Chương 2

Xe tải thả Lâm Lăng ở gần nơi cô được phân sau đó vòng trở về. Bốn phía lúc này phủ trong sương đen, tầm nhìn cực thấp, một mình Lâm Lăng không dám mạo hiểm đi về phía trước mà tìm một cục đá làm chỗ dựa lưng ngồi xuống. Cổ cẩn thận giấu mình, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, bất kể chút gió thổi cỏ lay nào cũng khiến lưng cô căng lên.

Đợi một giờ thì tia sáng mặt trời đầu tiên cũng tới, ánh nắng màu cam ấm áp xua tan sương đen dày nặng. Sương mù tan hết để lộ con đường cái trước mặt, trên đó là màu cháy đen còn sót lại.

Một bên đường là triền núi bị thiêu trụi, một bên khác là đường dốc cao mấy chục mét, phía dưới có rất nhiều xe cháy đen. Đợi nhìn rõ hoàn cảnh bốn phía rồi đáy lòng Lâm Lăng mới nhẹ thở dài một hơi. Cô đứng lên hoạt động tứ chi cứng đờ sau đó lấy bản đồ ra nhìn nhìn. Theo bản đồ thì cứ đi theo con đường này về phía trước là có thể tới mảnh đất cô được chia.

Lâm Lăng cẩn thận cất bản đồ lại sau đó cõng đồ ăn đi dọc con đường nhựa về phía trước. Mặt đường cũng không bằng phẳng, phía trước lục tục có vài cái hố lớn, hẳn là do người có dị năng mạnh mẽ gây ra.

Cô vòng qua hố to và tiếp tục đi về phía trước, qua bốn tiếng rốt cuộc cô cũng tới trước một phiến đá khắc địa giới, trên đó ghi số NO:00001, năm thứ nhất, tháng thứ nhất của tân lịch.

Đây là phần đất quốc gia phân cho cô vì thế cô hơi kích động đi vào trong, qua một ngọn núi nhỏ. Lúc nhìn thấy mảnh đất thuộc về mình cô lập tức ngẩn người.

Nơi này không hề có cảnh non xanh nước biếc như bọn họ tưởng tượng trên đường tới đây, cũng không có đồng ruộng phì nhiêu dựa núi gần sông. Phóng mắt nhìn khắp chỉ thấy khung cảnh cháy đen, tất cả đều là dấu vết bị đốt bằng lửa lớn.

Lâm Lăng duỗi tay túm lấy một chút tro bụi ngửi ngửi thì thấy mùi cháy khét rõ rệt, chứng tỏ vết tích này mới có, chắc chưa qua một tháng. Vào một tháng trước quốc gia phái người ra ngoài dọn sạch nguy hiểm tiềm tàng.

Lúc này Lâm Lăng cũng đã nghĩ ra nguồn gốc của đám sương đen sáng sớm nay. Hiện tại là mạt thế, thiên tai liên tiếp khiến thời tiết cực đoan hơn hẳn, đã thật lâu chưa có mưa xuống khiến tro bụi màu đen cứ bay mãi trong không khí tạo ra những đám sương mù.

“Hóa ra đám người kia dọn sạch nguy cơ bằng cách này đây.” Lâm Lăng nhíu mày nhìn từng mảnh sườn núi cháy đen không có chút cây cỏ nào. Quốc gia phân cho cô 30 vạn mẫu đất thế nên núi non mấy chục dặm này đều thuộc về cô. Có điều tất cả đều bị đốt cháy đen thì cô trồng trọt kiểu gì?

Nhưng dù thế cô cũng chẳng thể trả lại, từ bỏ cũng không phải tính cách của Lâm Lăng. Có điều nếu cứ ngày ngày đối mặt với sương đen bất tận thế này sợ là cô còn chưa trồng được tí lương thực nào đã bị độc chết rồi.

Muốn sương đen tan hết thì phải mau chóng khiến núi non nơi này mọc đầy cây cối và cỏ xanh, cải tạo hoàn cảnh nơi đây tốt hơn. Vốn cô tưởng sẽ có thể trực tiếp thực hiện việc trồng trọt lương thực nhưng hiện tại Lâm Lăng không thể không thay đổi kế hoạch. Cô quyết định phải nhanh chóng biến những sườn núi bị cháy đen này thành màu xanh biếc như cũ.

Sau khi ra quyết định Lâm Lăng bắt đầu tìm nơi đặt chân.

Cô tiếp tục đi dọc con đường, sau một tiếng cô tới một thôn xóm bỏ hoang, chỗ nào cũng là cảnh đổ nát thê lương. Trên vách tường là vết máu đỏ sậm loang lổ, có thể thấy được thảm trạng của nơi này trước đó.

