Chương 3
Ngày thứ ba.
Sau khi tỉnh lại Lâm Lăng ngồi bên bàn ăn chờ sương đen tan đi mới cầm một miếng lương khô cuối cùng lên chậm rãi gặm. Gặm được hai miếng cô giơ miếng lương khô lên và nói với con gấu bông ở đối diện, “Ăn cơm sáng chưa?”
Con gấu nhỏ đâu phải người nên đương nhiên không lên tiếng.
“Chưa ăn à?” Lâm Lăng không thèm để ý mà cười nhẹ sau đó cúi đầu tiếp tục cắn một miếng, “Vậy mày ăn với tao đi.”
Cô cúi đầu gặm lương khô, nếu nghẹn thì uống một chút nước mang theo từ khu an toàn cho đỡ khát. Chờ đến khi gian ngoài dần có ánh sáng chiếu vào cô mới mở bản đồ ra nhìn kỹ. Quốc gia phân cho cô phần đất rộng 30 vạn mẫu, tương đương với một thị trấn nhỏ, trong đó núi rừng chiếm một phần năm, trên bản đồ còn cho thấy vài nguồn nước.
Hôm nay cô cần ra ngoài đi dạo một vòng xem có phải toàn bộ núi rừng đều bị thiêu cháy hay không. Nếu quả thực đã cháy hết thì lượng công việc tiếp theo của cô sẽ rất lớn. Ngoài ra cô còn phải tìm kiếm nguồn nước để tưới đồng ruộng. Hồ nước trong thôn đã cạn, cần phải có nguồn nước mới.
Sau khi vạch xong đường đi thì sương đen cũng tan hết, cuối cùng trời cũng hửng nắng.
Lâm Lăng lấy từ trong phòng của chủ nhà cũ một cái cặp sách rồi cất hạt giống và đồ quan trọng vào đó khoác lên vai và chuẩn bị ra cửa. Trước khi đi cô nói với con gấu bông đang ngồi yên ở cạnh bàn ăn: “Hôm nay tao ra ngoài một chuyến, phải xem rễ cây trên núi còn sống được không. Nếu không sống được tao chỉ có thể nghĩ cách lấy cây giống từ chỗ khác.”
Sống một mình luôn cô đơn, Lâm Lăng hé môi cười một chút và nói: “Mày ở nhà ngoan nhé, phải trông nhà đó.”
Trả lời Lâm Lăng chỉ có yên lặng.
Cô đóng cửa nhà sau đó bắt đầu đi về phía nam. Dọc đường đi cô chỉ thấy đất đai cháy đen thế là cô ngồi xổm xuống đào đất. Vì đã lâu chưa có mưa nên đất vừa khô vừa cứng, đa phần cây cỏ cũng vì thiếu nước mà héo chết, sau đó còn bị thiêu sạch.
Nếu là lúc trước chỉ cần rễ cây còn nguyên, lửa rừng không thiêu cháy hết thì chỉ cần gió xuân thổi là cây cỏ sẽ lại mọc xanh um. Nhưng khí hậu mạt thế hỗn loạn, ban đêm lạnh như mùa đông như ban ngày nóng như mùa hè, gió xuân không thổi, cỏ cây cũng không biết phải sinh trưởng thế nào.
Lâm Lăng ngồi xổm trên mặt đất đào đào và phát hiện đa phần cây cối không chết vì bị thiêu gần đây mà vì nguyên nào đó chúng đã chết từ mấy năm trước, đến rễ cũng hư thối. Nếu còn rễ cây thì cô có thể dùng dị năng thúc giục nó nảy mầm, nhưng hư thối thế này thì cô cũng chẳng có cách nào cứu được.
Đào một lúc lâu Lâm Lăng mới tìm được một ít rễ cỏ tranh còn sống. Tay cô nhẹ cầm rễ cây thúc giục dị năng của mình để hỗ trợ chúng nảy mầm lớn lên. Rất nhanh một gốc cỏ tranh hơi thở thoi thóp đã chậm rãi khôi phục bộ dạng nõn nà, cành lá chậm rãi mọc dài ra, vài mảnh lá xanh biếc vươn lên.
Cỏ tranh còn có tên là cỏ ngọt, có sức sống mãnh liệt, sức sinh sản cũng cực kỳ cường đại. Trước kia nó là thứ cỏ dại nông dân ghét nhất, dù có diệt thế nào cũng không diệt sạch được nhưng hiện tại nó đã thành thứ cỏ dại duy nhất sống sót được ở phiến đồi núi này.
