Chương 6

Trời đã sáng, lại một ngày mới.

“Chào buổi sáng gấu nhỏ.” Lâm Lăng tỉnh ngủ thì xuống lầu chào hỏi con gấu bông đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, “Chờ một chút để tao đi trồng khoai tây, tháng sau chúng ta có cơm mà ăn hay không đều phải trông cậy vào chúng nó đó.”

“Tao ra ngoài làm việc đây.” Lâm Lăng sờ đầu con gấu bông, “Mày ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, chờ thu hoạch tao sẽ chia cho mày một củ khoai tây to.”

Tiểu Lục nhìn Lâm Lăng thân mật với một con búp bê vải rách nát thì bất mãn nhảy ra lên án cô nhất bên trọng nhất bên khinh, trong mắt không có nó.

Hôm nay nhiều việc phải làm nên Lâm Lăng cũng không để ý tới lên án của Tiểu Lục mà trực tiếp bưng đống khoai tây ra ngoài làm việc. Tối qua cô đã cắt miếng bọc tro bếp để tiêu độc.

Tiểu Lục thở phì phì nhìn con gấu bông ngồi trên ghế không nhúc nhích sau đó bá đạo mà nhảy lên người con gấu bông, dùng thân thể đẩy ngã nó xuống đất. Sau đó nó nhảy lên đánh con gấu tơi bời một phen mới nghênh ngang đuổi theo Lâm Lăng.

Lâm Lăng đã ra ngoài, lúc này cô cầm cái cuốc đào một hố nhỏ và thả một miếng khoai tây vào. Cô chia khoảng cách đều nhau để trồng, không có phân bón nên cô chỉ lấp đất. Phần lương thực trong một tháng rưỡi chỉ miễn cưỡng đủ trồng nửa mẫu đất.

Sau khi chôn xuống đất cô lợi dụng dị năng thúc giục cây nảy mầm. Đám khoai tây hấp thụ dị năng bắt đầu mọc mầm, chui ra từ lòng đất hướng về phía mặt trời mà sinh trưởng.

Chờ khoai tây đều mọc mầm lộ lá cây xanh biếc Lâm Lăng cũng ngừng lại.

Tiểu Lục ngồi trên lá khoai tây hấp thụ dị năng cô phóng ra thấy thế thì lắc lắc hai cái lá trên đỉnh đầu như đang hỏi sao cô lại dừng lại?

“Hết sức rồi.” Lâm Lăng cũng rất bất đắc dĩ, dị năng của cô mà có thể dùng mãi không cạn thì tốt quá.

Tiểu Lục rũ hai cái lá sang hai bên sườn, bộ dạng thực thất vọng.

“Tao còn chưa thất vọng thì mày thất vọng cái gì?” Tuy phải nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục lại như cũ nhưng so với thời kỳ đầu mạt thế cô cảm thấy thế này đã là tốt lắm rồi. Khi ấy một ngày cô chỉ có thể sử dụng dị năng hai lần, mỗi lần cũng chỉ có thể thúc giục thực vật trong vòng 5 m2 sinh trưởng thêm 3cm. Mỗi lần dùng sức quá độ cô đều mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, sức lực tiêu hao quá độ giống như sắp chết vậy.

Hiện tại cô đã có thể trực tiếp thúc giục thực vật nhanh chóng nảy mầm, sau khi sử dụng dị năng chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi và nghỉ ngơi vài tiếng đã hoàn toàn khôi phục. Vì thế Lâm Lăng cảm thấy mình đã kiếm lời rồi, “Sáng mai tao sẽ dùng dị năng thúc giục tụi nó lớn lên, dựa theo tốc độ này thì chưa đến một tháng chúng ta đã có thể thu hoạch.”

Lâm Lăng tính tính, nếu bản thân tiết kiệm lương thực một chút thì cũng sẽ đủ ăn nửa tháng, đến khi ấy mà khoai tây còn chưa thu hoạch được cô sẽ phải nghĩ cách khác.

