Chương 4

Giữa trưa mặt trời nóng cháy bao phủ đại địa, nóng bức khó nhịn.

Lâm Lăng mặc một cái áo đơn màu đen đứng trên đê, áo khoác buộc lỏng bên hông, mắt nhìn con cá đen bị trói trước mặt và nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào.

Tiểu Lục ghét bỏ mà chọc chọc tay Lâm Lăng: Cô muốn ăn con cá thối này à?

“Không.” Lâm Lăng ghét bỏ nhìn thoáng qua con cá đen đã phơi đến mất nước. Từ khi mạt thế bắt đầu cô chưa từng ăn thịt nên cực kỳ thèm nhưng đối mặt với con cá vừa xấu lại thối này cô vẫn không thể nào thấy ngon miệng được.

Tiểu Lục lại dùng sức chọc chọc tay Lâm Lăng: Vậy còn ngây ra làm gì? Mau giết nó đi cho xong việc.

Con cá kia cảm nhận được địch ý của Tiểu Lục với mình thế là cả con cá run lên, toàn thân đều toát ra một ý duy nhất: Đừng giết tôi.

Lâm Lăng nhìn về phía con cá bị phơi đến gần ngẻo thì nghĩ con cá này biết phun nước, nếu giết thì quá đáng tiếc. Chi bằng cô mang nó về tưới ruộng cũng tốt, “Một ngày mày có thể phun bao nhiêu nước?”

Con cá không hiểu ý cô là gì nên lại phốc phốc phun ra một ít nước.

“Xem ra khôi phục cũng không tệ.” Lâm Lăng quyết định mang nó về và đặt tên là Đại Hắc. Cô muốn nó giúp mình tưới ruộng nên lập tức uy hiếp để nó phải sợ, “Mày phun nước tưới ruộng cho tao nếu không tao cho mày đi tàu bay giấy.”

Tiểu Lục ngăn cản cô: Nước nó phun ra thối lắm, sẽ thối chết đồ ăn đó.

“Không sao, tao có thể đánh răng cho nó.” Lâm Lăng nhìn về phía Đại Hắc: “Đồng ý thì gật đầu đi?”

Đại Hắc cũng coi như bá chủ trong đập nước này, nó tự do đã quen nên dựa vào cái gì mà nó phải đi làm máy phun nước cho kẻ khác? (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nó tức đến độ lập tức dùng sức nhe răng ra với Lâm Lăng, hàm răng nghiến vào nhau ken két.

“Còn muốn cắn tao hả?” Lâm Lăng tàn nhẫn đạp mấy cái ở chỗ da dày thịt béo nhất của Đại Hắc khiến nó đau tới độ lại phun ra mấy ngụm nước, “Hỏi lại mày, có đồng ý không?”

Đại Hắc không muốn bị nô dịch nên vẫn không đồng ý.

Lâm Lăng lại dùng sức đá nó, “Có đồng ý hay không?”

Đại Hắc đau muốn chết nhưng làm cá phải có cốt khí, không thể mất mặt họ nhà cá được!

“Có đồng ý hay không?”

……

Lâm Lăng đá tới độ chân cũng mệt, cô phải giơ tay lên lau mồ hôi, miệng than: “Nóng quá.”

Tiểu Lục đong đưa hai cái lá trên đỉnh đầu: Đánh chết nó! Đánh chết nó!

“Tiểu Lục, sao mày hung hăng thế?” Lâm Lăng nhìn Tiểu Lục đang quấn quanh ngón tay mình sau đó nhìn con cá Đại Hắc đã bị đánh đến độ hơi thở thoi thóp, “Cho mày một cơ hội cuối cùng, có đồng ý không?”

Đại Hắc bị đánh quỳ rạp trên mặt đất không có động tĩnh gì.

“Mày không hé răng coi như đồng ý.” Lâm Lăng vỗ vỗ tay sau đó vui sướng đưa ra quyết định.