Vốn cô còn muốn tìm thêm ít rễ cây nhưng hiện tại Lâm Lăng đã đổi ý. Hiện tại đất đai khô cạn, không có nguồn nước nên dù có dùng dị năng thúc giục rễ cây nảy mầm được thì chúng cũng không dễ sống. Chỉ có cỏ tranh có sức sống mãnh liệt là cô có thể dùng dị năng trợ giúp nó nhanh chóng sinh sôi nảy nở, từ đó giúp phiến sườn núi này nhanh chóng khôi phục màu xanh biếc.
Vì thế cô đợi cỏ tranh mọc ra lá mới sau đó chôn nó xuống đất và dùng dị năng thúc giục nó nhanh chóng sinh sôi, không lâu sau một mảng cỏ tranh lớn đã mọc ra.
“Tiếp theo phải dựa vào sự nỗ lực của bọn mày rồi.” Lâm Lăng lại đi tiếp về phía trước, trải qua mỗi sườn núi cô sẽ nhìn xem có cỏ cây tồn tại hay không. Nếu không có cô sẽ gieo ít cỏ tranh mình mang theo từ sườn núi đầu tiên, cứ thế lặp lại, chỉ một buổi sáng cô đã trồng cỏ trên mười mấy sườn núi.
Sức sống của cỏ tranh rất ngoan cường, có thể trữ nước, thay đổi chất đất. Chờ tụi nó có thể tự sinh sôi nảy nở thì Lâm Lăng sẽ trồng thêm những loại cây khác. Như vậy có thể nâng cao khả năng sống sót cho cây cối vì dù sao cô cũng không thể luôn mang dị năng ra giúp nuôi nấng đống cây cối này.
Sau khi trồng cỏ lên mười mấy sườn núi Lâm Lăng mỏi mệt ngồi ở một bên. Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại cô dùng tới lượng lớn dị năng như thế này. Dị năng của cô đã thăng cấp nhưng vẫn không thể cứ dùng mãi, sau khi dùng lượng lớn cô vẫn cần thời gian để hồi phục lại.
Vào thời kỳ mạt thế nếu dị năng tiêu hao hết người ta có thể giết tang thi lấy tinh hạch để đẩy nhanh quá trình hồi phục. Nhưng hiện tại đã sớm không còn tang thi, cô không có tinh hạch dự trữ nên chỉ có thể dựa vào nghỉ ngơi để chậm rãi khôi phục. Việc khôi phục nhanh hay chậm phải dựa vào cấp bậc của mỗi người, nếu cấp độ cao thì khôi phục nhanh, cấp bậc thấp thì khôi phục chậm.
Lâm Lăng ngồi nghỉ một lát đợi thể lực khôi phục lại một chút mới tiếp tục đi về phía trước. Chờ đến giữa trưa cô đã tới chỗ nguồn nước gần mình nhất. Nơi này vốn là một cái đập chứa nước, trong đó vẫn còn nước nhưng nhìn qua đen như mực, đặc sệt, bên dưới trông có vẻ còn giấu diếm nguy cơ nào đó.
Lâm Lăng đứng ở trên bờ đá cao cao nhíu mày nhìn nước đen nhánh bên dưới, “Liệu dưới đó có thứ gì đang ẩn náu không?”
Tiểu Lục cong người, dùng hai cái lá trên đỉnh đầu mà chọc chọc Lâm Lăng: Đồ nhát gan.
“Mày bảo tao đi xuống á?” Lâm Lăng chỉ là người mang dị năng hệ mộc, không có sức chiến đấu mạnh mẽ nên cũng không muốn mạo hiểm: “Tao không đi.”
Tiểu Lục hơi cáu, nó cuốn chặt lấy ngón tay Lâm Lăng và uy hiếp: Có đi hay không?
“Muốn thì mày đi đi.” Lâm Lăng muốn kéo Tiểu Lục xuống và ném văng ra.
Tiểu Lục lập tức nổi bão, thân thể nó đột nhiên lớn ra gấp đôi, hai cái lá cây trên đỉnh đầu cũng dựng lên. Nhưng mới vừa kẹp ngón tay Lâm Lăng nó đã như quả bóng xì hơi, tức khắc trở lại bộ dạng thon gầy lúc trước.
