Chương 5
Nhân lúc còn sớm Lâm Lăng lấy đống công cụ gồm cái cuốc, liềm và dao phay hôm qua thu thập ra để sửa sang. Những thứ này đã để không 10 năm nên đều rỉ, cần phải mài lại.
Tiếng mài sắt quả là vừa dài lại ồn. Tiểu Lục chui ra khỏi tay áo Lâm Lăng và hung hăng lắc lá cây giống như đang dò hỏi: Cô đang làm gì thế? Ồn quá!
Lâm Lăng cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục mài cuốc: “Tao phải xới đất trồng rau.”
Tiểu Lục khó hiểu: Dùng dị năng của cô không phải tốt sao?
“Không dùng được.” Hôm qua Lâm Lăng sử dụng quá nhiều dị năng nên tới giờ còn chưa hồi phục.
Tiểu Lục lắc lắc lá cây trên đỉnh đầu: Ngày mai.
Lâm Lăng nói: “Ngày mai cũng phải dùng cuốc xới đất.”
Tiểu Lục hơi cáu nên lại ghét bỏ mà chọc chọc mu bàn tay Lâm Lăng giống như đang nói sao cô lại ngốc thế!
“Tao phải tích cóp sức lực mới được.” Lâm Lăng giải thích với Tiểu Lục: “Tao có thể sử dụng dị năng khiến đồ ăn mọc lên nhưng muốn trồng rau cần đất, mà đám đất kia vừa cứng vừa khô, cần phải xới lên mới trồng trọt được. Hơn nữa về sau tao muốn gieo trồng rất nhiều rau dưa và lương thực, không thể cứ ỷ lại vào dị năng được, sẽ mệt chết người.”
Dị năng của Lâm Lăng không phải dùng mãi không hết, mỗi lần dùng quá mức thân thể cô rất khó chịu, cần thời gian dài mới có thể khôi phục. Hơn nữa lúc này mạt thế đã kết thúc, quốc gia chia đất đai cho bọn họ trồng trọt là muốn bọn họ trở lại cuộc sống bình thường. Nếu đã như thế thì Lâm Lăng cảm thấy không thể cứ ỷ lại vào dị năng để sống sót.
Tiểu Lục ghét bỏ mà lắc lắc lá cây trên đỉnh đầu: Cô yếu như sên!
Lâm Lăng: “Mày không yếu thì mày xới đất đi.”
Tiểu Lục run run lá cây hung hăng chọc chọc Lâm Lăng: Cô đi!
Lâm Lăng nhìn lướt qua Tiểu Lục, thật đúng là cái đồ vừa hung dữ vừa lười! Không biết đây là tổ tông cô nhặt được chỗ nào?
Trong lòng Lâm Lăng tràn đầy u oán nhưng không thể làm gì. Cô vẫn tiếp tục mài cuốc, thật lâu sau cái cuốc rỉ sét đã trở nên sáng bóng, dưới ánh mặt trời lưỡi cuốc phản chiếu ánh sáng lấp lánh thoạt nhìn cực kỳ sắc bén.
Sau khi mài cuốc Lâm Lăng khiêng nó ra ngoài. Bên cạnh nhà có vài mẫu đất, nơi này chính là nơi gia đình kia trồng rau, cô định xới chỗ này trước, chờ có nước sẽ bắt đầu trồng rau.
Đất nơi này vừa cứng vừa khô, Lâm Lăng cố hết sức xới trong nửa giờ mới được vài mét vuông. Dựa theo tốc độ này không biết lúc nào cô mới xới xong đống đất hoang này.
“Nếu mình có dị năng hệ thổ thì tốt rồi.” Lâm Lăng nhớ tới những người có dị năng hệ thổ mà mình đã gặp, bọn họ có thể điều khiển bùn đất xây tường, còn có thể đào mương máng. Việc xới đống đất khô cằn cứng rắn này với bọn họ quả thực quá dễ dàng, cơ bản chỉ là chuyện nhỏ.