Ở mạt thế cô đã thấy nhiều chuyện tàn nhẫn vì thế đáy lòng chẳng chút xao động, mắt nhìn thẳng, chân bước vào trong thôn tìm kiếm nơi thích hợp để ở. Cô vòng quanh thôn một vòng và tìm được một ngôi nhà hai tầng với mái ngói còn giữ được trạng thái khá hoàn hảo. Bên ngoài ngôi nhà có một vòng tường gạch nhưng đã có vài chỗ bị sụp.

Cô bước vào nhà qua chỗ tường sụp sau đó đẩy cửa ra. Một mùi ẩm mốc bụi bặm đập vào mặt. Lâm Lăng che mặt đi vào phòng khách, trong phòng ngoài một tầng bụi dày thì không có xác thối, không có vết máu, cũng không có cảnh hỗn độn, nhìn khá sạch sẽ.

Nhìn dáng vẻ này có vẻ người trong nhà đã sớm chạy khỏi đây, chỉ không biết đến cuối cùng họ có chạy được không.

Sau khi xem xét xong mấy căn phòng dưới lầu cô nhẹ nhàng lên tầng trên. Nơi ấy tổng cộng có ba gian phòng, hai cái mở rộng cửa, nhìn một cái là thấy hết. Bởi vì nóc nhà đã hỏng nên giường và tủ trong hai phòng ấy đã mục nát tỏa ra mùi nấm mốc.

Còn một căn phòng khác thì đóng chặt, lúc cô nhẹ nhàng mở cửa ra và thấy rõ tình cảnh bên trong thì không nhịn được híp híp mắt.

Trên giường là bốn bộ xương, hai lớn hai nhỏ.

Từ chai thuốc trừ sâu lăn lóc cạnh mép giường cô cũng không khó đoán số phận của cả nhà này. Khi mạt thế tới họ không lựa chọn rời khỏi cố thổ mà lựa chọn cùng nhau tự sát. Người lựa chọn như họ ở mạt thế rất nhiều, Lâm Lăng rất hiểu. Thay vì đối mặt với thế giới đáng sợ bên ngoài và phải sống trong tuyệt vọng thì chẳng bằng sớm kết thúc, ít nhất cả nhà vẫn được ở bên nhau.

Lâm Lăng nhìn thoáng qua nóc của căn phòng này, đây là nơi duy nhất mà nóc nhà còn nguyên vẹn vì thế cô chỉ đành xin lỗi bốn cỗ thi thể kia.

“Xin lỗi.” Lâm Lăng bước vào dùng khăn trải giường cuốn thi hài của họ lại sau đó mang ra sau nhà chôn, coi như đắp cho họ một nấm mồ nhỏ, “Nguyện mọi người kiếp sau có thể mạnh khỏe, cả đời không lo.”

Lâm Lăng vỗ vỗ bùn đất trên tay sau đó xoay người về ngôi nhà kia. Vì lý do an toàn nên cô cần sửa sang lại tường viện. Cô tìm được một ít dụng cụ xây dựng trong nhà, một ít bùn đất sau đó dùng nước giếng trong sân nhào nguyên liệu và dùng một buổi trưa để sửa sang lại chỗ tường bị hỏng.

Chờ tường xây xong rồi thì trời cũng tối đen, bóng đêm như mực, hoàn toàn không thấy sao trời.

Trước kia chỉ cần ra ngoại thành vào buổi tối là có thể nhìn thấy sao trời đếm mãi không hết. Nhưng từ sau mạt thế Lâm Lăng chưa từng thấy bất kỳ ngôi sao nào. Cô chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy mặt trăng nhưng lúc nào nó cũng đỏ như máu, mang theo ý nghĩa không may mắn.

Lâm Lăng sờ soạng bò lên trên lầu, đi vào căn phòng duy nhất có thể ở sau đó qua loa trải khăn trải giường mới và trực tiếp nằm xuống. Từ sau khi ra khỏi khu an toàn cô chưa hề ngủ thế nên hiện tại vừa nằm xuống cô đã ngủ như chết.

Chờ đến khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh xám xịt, trong không khí tràn ngập bụi bặm khiến người ta khó mà hô hấp.

Lâm Lăng xoa xoa mắt rồi ngồi đó trong chốc lát mới lấy ra một mảnh lương khô ăn ngấu nghiến. Lương khô này làm từ lương thực phụ nên rất nghẹn cổ, nhưng cô cũng chẳng ừ hữ gì mà vẫn ăn, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía để tránh bản thân để sót mối nguy hiểm nào đó.

Sau khi ăn xong Lâm Lăng xoa miệng và tiếp tục làm việc. Cô xây tiếp chỗ tường viện bị đổ, lại dọn dẹp cả căn nhà. Không phải cô là người bắt bẻ thích ở sạch, lúc trước chạy nạn cô chẳng có nhiều lựa chọn, chỗ nào cô cũng từng ngủ rồi. Từ vòm cầu dơ bẩn tới WC mùi hôi nồng nặc, bất kể là chỗ nào chỉ cần có thể ngủ cô đều không màng. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nhưng hiện tại nếu muốn ở lại lâu dài thì đương nhiên phải thu dọn một phen mới được.

