sinh cơ, lá cây nhẹ nhàng đong đưa như đang cảm ơn cô.
Tiểu Lục nhìn đám cỏ tranh đã khôi phục tinh thần thì chọc chọc tay Lâm Lăng: Cô tưới nước thật nhiều ở xung quanh là tụi nó sẽ mọc nhiều hơn.
“Tao biết.” Lâm Lăng xách theo xô nước đi lên sườn núi cháy đen sau đó vẩy nước tùy ý khắp nơi. Dưới lớp đất cháy đen này mà có rễ cây hoàn chỉnh thì nó sẽ chậm rãi tự nảy mầm và mọc ra. Tiểu Lục nhìn nước nhanh chóng ngấm xuống: Còn phải tưới nhiều hơn, để chúng nó được uống no nước.
“Nước trong hồ không nhiều nên không thể để tụi nó uống no trong một lần.” Lâm Lăng nhìn ra phía hồ chỉ thấy nơi đó cách đây ít nhất một hai dặm, qua lại một lần quá khổ, nếu có máy bơm thì tốt rồi.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ một chút. Trong thôn có máy bơm nhưng không có điện thì không thể sử dụng được. Trong khoảng thời gian ngắn quốc gia khó mà khôi phục lưới điện cung ứng cho cả nước, nếu Lâm Lăng muốn sử dụng điện lực thì chỉ có thể đi tìm máy phát điện. Nhưng trong thôn không có thứ ấy, phải ra ngoài thôn mới tìm được.
Trước mắt không có máy phát điện để bơm nước nên cô chỉ có thể đi qua đi lại. Tầm 20 lần như thế cô mới miễn cưỡng tưới xong một sườn núi nhỏ. Chân cô lúc này đã mềm ra vì mệt.
“Mệt chết mất.”
Tiểu Lục run run bọt nước trên lá cây: Chả mệt tí nào.
“Đương nhiên là mày không mệt rồi.” Lâm Lăng duỗi tay chọc chọc Tiểu Lục. Trong lúc cô làm việc thì Tiểu Lục ngâm trong xô nước của cô một cách nhàn nhã, hai cái lá cây rũ xuống thành xô, bộ dạng nó không khác gì đại gia đang xả hơi trong bể bơi, cực kỳ thảnh thơi.
Tiểu Lục quấn lấy ngón tay Lâm Lăng thành từng vòng: Hết nước rồi, mau đi gánh nước đi, tôi còn muốn tắm nữa.
“Muốn tắm thì mày tự nhảy vào hồ mà tắm.” Lâm Lăng đã mệt đến thở dốc thấy thế thì trợn trắng mắt, “Tao không có sức, không làm được gì nữa.”
Tiểu Lục chỉ chỉ sườn núi nhỏ nơi xa: Nhưng còn rất nhiều sườn núi đang chờ cô đó.
Tuy nói là sườn núi nhỏ nhưng kỳ thực chúng không nhỏ tí nào, mỗi cái phải rộng chừng mười mấy mẫu, nếu muốn tưới hết một lần thì chắc phải mất vài ngày. Hơn nữa nước trong hồ cũng không đủ vì thế Lâm Lăng nói: “Ngày mai tao sẽ ra ngoài tìm một cái máy phát điện về bơm nước tưới ruộng.”
Tiểu Lục ghét bỏ mà chọc chọc ngón tay Lâm Lăng: Sao cô yếu xìu thế!
Lâm Lăng nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra bộ dạng Tiểu Lục hếch mũi lên trời ghét bỏ thế là cô khó chịu cực kỳ và đá văng nó ra, “Mày nói nhẹ nhàng quá nhỉ, mày đã thử xách nước lần nào chưa?”
Tiểu Lục không hề phòng bị thế là bị đánh văng ra. Nó không vui dùng lá cây đánh lại, hoàn toàn không chịu tí thiệt thòi nào!