Con cá này dài 2 mét, cân nặng chắc cũng phải 250 cân thì phải kéo về thế nào đây? Khiêng về à? Lâm Lăng nghĩ tới cái đầu thối hoắc của nó ghé trên vai mình là đã thấy ghét rồi.

Cũng không phải cô không chịu nổi nhưng cô cảm thấy không cần thiết. Con cá 250 cân cũng không phải quý báu gì, cầm cái dây thừng bện từ cỏ rồi kéo nó về là được.

Lâm Lăng thúc giục dị năng biến cây cỏ thành một cái lồng giống lồng heo ở nông thôn và trói con cá kia bên trong sau đó túm dây kéo nó về trong thôn.

Tiểu Lục thấy Lâm Lăng kéo đến cố sức thì đứng trên đầu vai cô mà dùng sức vỗ lá cây: Cố lên! Cố lên!

Lâm Lăng mệt đến độ mồ hôi đầy đầu: “Mày kêu cố lên thì được tích sự gì? Có bản lĩnh thì mày đẩy đi!”

Tiểu Lục lập tức ưỡn cái ngực bé tí: Sao cô có thể không biết xấu hổ mà bắt một đứa nhỏ đáng yêu lại gầy yếu như tôi đi làm việc nặng cho cô được?

Lâm Lăng liếc nó một cái: “Đừng có tưởng là tao không biết mày có thể biến to hơn nhé.”

Tiểu Lục hung dữ lắc lắc lá cây: Cô nhìn lầm rồi!

“Tao có mù đâu.” Lâm Lăng không biết Tiểu Lục có cái lai lịch gì mà lại vừa hung dữ vừa lười thế này. Nếu không phải nó không cần ăn uống gì thì cô thực sự muốn ném quách cái thứ này đi cho rồi.

Vất vả lắm mới lôi được con cá Đại Hắc về thôn. Tuy nó là thú biến dị nên sau khi ra khỏi nước vẫn có thể sống được nhưng qua thời gian dài hẳn nó cũng sẽ chết.

Sau khi Lâm Lăng trở về trực tiếp đi tới bên cạnh giếng nước và thò đầu vào nhìn. Qua một ngày đêm bên trong đã có chút nước. Cô trực tiếp múc nửa bồn nước hắt lên người Đại Hắc lúc này hơi thở thoi thóp. Con cá vừa đụng vào nước đã sống lại và ra sức giãy giụa một lát nhưng lại phát hiện mình không còn ở bên cạnh đập nước nữa.

“Đến địa bàn của tao thì sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, thành thật làm việc nếu không tao sẽ tẩn mày.” Lâm Lăng vung nắm tay trước mặt Đại Hắc khiến nó sợ tới mức rụt về phía sau theo bản năng.

Lâm Lăng vừa lòng gật gật đầu: “Hiện tại tao thả mày vào hồ nước, sau này mày phải phun nước cho tao, tranh thủ đêm nay phải tích được nửa ao nước đó.”

Đại Hắc cực kỳ bất mãn mà kháng nghị: Muốn tôi mệt chết à?

Lâm Lăng lại thờ ơ: “Mày muốn khát chết thì tao cũng không ý kiến gì.”

Đại Hắc phốc phốc phun nước: Nó còn chưa sống đủ lâu đâu.

“Ôi giời ơi, thối thế!” Lâm Lăng tìm được một cái bàn chải bỏ đi từ trong nhà sau đó dính chút bột giặt cũng đã quá hạn và ngồi xổm trước mặt Đại Hắc ra lệnh, “Há mồm.”

Đại Hắc bất động: Dựa vào cái gì mà cô bảo tôi há mồm thì tôi phải há mồm?

“Mày muốn bị đánh không?” Lâm Lăng vung tay lên thế là Đại Hắc lại sợ rụt cái cổ không tồn tại lại.

Lâm Lăng: “Há mồm.”

Đại Hắc nhếch môi lộ ra cả hàm răng chi chít, không biết nó gặm cái thứ gì mà răng bẩn kinh hồn.