Sau khi trồng xong khoai tây Lâm Lăng nghỉ ngơi một lát mới rắc hạt giống cải trắng, củ cải và rau hẹ lên phần đất còn thừa ở bên cạnh. Sau đó cô lợi dụng dị năng thúc giục tụi nó nảy mầm.

Cô ngồi xổm bên cạnh nghe tiếng đồ ăn nảy mầm và vừa vừa lòng gật gật đầu: “Đống đồ ăn này mà mọc ra là có thể hái ăn trước.”

Tiểu Lục lắc lắc lá cây: Không phải chờ lâu à?

“Đống rau xanh này lớn lên nhanh.” Lâm Lăng không có kinh nghiệm trồng khoai tây nhưng với rau dưa cô cũng có chút kiến thức.

Sau mạt thế Lâm Lăng thức tỉnh dị năng hệ mộc và được một tiểu đội thu làm thành viên, chuyên môn giúp bọn họ gieo trồng rau dưa. Đó là lý do vì sao cô khá thuần thục trong việc này. Khi đó dị năng của cô thấp, không thể dùng làm gì nên cô cực kỳ cảm kích tiểu đội đã thu nhận mình. Mỗi ngày cô đều tình nguyện làm việc tới kiệt sức cũng muốn cố gắng trồng rau chu cấp cho đội viên. Nhưng ai biết cuối cùng vì dùng quá nhiều sức nên cô ngất đi và bị bỏ lại phía sau.

Hiện tại nghĩ tới chỉ thấy thực châm chọc!

Lâm Lăng nhìn đất trồng rau phủ màu xanh mượt: “Qua mấy ngày nữa là được ăn rau dưa mới mẻ rồi.

Tiểu Lục cực kỳ khó hiểu: Sao cô không dùng dị năng cho nhanh?

“Có thể trực tiếp dùng dị năng thúc giục rau dưa sinh trưởng nhưng nếu muốn giữ lại hạt giống thì nhất thiết phải để tụi nó tự trưởng thành rồi già đi.” Lâm Lăng có thể dùng dị năng để hạt giống nhanh nảy mầm và lớn lên hoặc khởi tử hồi sinh đám cây đã chết. Nhưng cô không có cách nào vi phạm quy định của tự nhiên, thúc giục rau dưa già đi và kết ra hạt giống. Thế nên nếu muốn có hạt giống cô phải trải qua từng bước tuần tự.

“Nếu đủ hạt giống thì tao có thể trực tiếp thúc giục tụi nó lớn lên để ăn.” Lâm Lăng thấy rau dưa đã trồng xong thì cầm cuốc xới đất hoang ở bên cạnh. Chờ tới buổi chiều cô lại xới thêm được nửa mẫu đất nữa, nhưng đồng thời cái cuốc thứ hai cũng bị cong.

Cái này đúng là dậu đổ bìm leo, vốn cô cũng chẳng giàu có gì cho cam.

“Nếu cứ theo tình huống này thì có nhiều cuốc hơn cũng không đủ cho tao dùng.” Lâm Lăng nhìn cái cuốc bị cong thì thở dài và tìm một viên đá gõ cho cuốc thẳng lại. Sau một hồi sửa sang hẳn có thể sử dụng thêm ba ngày!

Lâm Lăng gõ thẳng cái cuốc xong thì trời cũng tới chạng vạng. Cô nhìn đống mầm rau dưa và khoai tây bị phơi khô uể oải thì lo lắng. Đất này vẫn quá khô, cô phải tưới thêm ít nước mới được.

“Bây giờ tao muốn đi múc nước tưới ruộng, mày có muốn đi cùng không?”

Tiểu Lục bò lên tay cô, quấn lấy cổ tay giống một cái vòng phỉ thúy xanh biếc. Lâm Lăng nhìn Tiểu Lục quấn quanh tay mình thì trong mắt có vài phần ý cười, đúng là cứ thứ dính người.