Lâm Lăng nhìn hai cái lá cây trên đỉnh đầu Tiểu Lục thì mang theo nghi hoặc hỏi, “Vừa rồi hình như tao nhìn thấy mày mọc răng?”
Lần đầu tiên Lâm Lăng thấy một cái cây có răng, “Tiểu Lục, rốt cuộc mày là cái thứ gì thế?”
“Bình thường mày có đánh răng không?”
“Bạn nhỏ phải yêu quý hàm răng, nếu không sẽ bị sâu răng đó.”
Tiểu Lục cúi đầu nhìn nhìn thân thể đã thu nhỏ lại của mình sau đó khép hai cái lá cây lại giống như thẹn thùng. Lát sau nó dứt khoát chui vào tay áo Lâm Lăng, nói gì cũng không chịu chui ra nữa.
Lâm Lăng quả thực không biết loại cây nào sẽ mọc răng nhưng cô cũng chẳng muốn miệt mài theo đuổi làm gì. Chẳng qua cô sợ Tiểu Lục trốn trong tay áo mình rồi vạn nhất nó bất mãn gì đó quay ra cắn cô một cái thì làm sao? (Hãy đọc thử truyện Thượng Công chúa của trang runghophach.com) Vì thế cô thương lượng với Tiểu Lục: “Tiểu Lục, chúng ta thương lượng nhé, mày đừng có trốn trong tay áo của tao có được không?”
Tiểu Lục không để ý tới cô, đã chui vào là không chui ra.
Thấy Tiểu Lục không chịu ra nên Lâm Lăng cũng chỉ đành hạ thấp yêu cầu, “Vậy mày đừng cắn tao đó.”
Tiểu Lục ở trong tay áo cô chọc chọc, động tác nhẹ nhàng giống như dùng lông chim cào ngứa.
“Coi như mày đồng ý rồi nhé.” Lâm Lăng cũng không biết Tiểu Lục có lai lịch gì, dù sao cũng phải hầu hạ miễn cho nó cáu giận như đứa nhỏ rồi cuốn lấy tay cô hành hạ.
Lâm Lăng đi dọc con đê xuống dưới, tới nơi cách mép nước chừng 5 mét thì ngừng lại. Cô tiện tay ném mấy hòn đá vào nước thấy nước ở đây chắc phải sâu mấy chục mét, cục đá rơi xuống bắn nước tung tóe.
Nước bắn lên bậc thang đá thế là Lâm Lăng cẩn thận xem xét thì thấy nước này không có độc, sở dĩ nó đen thế chắc vì bẩn. Cô nhẹ nhàng thở ra nghĩ nước bẩn cũng không sao, cô cũng chỉ muốn dùng để tưới ruộng. Hai ngày này cô sẽ tìm một cái cuốc đào một cái mương từ đập này tới trong thôn rồi sẽ tìm xem có máy bơm không.
Sau khi có quyết định Lâm Lăng tính toán đi về trước nhưng còn chưa kịp đứng lên khóe mắt cô đã nhìn thấy một bóng đen lượn lờ trong nước.
Lâm Lăng híp híp mắt, ngừng thở nhìn chằm chằm mặt nước, là cái gì nhỉ?
Đợi một lát mà đập nước vẫn không có động tĩnh thế là Lâm Lăng tưởng mình hoa mắt. Nhưng đúng lúc ấy cô lại nhìn thấy một con cá chuối bộ dạng xấu xí vọt ra khỏi nước, miệng há rộng cắn chân mình.
Theo phản xạ có điều kiện Lâm Lăng nâng chân lên hung hăng đạp vào răng cửa của con cá đen kia. Con cá dài hai mét cứ thế bị cô đạp về đập nước khiến bọt nước văng khắp nơi.
Sau khi đá con cá kia Lâm Lăng lập tức xoay người chạy lên phía trên đê. Nhưng con cá biến dị kia đã lâu không thấy đồ ăn tươi thế nên nó đâu có chịu để đồ ăn chạy trốn. Nó lại lao lên, trực tiếp lợi dụng cái bụng co dãn của mình mà nảy người dọc bờ đê đuổi theo cô.
Lâm Lăng nghe thấy tiếng động như tiếng bóng cao su nảy lên ở phía sau thì theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua. Chờ cô nhìn thấy con cá đen vẫn đuổi theo mình không bỏ thì sửng sốt mất một giây. Cô không ngờ thú biến dị mấy năm nay lại tiến hóa nhiều như thế.