Lâm Lăng nghĩ đến cô gái trẻ ngồi cùng xe với cô ra ngoài, đó chính là người có dị năng hệ thổ. Chẳng biết cô ấy có cần dị năng hệ mộc của cô giúp thúc giục hạt giống nảy mầm hay không?
Tuy nghĩ nhiều nhưng tạm thời không liên hệ được thế nên Lâm Lăng chỉ có thể tự mình chậm rãi xới khu đất này, chờ tới khi trời sắp tối cô mới về nhà.
Bận rộn cả ngày nên bụng cô đã sớm đói kêu vang. Cô vội đi tới nhà bếp nổi lửa, đây là lần đầu tiên từ khi tới đây cô mới nhóm lửa. Củi lửa nhanh chóng bốc cháy lên phát ra tiếng vang bùm bùm, mùi cháy khét lập tức tràn ngập trong căn nhà bỏ hoang đã lâu này.
Trong thời mạt thế mọi người đốt lửa đều phải cẩn thận, vì ngọn lửa có thể xua lạnh giá nhưng cũng có thể hấp dẫn thú hoang và tang thi. Vì an toàn của bản thân nên ít khi Lâm Lăng sử dụng lửa hâm nóng đồ ăn, mỗi lần nhóm lửa cô đều làm lương khô để có thể mang theo ăn trong thời gian dài.
Trải qua mấy ngày quan sát Lâm Lăng khẳng định thôn xóm này không có dã thú và tang thi, những nơi xa hơn cô chưa tìm nhưng vẫn đánh bạo nổi lửa nấu cơm.
Trước tiên cô đun sôi nước, sau đó rót một ít vào bình nước lớn mang theo người. Phần nước còn lại cô nấu một bát bột nhỏ để ăn. Một bát bột này chẳng có bao nhiêu, ăn vào chỉ no năm phần nhưng đồ ăn dự trữ không nhiều vì thế cô chỉ đành tiết kiệm một chút.
Đã lâu không ăn đồ ăn nóng vì thế uống xong một bát bột nóng hầm hập Lâm Lăng thấy cả người đều ấm áp và lười biếng. Đã bao lâu cô chưa từng an lành ngồi xuống ăn một bữa cơm nóng như thế này nhỉ? Trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra nổi, nhưng có thể ngồi xuống làm một bữa cơm nóng như thế này sau đó từ từ ăn hết đúng là cảm giác tốt.
Giờ phút này rốt cuộc Lâm Lăng cũng ý thức được mạt thế đã thực sự kết thúc, cô sẽ không cần sống cuộc đời lo lắng đề phòng như trước đây nữa.
Ăn xong rồi trời cũng hoàn toàn tối đen, nhiệt độ giảm mạnh, không khí lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt.
Lâm Lăng đóng cửa sổ và cửa lớn rồi lên tầng hai, chui vào trong chăn đệm ấm áp. Vì quá mệt mỏi nên cô nhanh chóng ngủ thiếp đi, Tiểu Lục không thích bị đè trong chăn nên rúc rúc như con heo con, mãi tới khi bò được ra ngoài nó mới bò tới đỉnh đầu của cô và ngủ.
Một đêm này không có mộng mị.
Lúc tỉnh lại Lâm Lăng thấy tinh thần thực tốt, thể lực cũng được khôi phục thế là cô rửa mặt rồi ra ngoài cửa. Cô tới hồ nước cách đó không xa thì thấy nơi ấy vẫn khô cạn, nhưng cái thùng hình chữ nhật đựng con cá đen thì đã đầy. Lúc này Đại Hắc đang nằm trong đó ngủ.
“Dậy làm việc!” Lâm Lăng lấy gậy gỗ chọc chọc Đại Hắc, “Cả đêm mày chỉ phun được có tí nước thế này thôi hả?”