Lâm Lăng múc nước từ giếng trong sân sau đó lau dọn phòng trong phòng ngoài một lần, cái gì cần vứt thì vứt. Giường tủ bằng gỗ đã mục và tấm rèm rách nát ở trên lầu cô cũng giật xuống rồi mang vứt đi. Lúc sau cô lấy khăn trải giường treo lên làm rèm, cái này không lọt ánh sáng vì thế vừa treo lên đã khiến ánh sáng trong phòng tối đi hẳn, mang lại cảm giác an toàn cho cô.

Sau khi treo rèm xong Lâm Lăng lại lau chùi bàn ghế và sàn nhà, để lộ màu men gạch ban đầu. Ánh sáng từ cửa kính nửa hé chiếu vào phản xạ lên nền gạch trắng bóng.

Nhìn căn phòng sạch sẽ Lâm Lăng cảm thấy áp lực cũng giải tỏa được phần nào, đây mới là chỗ để cho người ở!

Sau khi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ Lâm Lăng cũng không nghỉ ngơi mà dọn dẹp tới sân nhà. Sau đó cô lại xách thùng nước cọ rửa sạch sẽ cái giếng. Giếng này đã bỏ hoang 10 năm nên nước không thể uống, cần phải múc toàn bộ nước trong đó ra và đổ đi, còn phải tiêu độc, thanh trùng tránh cho bên trong có trứng ký sinh của vi rút.

Sau khi múc hết nước ra ngoài Lâm Lăng lại dọn sạch toàn bộ cỏ dại và rêu xanh ở trong đó, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ có nước sạch để uống.

Hiện giờ nước ngầm rất bẩn, còn có vi rút tiềm tàng nhưng Lâm Lăng cũng chẳng có cách nào. Cô không phải người có dị năng hệ thủy nên chỉ có thể chờ sau khi cọ rửa nước giếng sẽ trong hơn, lại lọc cơ bản và đun sôi uống.

Sau khi dọn xong giếng cô lại đi quanh thôn tìm kiếm một chút, một ngày cứ thế trôi qua.

Lâm Lăng rửa tay và ngồi xuống cái bàn ở phòng khách. Ngồi một lát cô cảm thấy hơi quạnh quẽ, lại nghĩ tới buổi sáng dọn dẹp có thấy một con gấu bông thế là cô đặt nó ở ghế đối diện sau đó cùng nó nhìn nhau.

Lâm Lăng trịnh trọng bắt tay con gấu và nói: “Tao chỉ có một mình, mày cũng thế, về sau chúng ta cùng nhau sống qua ngày, xin chỉ bảo thêm.”

Con gấu bông không nói gì nhưng dây leo màu xanh vẫn luôn giấu trong cổ tay của cô lại chẫm rãi ló ra, quấn chặt lấy ngón tay của cô và dựng thẳng dây leo màu xanh biếc của mình. Nó bá đạo lắc lắc lá cây ý là có phải cô quên mất tôi rồi không?

Lâm Lăng vội giải thích với cái cây màu xanh: “Không quên.”

Mấy ngày ở trên đường Lâm Lăng đã chậm rãi hiểu biết về thân thể mới của bản thân. Cô phát hiện năng lực của thân thể này thực tốt, là dị năng hệ mộc nhưng cao hơn bản thân cô trước đây. Chỉ cần hơi cảm nhận sẽ thấy sức mạnh trong cơ thể bừng bừng giống cây cối cành lá tốt tươi, cuồn cuộn không ngừng tỏa ra sinh lực.

Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng Lâm Lăng cảm thấy thực tốt, không cần trải qua 9 năm hỗn loạn kia đã là thắng lợi, còn được tới một nơi xa xôi thế này sống ngày bình an vậy cũng coi như nhờ họa được phúc.

Hơn nữa Lâm Lăng còn phát hiện dị năng của mình sẽ giúp một cây leo thuộc chủng loại bá đạo nào đó sinh trưởng. Dây leo kia ngoài việc hơi hung dữ thì có vẻ còn trợ giúp cô thăng cấp dị năng.

Nghĩ thế nên Lâm Lăng quyết định về sau sẽ ở chung hòa thuận với dây leo này. Cô hơi cong ngón tay nhẹ gãi hai cái lá cây trên đỉnh đầu của nó và hỏi: “Tao nên gọi mày là gì nhỉ?”

“Tiểu Lục được không?” Lâm Lăng nhìn dây leo xanh mượt thì cảm thấy thực thích hợp: “Về sau tao sẽ gọi mày là Tiểu Lục.”

Dây leo kia lắc lắc lá cây khinh thường, cái con người này trước sau chả có chút thẩm mỹ tinh tế nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play