“Ọe.” Lâm Lăng giơ tay che miệng mũi, thật đúng là còn thối hơn chân của mấy bà lão bó chân trước kia, “Nếu không phải không có nước thì nói thế nào tao cũng không kéo mày về đâu.”

Lâm Lăng thay mấy xô nước mới rửa sạch toàn bộ đồ dơ bẩn trên răng Đại Hắc. Lúc này cả hàm răng của nó trắng tinh, lộ sắc nhọn, “Cuối cùng cũng sạch sẽ.”

Đại Hắc nhếch miệng cười ngây ngô nhưng mà nhìn toàn răng … sợ chết đi được.

“Đừng cười, xấu chết.” Lâm Lăng đập cho nó một cái, “Mày còn dám cười tao đập gẫy răng mày.”

Đại Hắc khóc không ra nước mắt: Oa oa oa, muốn tôi phun nước còn ghét bỏ tôi? Cuộc đời này sao mà gian nan!

Lâm Lăng thu dọn thêm một chút mới đưa Đại Hắc tới hồ nước cách đó không xa. Hồ này đã sớm khô cạn, không có một ngọn cỏ nào, với năng lực của Đại Hắc mà muốn đổ đầy hồ này thì có khi phải mất một tháng. Để tránh cho nó chết khát trước lúc ấy cô còn tốt bụng tìm cho nó một cái thùng kiểu cũ, tiện cho nó được ở trong nước trong một thời gian.

Cái thùng này vốn đựng lương thực, hôm qua cô ra ngoài tìm kiếm đồ đã phát hiện ra và thấy còn dùng được nên mang về nhà, may quá vừa lúc dùng tới.

Lâm Lăng hất hất cằm ra lệnh: “Tự mày chui vào đi.”

Đại Hắc dùng sức vặn vẹo thân thể khổng lồ của mình sau đó bật người bắn vào cái thùng và bắt đầu vừa tủi thân vừa phun nước.

“Mày phun nước đi nhá.” Lâm Lăng xoay người về nhà, vì có rèm che nên chỉ có vài tia sáng lọt vào chiếu cho cả căn nhà.

“Tao đã trở về.” Lâm Lăng ngồi xuống cái bàn ăn bên cửa sổ và chào hỏi con gấu bông đang ngồi đối diện. Cô tích cóp chút dịu dàng ít ỏi trong lòng cho nó, “Hôm nay tao đi dạo mấy sườn núi quanh đây, không biết vì thiếu nước hay vì chất đất mà cây cỏ cơ bản đều héo úa, đến rễ cũng thối hết rồi. Nhưng hôm nay tao vẫn dùng dị năng khôi phục ít cỏ tranh, tiếp theo phải xem thành quả thế nào. Nếu cỏ tranh có thể sống thì chứng tỏ chất đất không có vấn đề gì, tiếp theo chỉ cần tưới nước là an tâm.”

Lâm Lăng nghĩ tới cảnh hoa cỏ cây cối xum xuê trước mạt thế, chẳng cần phí công gieo trồng chăm sóc thì hâm mộ. Sau này đợi cây cối lớn lên cô nhất định phải che chở chúng thật tốt mới được, “Này gấu nhỏ, có phải mày cũng muốn nhìn thấy cảnh đồi núi xanh biếc không? Chờ thêm một thời gian nữa nhé, đợi bên ngoài có sức sống hơn tao sẽ mang mày ra ngoài ngắm nghía cho đã.”

Lâm Lăng lải nhải nói vài câu đã thấy đói bụng thế là cô đi kiểm kê số thức ăn đã không còn thừa bao nhiêu. Lương khô hiện tại đã hết, cô chỉ còn một túi khoai tây và non nửa túi bột lúa mạch, nếu ăn tiết kiệm có thể được hai tháng.

Nhưng theo tình huống cô nhìn thấy khi ra ngoài hôm nay thì trong thời gian ngắn muốn trồng lúa là không thể. Lúa mạch sẽ không sống nổi, chỉ có thể trồng chút khoai tây vì thứ ấy chịu hạn tốt.