Lâm Lăng thu tay, cực kỳ tủi thân nói: “Mày đánh đau thế, về sau tao mà không làm được việc thì chuyện tưới rau trồng cây mày đi mà làm.”
Tiểu Lục thở phì phì chống nạnh, sau đó lá cây nháy mắt khép lại cả người nó lập tức ngã oành xuống đất giả chết: Tôi xỉu đây, không làm được đâu.
Lâm Lăng: “……”
Cô thở dài, không trông cậy được vào Tiểu Lục rồi, cô vẫn phải tự mình ra ngoài tìm máy phát điện thôi. Thuận tiện cô sẽ xem có tìm được ít đồ dùng sinh hoạt nào không. Nhưng ra ngoài một chuyến không phải việc đơn giản, cần tính toán kỹ.
Thời gian còn sớm thế là Lâm Lăng lại tiếp tục làm việc.
Bởi vì tốc độ Đại Hắc phun nước chậm hơn tốc độ Lâm Lăng múc nước nên tạm thời cô không đi tưới nước nữa mà cầm cuốc tới một chỗ khác tìm kiếm xem có rễ cây còn nguyên vẹn không.
Tiểu Lục cực kỳ khó hiểu: Vì sao nhất định phải tìm cây?
“Nếu muốn giàu thì phải trồng cây, cỏ sao mà quan trọng bằng cây được?” Lâm Lăng tiếp tục vùi đầu tìm rễ cây, tìm một buổi chiều mới tìm được mười mấy cây tùng còn rễ không bị thối.
Lâm Lăng thúc giục dị năng để đám cây này nảy mầm, mọc ra cây non chừng mười mấy centimet mới dừng lại. Sau đó cô lại đi múc một xô nước để tưới cho chúng, mỗi cây một gáo nước là vừa hết một xô.
Tiểu Lục ghét bỏ nhìn mấy cây non: Sao có mấy cây thôi vậy?
“Có là tốt rồi.” Lâm Lăng cũng không rõ chuyện xảy ra ở mạt thế, chẳng biết đã xảy ra việc gì mà cô tìm nửa này cũng chỉ được mười mấy cái rễ. Nhưng không tìm được thì thôi, cô sẽ nghĩ cách để tìm một ít hạt giống cây từ nơi khác tới. Nếu thật sự không được thì cô sẽ dùng dị năng thúc giục cho cây lớn lên và phân nhánh thật nhanh.
Tiểu Lục lắc lắc lá cây trên đỉnh đầu: Trồng nhiều cỏ một chút.
“Tao muốn trồng cây.” Lâm Lăng còn nhớ rõ công viên bóng cây xanh mát trước mạt thế cùng cảnh núi non trùng điệp xanh mướt, nước suối trong vắt cùng tiếng cười đùa vui vẻ của thôn xóm. Những thứ trước đó chẳng ai để ý nay lại thành ký ức khó phai.
Lâm Lăng muốn lấy lại cảnh non xanh nước biếc trong quá khứ, dù vất vả thêm một chút cũng đáng. Dù sao quốc gia cũng phân cho cô nhiều đất như thế, trồng thêm ít cây cũng tốt?
Lâm Lăng hỏi Tiểu Lục: “Tiểu Lục, mày có cảm nhận được chỗ nào có cây không?”
Tiểu Lục lắc lắc lá cây, tỏ vẻ không biết.
Lâm Lăng ghét bỏ mà liếc nó: “Tiểu Lục vô dụng.”
Tiểu Lục nhảy dựng lên, hung hăng chọc Lâm Lăng: Cô mới vô dụng ấy.
Lâm Lăng: “Mày vô dụng.”
Tiểu Lục: Cô mới vô dụng.
Hai gã tay mơ mổ nhau một lát Lâm Lăng mới thở dài, “Trông cậy vào mày là không được rồi, tao phải nhờ đám chuyên gia trong di động thôi.”