Đại Hắc đột nhiên bị chọc tỉnh thì mơ mơ màng màng quên mất mình đã chuyển nhà. Nó đâm đầu vào vách thùng gỗ, cái đuôi cũng vung lên khiến bọt nước văng khắp nơi.
Lâm Lăng nhìn mặt đất bị tưới ướt thì thấy may mắn vì bản thân ở xa, nếu không cô đã bị thứ nước đầy mùi cá này bắn vào mặt.
Đại Hắc bị đâm nên đầu óc choáng váng: OA oa oa, đau quá!
Lâm Lăng nhìn bộ dạng ngu ngốc của Đại Hắc thì lắc lắc đầu, thật không biết nó sống sót trong mạt thế kiểu gì, “Dậy làm việc ngay!”
Đại Hắc lắc lắc cái đuôi: Tôi đã phun một thùng nước thật to rồi.
“Cả đêm mới phun được có từng này nước mà mày còn không biết xấu hổ cãi nữa à.” Hôm qua Đại Hắc tấn công cô đã phun nhiều nước hơn thế này nhiều. Lâm Lăng lạnh mặt nhìn nó, “Hôm nay mày phải phun đủ nước để lấp đáy hồ, nếu không tới tối tao băm mày làm canh cá!”
Đại Hắc lập tức phun nước, giữ mệnh mới quan trọng!
Chờ Đại Hắc bắt đầu phun nước Lâm Lăng mới khiêng cái cuốc tiếp tục đi xới đất. Qua nửa ngày cô mới xới được ba phần đất, mà cái cuốc cũng cong luôn.
Tiểu Lục nhìn cái cuốc bị cong thì lắc lắc lá cây: Sao cô không xới nữa?
“Cái cuốc hỏng rồi, không xới đất được nữa.” Lâm Lăng ném cái cuốc qua một bên sau đó xoa xoa bả vai nhức mỏi.
Tiểu Lục lắc hai cái lá cây trên đỉnh đầu và cười đến cong eo: cô cũng quá thể, cái cuốc cũng bị cô phá hỏng rồi.
“Tao muốn nó hỏng à? Là vì đất này quá cứng ấy.” Lâm Lăng duỗi tay nhéo nhéo lá cây của Tiểu Lục, cảm giác mềm mại, khá thoải mái: “Mày đừng có mà vui sướng khi người gặp họa.”
Tiểu Lục né tránh tay Lâm Lăng sau đó dùng lá cây đánh lên mu bàn tay cô: Không được sờ.
Lá cây vừa nhẹ vừa mỏng nên đánh lên mu bàn tay cũng không có gì, Lâm Lăng cong mày cười nói: “Sờ một chút thì làm sao?”
Tiểu Lục vặn vẹo thân thể rồi quấn lấy ngón tay của cô và uy hiếp: Cô dám sờ thử xem.
Lâm Lăng từng có kinh nghiệm với sự tấn công của Tiểu Lục nên không dám lấy cứng đối cứng, “Có cái gì lạ đâu, tao chẳng thèm sờ.”
Tiểu Lục quấn chặt hơn một chút: Mau đi làm việc đi!
“Nghe mày vậy.” Lâm Lăng nghĩ đến đống lương thực không còn thừa nhiều lắm thì thầm thở dài sau đó lại đổi cái cuốc khác đi làm việc.
Chờ đến chạng vạng cuối cùng cô cũng xới được nửa mẫu ruộng, tuy không rộng nhưng cũng đủ trồng ít khoai tây. Vốn Lâm Lăng muốn xới vài mẫu ruộng mới trồng nhưng hiện tại cô phát hiện xới đất không đơn giản, vì thế cô phải trồng được ít lương thực trước đã. Cô sửa sang lại chỗ đất vừa xới sau đó đi múc nước tưới ruộng, cố gắng để đất đai ẩm ướt một chút.