Lâm Lăng nhìn đống khoai tây vốn là đồ ăn của mình thì thầm thở dài, tiếp theo chỉ có thể tiết kiệm ăn uống.

Mà trồng khoai tây thế nào đây?

Lâm Lăng nghĩ tới di động quốc gia phát cho hẳn sẽ có hướng dẫn thế là cô móc ra. Lúc trước vì tiết kiệm pin nên cô chưa từng mở cái này ra, đây là lần đầu tiên cô dùng nó. Sau khi khởi động máy cô đăng nhập số ID vào, trên giao diện chỉ có ba cái phần mềm sẵn có. Cái thứ nhất màu xanh lục là bách khoa toàn thư về nông nghiệp, cái thứ hai là trung tâm tin tức và cái thứ ba là trò chơi xếp hình kinh điển. Cái này chắc là sợ mọi người nhàm chán mới được thêm vào.

Lâm Lăng trực tiếp click mở bách khoa toàn thư nông nghiệp, bên trong có ghi chép tỉ mỉ về từng loại cây cũng như điều kiện gieo trồng, thời gian, phương pháp quản lý cũng như cách phòng sâu bệnh.

Lâm Lăng trực tiếp tìm tới khoai tây và nhanh chóng thấy tin tức liên quan tới loại cây này. Cô xem cách gieo trồng, ngoài thông tin gieo giống chuyên gia cũng nghĩ tới tình huống thực tế. Hạt giống quá ít nên người trồng nên cắt một củ khoai thành từng khối nhỏ và bọc phân tro tiêu độc trước khi gieo trồng. Ngoài ra chuyên gia còn cổ vũ người có dị năng hệ mộc giúp gieo trồng số lượng lớn.

Lâm Lăng xem xong thì thoát ra ngoài sau đó tùy tay mở trung tâm thông tin. Sau khi đăng nhập cô thấy thông tin liên quan tới mình gồm tên, giới tính, tình huống đất chứ không có thêm cái gì.

Giao diện của trung tâm tin tức chia làm hai, một cái về tin tức một cái khác là thông tin cố vấn.

Lâm Lăng không nhìn kỹ mà trực tiếp đi vào phần báo cáo thông tin. Cô dựa theo yêu cầu báo tình huống và tiến triển trên khu đất của mình. Ngoài ra cô còn khiếu nại người dọn dẹp nguy cơ tiềm tàng vì bọn họ dùng lửa đốt hết cả ngọn núi, thiêu chết đống cây có khả năng sinh tồn khiến môi trường bị ô nhiễm. Cô cũng khiếu nại bọn họ không dọn sạch thú biến dị trong đập nước khiến cô suýt thì bị cắn thương tích.

Sau khi báo cáo xong cô nhận được thông tin phản hồi: “Chúng tôi đã nhận được báo cáo của bạn, chúng tôi sẽ trả lời sớm nhất có thể.”

Tuy di động không có internet nhưng chỉ cần đăng nhập vào là có thể truyền tin tức và nhận được phản hồi. Lâm Lăng không phải dân chuyên nghiệp nên không biết nguyên nhân và đương nhiên cô cũng lười nghĩ nhiều.

Trước khi thoát ra cô thoáng nhìn qua trò chơi xếp hình kinh điển kia nhưng đương nhiên cô chỉ nhìn một cái thôi.

Hôm qua Lâm Lăng đi vòng quanh thôn lại không hề phát hiện máy phát điện, vì thế tiếp theo cô sẽ hạn chế nghịch di động, chơi trò chơi đương nhiên càng không thể.

Tiếp theo Lâm Lăng lại lấy mấy cân hạt giống quốc gia phát cho để xem, bên trong có ngô, lúa mạch, lúa, các loại đậu, còn có mười loại hạt giống khác lần lượt là cải trắng, củ cải, cà rốt, ớt cay, cà chua, dưa chuột, hành, rau chân vịt, rau hẹ, cây cải dầu.

Lương thực chắc không trồng được rồi, trước trồng ít rau dưa đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play