Trong lúc cô đang ngây người thì con cá miệng toàn răng kia đã đuổi theo và há to miệng định cắn. Nó vừa há miệng mùi hôi đã trào ra thối hoắc, Lâm Lăng không nhịn được nhíu mày, “Đã bao lâu mày không súc miệng hả?”
Nói xong cô nhanh chóng thúc giục dị năng để đám cỏ tranh trên mặt đất mọc dài ra, hóa thành dây thừng rắn chắc buộc chặt lấy con cá.
Con cá kia lập tức giãy giụa thật mạnh, nó muốn mượn trọng lượng cơ thể tránh thoát khỏi dây thừng nhưng đáng tiếc giãy nửa ngày cũng không làm được gì. Lúc này nó mới biết mình gặp phải tảng đá khó gặm vì thế nó lợi dụng trọng lượng cơ thể túm dây thừng xuống, suýt thì kéo cả Lâm Lăng xuống nước.
Cô vội gào lên, “Tiểu Lục, hỗ trợ.”
Tiểu Lục nhảy lên vai Lâm Lăng, hai cái lá cây trên đỉnh đầu lúc đóng lúc mở mà phất cờ cổ vũ cô: Cố lên, cố lên!
Lâm Lăng: “……”
Mày gào cố lên thì được tích sự gì?
Thấy không trông cậy được vào Tiểu Lục thế là Lâm Lăng chỉ đành thúc giục dị năng trói chặt con cá đen sau đó dùng sức túm con cá kia lên trên đê. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thú biến dị vì thế muốn cẩn thận nghiên cứu.
Vào thời kỳ đầu mạt thế con người sẽ biến thành tang thi hoặc người có dị năng. Chờ một năm sau động vật và thực vật cũng có biến hóa, có chó hoặc cá biến thành tang thi, cũng có những con mang theo dị năng giống người. Bất kể chúng có dị năng và thuộc chủng loại nào thì đều được gọi chung là thú biến dị.
Con cá đen này có bốn cái râu trên cằm, hẳn là cá nheo. Không biết nó có dị năng gì, tóm lại thứ ấy hẳn đã giúp nó sống tới ngày nay.
Lâm Lăng nghe những người ngồi cùng xe tải nói sau mạt thế con người muốn ăn thịt nên đã bắt đầu săn giết thú biến dị ở hoang dã. Đa phần đám thú này không mang độc, mùi vị còn ngon hơn thú bình thường nên sau này khu an toàn cũng lưu thông thịt của thú biến dị. Lúc này cô hơi động tâm nói, “Chờ lát nữa tao mang mày về hầm canh.”
Thú biến dị thông minh hơn nhiều, tụi nó có chỉ số thông minh ngang bằng đứa nhỏ 5 tuổi. Con cá đen nghe thấy Lâm Lăng muốn nấu nó lên thì trực tiếp giãy giụa kịch liệt. Cuối cùng nó dùng tuyệt chiêu của bản thân đó là phun thẳng nước về phía cô.
Lâm Lăng lắc mình né tránh nước mà con cá kia phun ra, “Mày lại có dị năng hệ thủy cơ đấy!”
Cá đen thấy Lâm Lăng né tránh thì cho rằng cô sợ thế là nó lại đắc ý ra sức phun nước từ miệng: Xem cô có sợ không này?
Lâm Lăng hơi ghét bỏ nhìn hàm răng đen nhánh của con cá kia. Cái thứ này miệng thối nên nước nó phun ra cũng thối đúng không?
Con cá đen mang dị năng hệ thủy nhưng cấp bậc không cao. Nó liên tục phun nước một lúc thì mệt đến sức cùng lực kiệt và ngã xuống vũng nước chính nó phun ra sau đó khép mở hai cái mang thở phì phò.
Tiểu Lục õng ẹo vặn vẹo thân thể tạo dáng, hai cái lá cây trên đỉnh đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang cổ vũ cho Lâm Lăng.
Lâm Lăng a một tiếng, “Vừa rồi tao bảo mày hỗ trợ thì mày chạy đi đâu hả?”
Tiểu Lục run run lá cây: Nó thật sự quá thối.
Lâm Lăng không ngờ Tiểu Lục còn là kẻ thích ở sạch nhưng cô cũng chẳng quan tâm quá nhiều mà quay đầu nhìn về phía con cá đen còn đang giãy giụa sau đó cân nhắc nên xử lý thế nào mới tốt.