Đợi Lâm Lăng cầm xô đi tới bên hồ nước thì thấy Đại Hắc không nhúc nhích nổi trên mặt thùng, nhìn qua giống đã chết.
Tiểu Lục lắc lắc lá cây, chỉ vào Đại Hắc: Nó ngửa bụng rồi kìa! Nó chết rồi!
Lâm Lăng nhìn thoáng qua cái kẻ đang vui sướng khi người gặp họa bên cạnh sau đó tìm gậy gỗ chọc chọc Đại Hắc nhưng mãi không thấy nó có động tĩnh gì, “Chẳng lẽ lại chết thật?”
Cực khổ mãi mới vác được lao động miễn phí này về thế mà nó lại lăn ra chết như này à? (Truyện này của trang runghophach.com) Lâm Lăng không cam lòng nhảy xuống hồ nước và đi đến bên cạnh thùng nhìn chằm chằm Đại Hắc sau đó nhếch miệng cười lạnh một tiếng.
“Mày thích giả chết như thế thì tao thành toàn cho mày.” Nói xong Lâm Lăng cầm gậy gỗ sắc nhọn đâm về phía Đại Hắc.
Con cá vốn đang giả chết để thoát thân lập tức né tránh và bơi vào một góc: Oa oa oa, tôi không giả chết, chẳng qua tôi mệt quá thôi!
Lâm Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua hồ nước, bên trong chỉ có một tầng nước mỏng, miễn cưỡng dính ướt đáy hồ, “Một ngày mày chỉ phun được có một ít nước thế mà còn không biết xấu hổ kêu mệt với tao à?”
Đại Hắc có dị năng hệ thủy, năng lực không thấp, theo thực lực ấy một ngày ít nhất nó phải phun được đủ nước cao chừng 5cm ấy chứ.
Đại Hắc khóc tu tu: Nơi này trụi lủi chẳng có gì cả, tôi đói quá không có sức phun nước!
Lâm Lăng nhìn con cá đen xoay tròng mắt khắp nơi, “Mày đừng có lươn lẹo, tao sẽ không thả mày về đập nước cho mày tìm thức ăn đâu.”
Đại Hắc không ngờ mưu kế nho nhỏ của mình bị vạch trần thế là chột dạ lẩn vào trong nước.
Tiểu Lục dùng lá cây chống nạnh hung hăng mắng: Tẩn nó!
Đại Hắc lại chui sâu hơn: Cây dây leo này sao mà hung dữ thế!
Lâm Lăng nhìn quanh bốn phía sau đó nhặt một cây rong rêu mang về từ đập chứa nước hôm qua rồi trực tiếp thúc giục dị năng để nó nhanh chóng sinh sôi sau đó cô ném vào thùng nói, “Ăn đi!”
Đại Hắc: Tôi là cá nheo, ăn thịt!
Lâm Lăng đương nhiên không chiều Đại Hắc: “Chỗ tao chỉ có cỏ, mày thích ăn thì ăn!”
Tiểu Lục làm động tác đập mạnh: Không ăn đánh chết!
Đại Hắc lại khóc tu tu: Có còn cá quyền nữa hay không?
Mặc kệ Đại Hắc ăn hay không ăn, Lâm Lăng trực tiếp cầm xô múc nước từ thùng đi tưới ruộng, tới lui mười lần cuối cùng cũng đủ tưới nửa mẫu đất. Chờ tưới xong trời cũng tối, cô thu dọn rồi về nhà, nương chút ánh sáng còn sót lại nhóm lửa nấu một chút bột ăn no rồi đi ngủ. Đợi ngày mai trời sáng cô sẽ đi trồng rau.
Màn đêm buông xuống, mọi tiếng động đều lắng lại, Lâm Lăng cũng đã tiến vào giấc ngủ say nên không để ý phía hồ nước có tiếng thực vật sinh trưởng vang lên.