Một người một cây đi về phía hồ nước, được nửa đường Tiểu Lục lại tuột xuống chạy trước. Lâm Lăng nhìn Tiểu Lục khác thường thì sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên, chẳng lẽ Đại Hắc trốn rồi?

Cô bước nhanh qua, chờ tới bên hồ thấy tình huống ở đó cô lập tức ngây người. Hồ lúc này đã sâu nửa thước, trên mặt lơ lửng một ít cỏ nước màu xanh lục trông cực kỳ khả quan.

Cỏ này mọc từ đâu ra thế?

Rõ ràng lúc trước hồ nước vẫn trụi lủi, hôm nay lại tràn đầy cỏ, chẳng lẽ ở đây có người khác cũng có dị năng hệ mộc à? (Hãy đọc thử truyện Lộc Môn Ca của trang Rừng Hổ Phách) Lâm Lăng đề phòng nhìn bốn phía nhưng mấy ngày này cô thấy tình huống rất tốt mà, có thấy gì khác lạ đâu?

Lúc này trong nước truyền đến tiếng lộc cộc lộc cộc, mặt nước cũng bắt đầu nổi bọt. Lâm Lăng đề phòng nhìn mặt nước và bỗng nhiên phát hiện một cái bóng màu đen lớn đang bơi trong nước. Lúc cô chuẩn bị ném đao về phía đó thì thấy Đại Hắc nổi lên, miệng há to nuốt một đống cỏ nước trên mặt đất vào miệng.

Lâm Lăng nhìn Đại Hắc thì nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng trong nước có thú biến dị khác.

Đại Hắc bơi tới rìa hồ lập tức lắc lắc đuôi tranh công: Tôi phun được nhiều nước chưa? Lợi hại không?

Lâm Lăng nhìn Đại Hắc phun được một đống nước trong một ngày một đêm thì vừa lòng gật gật đầu, “Đại Hắc, đống cỏ nước này đều do mày phun ra à?”

Đại Hắc lắc lắc đầu: Tụi nó tự mọc.

“Tự mọc á?” Lâm Lăng nghĩ tới đống cỏ hôm qua cô thúc giục sinh trưởng, hình như không giống cái thứ này.

Đại Hắc gật gật đầu: Cái này có gì lạ đâu? Trước kia tôi ở đập nước thì xung quanh cũng mọc ra rất nhiều cỏ nước mà.

Nước trong đập ô nhiễm nghiêm trọng, dưới điều kiện ấy cỏ nước bình thường là không thể sống được. Lâm Lăng nghi hoặc nhìn thoáng qua Đại Hắc, chẳng lẽ nước nó phun ra có tác dụng thúc giục cây trồng sinh trưởng à?

Dị năng ở thời kỳ mạt thế có nhiều loại với nhiều thuộc tính khác nhau. Có vài người dị năng hệ thủy chỉ có thể cung cấp nước sạch, có vài người có thể phun nước giúp chữa thương. Còn Đại Hắc khả năng có thể phun ra nước giúp cây cối sinh trưởng tốt.

Nhưng con cá ngốc này hình như con không biết dị năng của mình có thêm tác dụng khác. Vì thế Lâm Lăng cười cười, thái độ với Đại Hắc cũng hiền lành hơn nhiều: “Đại Hắc, mày có thích chỗ này không?”

Đại Hắc vui sướng bơi qua bơi lại, tuy hồ này nhỏ nhưng ở đây thoải mái hơn nhiều.

Đương nhiên rồi! Lâm Lăng giúp nó đánh răng sạch sẽ nên nước nó phun ra cũng vô cùng sạch. Ở trong nước sạch đương nhiên là thoải mái hơn nước bẩn, “Đại Hắc, mày mà thích chỗ này thì phun thêm ít nước đi, có nhiều nước thì chỗ ở của mày cũng lớn hơn.”

Đại Hắc không có ý kiến gì, nhiều nước một chút cũng tốt cho nó, vì thế nó lại ngoi lên vừa phun nước vừa ăn cỏ để bổ sung thể lực.

Lâm Lăng thúc giục dị năng để đám cỏ nước nhanh chóng sinh sôi nẩy nở, đảm bảo Đại Hắc có sức để làm việc, “Đại Hắc, mày tiếp tục phun nước đi, nếu đói bụng thì ăn cỏ này, đừng khách sáo.”

Đại Hắc ngây ngốc cho rằng Lâm Lăng tốt bụng: Tôi sẽ phun rất nhiều nước.

“Đại Hắc cố lên, mày là giỏi nhất!” Lâm Lăng dọn cái thùng Đại Hắc không dùng về nhà, nói không chừng sau này còn dùng tới.

Chờ Lâm Lăng vừa đi Đại Hắc đã vui vẻ vẫy đuôi: Từ nay về sau mình là người giỏi phun nước nhất cái hồ này!

Tiểu Lục lắc lắc lá cây: Con cá ngu ngốc!

Đại Hắc phun một đống nước về phía Tiểu Lục: Dây leo khốn nạn, về sau tao chính là đại ca! Sau này mày phải nghe lời tao đó!

Tiểu Lục nhảy lên đầu Đại Hắc mà vung lá cây trên đầu uy hiếp nó: Mày là cái đồ nô tài mà còn đòi làm đại ca à? Mày nằm mơ hả? Tao làm đại ca của mày mới đúng ấy!

Đại Hắc còn chưa biết tới sự hung tàn của Tiểu Lục thế nên không hề để tâm: Có tin tao vung đuôi đập chết mày không!

Tiểu Lục vốn đã hung dữ nay thấy Đại Hắc dám uy hiếp mình thế là nó tức khắc nổi bão lộ ra bộ dạng hung tàn chưa từng thấy mà đuổi đánh Đại Hắc một trận tơi bời.

Đại Hắc bị Tiểu Lục đánh đứt cả hai sợi râu bên mép thì đau tới độ khóc rưng rức.

Tiểu Lục ưỡn ngực hỏi: Có còn dám bố láo không?

Đại Hắc lập tức lắc đầu: Có cho nó 100 lá gan nó cũng không dám đối đầu với cái tên tiểu bá vương này nữa. Sao mà người sau lại hung dữ hơn cả người trước thế này?

Tiểu Lục dùng lá cây chống nạnh: Ai là đại ca?

Đại Hắc khóc tu tu: Anh là đại ca.

Dọn xong cái thùng Lâm Lăng vừa quay lại đã thấy cả người Tiểu Lục ướt đẫm đứng bên cạnh hồ nước. Nó đang hung hăng vung hai cái lá cây trên đỉnh đầu về phía Đại Hắc: “Tiểu Lục, mày đang làm gì thế?”

Tiểu Lục thu lại bộ dạng hung hăng: Xem nó nghịch nước.

Lâm Lăng nghi hoặc nhìn Tiểu Lục, lại nhìn về phía nước hồ bị Đại Hắc quấy đục: Nghịch nước đến độ này cơ à?

Thời gian không còn sớm nên Lâm Lăng vội vàng đi tưới ruộng, và đương nhiên cô cũng không hỏi nhiều. Cô trực tiếp dùng xô múc nước đi tưới khoai tây và rau dưa. Đất đai khát khô đã lâu nay uống nước ừng ực, khoai tây và rau dưa cũng nỗ lực vươn rễ cướp đoạt số nước ít ỏi.

Hấp thụ nước trong hồ nên đống thực vật này càng lớn nhanh hơn, những cái lá xanh biếc trở nên no đủ hơn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Gió đêm vừa thổi qua phiến lá đã run rẩy, mấy giọt nước trong suốt trượt xuống vang lên tiếng tí tách khiến vùng đất hoang vắng này thêm vài phần sức sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play