Chương 13

Trong thành phố hoang vắng đột nhiên xuất hiện người, đây là mối nguy hiểm cực kỳ lớn. Lâm Lăng nhẹ nhàng lùi lại phía sau cố gắng tránh phiền toái. Nhưng cái xe đẩy của cô lại không cùng một lòng, lúc cô dùng sức kéo nó ra ngoài đã vang lên tiếng động rất lớn.

Lâm Lăng nghe động tĩnh ở ngõ nhỏ bên kia thì thầm chửi một câu sau đó cũng bất chấp mà đẩy xe bắt đầu chạy. Có điều với cái xe ba gác cồng kềnh thì cô căn bản không chạy nổi, rất nhanh đã có hai kẻ chặn đường cô. Bọn chúng đánh giá Lâm Lăn một cái, đợi thấy rõ là phụ nữ thế là hai kẻ ấy lập tức trao đổi ánh mắt.

Tên vóc dáng thấp với cái đầu trọc như thở nhẹ một hơi và nói, “Tao còn tưởng là thú biến dị, hóa ra là người, quá tốt.”

Một tên khác vóc dáng cao hơn, đội mũ lưỡi trai tiến gần Lâm Lăng và hỏi: “Mày chỉ có một mình hả?”

Lâm Lăng lùi về phía sau một bước và lạnh giọng quát: “Liên quan gì tới mày?”

Tên cao hơn cũng không tức giận mà nở nụ cười ôn hòa: “Đêm hôm thế này một mình mày ra ngoài chạy lung tung không an toàn đâu, tụi tao nhiều người, hay là mày đi cùng tụi tao đi?”

Lâm Lăng lạnh nhạt cự tuyệt: “Không cần.”

“Mày không cần đề phòng quá đâu, tụi tao chỉ đi ngang qua chỗ này, gặp mày thì tốt bụng hỏi thăm một câu thôi.” Gã thấp hơn xoa xoa tay thở ra một hơi khói trắng và tiếp tục: “Dù sao buổi tối cũng quá lạnh, mọi người ở chung một chỗ sưởi ấm sẽ tốt hơn chút.”

Tên cao hơn gật đầu nói: “Chúng tao mang theo một nồi thịt, mày có muốn qua kia uống chút canh nóng không?”

Mạt thế làm gì có ai tốt bụng như thế? Nếu không phải có mục đích khác thì chính là có quỷ, Lâm Lăng lạnh mặt nhìn hai kẻ kia sau đó hơi giật giật ngón tay túm lấy Tiểu Lục và hỏi: “Tụi mày cũng chỉ có hai người hả?”

Tên cao to hơn nói phải.

Lâm Lăng hé miệng cười hỏi: “Không phải mày nói nhiều người mới náo nhiệt sao?”

Hai tên kia lập tức trao đổi một ánh mắt đáng khinh, “Chỉ hai anh em tao là đủ để mày cảm thấy náo nhiệt rồi.”

“Chỉ có hai đứa mày cũng tốt.” Như vậy cô sẽ không cần lo lắng có viện binh. Lâm Lăng dùng sức đẩy cái xe hàng đâm vào tên vóc người cao hơn.

“Mẹ nó!” Gã kia ôm phần thân dưới đau điếng mà mắng: “Lão nhị, bắt lấy nó, hôm nay tao phải chơi chết con này!”

“Chơi mẹ mày ấy!” Lâm Lăng lại đẩy xe ba gác hung hăng đâm về phía tên thấp hơn!

Hai tên này có thể sống sót ở mạt thế thì hẳn là thủ đoạn không thấp. Tên lùn nhanh chóng hoàn hồn, gã cũng không thèm giả vờ nữa mà hùng hổ vọt lên: “Con điếm khốn kiếp, tao lang thang lâu như thế nhưng lần đầu tiên thấy một đứa dám chống lại tao.”

“Bắt lấy nó, chơi xong còn có thể ăn được mấy bữa.” Tên cao hơn bò dậy bước nhanh về phía Lâm Lăng.

Lâm Lăng nghe hai kẻ này nói với nhau thì lòng trầm xuống. Hai kẻ này là những kẻ lưu lạc. Vào đầu mạt thế những người có dị năng sôi nổi thành lập các khu an toàn. Bởi vì tố chất của những người có dị năng không đồng đều vì thế hiện tượng làm nhục và giết người bắt đầu xuất hiện một cách thường xuyên. Chuyện đấu đá trong nội bộ các khu cũng nhiều hơn. Chờ sau này dân cư giảm dần quốc gia mới thành lập luật pháp tại các khu an toàn, mọi người ở bên trong đều phải tuân thủ luật này.

Nhưng có rất nhiều người không muốn bị quản thúc nên trực tiếp rời khỏi khu an toàn và lưu lạc bên ngoài rồi trở thành người lưu lạc.

Có một vài người trong số đó chỉ đơn thuần đi lang thang không thuộc tổ chức nào, nhưng có không ít những kẻ giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm. Nếu chúng bắt được phụ nữ sẽ hãm hiếp, sau đó giết chết ăn thịt, không còn chút lương tri nào.

Lâm Lăng chỉ thấy lưng lạnh toát, hôm nay sao mà cô xui xẻo quá thể!

Tên lùn đấm lên cái lồng hấp để lại một vết lõm to: “Con điếm khốn kiếp, mày đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Hắn có dị năng về sức mạnh ư? Lâm Lăng theo bản năng đẩy xe đẩy sang bên cạnh, không thể để hắn phá hỏng máy phát điện khó lắm cô mới tìm thấy.

Tên lùn thấy Lâm Lăng trốn về phía sau thì mỉa mai, “Không phải mày to gan lắm à? Mày trốn cái gì?”

“Tao sợ tao không né thì chờ lát nữa sẽ bị mùi hôi của tụi mày dọa hôn mê!” Lâm Lăng xoay người chạy tới khu đất trống phía sau.

“Con mẹ mày đứng lại ngay!” Gã cao lớn có dị năng về tốc độ thế nên chỉ trong chớp mắt đã chạy tới bên cạnh Lâm Lăng và chặn cô lại: “Gặp phải anh em tao mà mày lại nghĩ có thể trốn được à?”

“Một đứa con gái như mày cũng dám chống lại bọn tao à? Tao khuyên mày ngoan ngoãn một chút nếu không tao lỡ tay rạch lên mặt mày thì không ổn đâu!” Gã lùn tỏ vẻ nhất định phải có được Lâm Lăng.

“Tao là phụ nữ thì phải sợ tụi mày à?” Lâm Lăng đã từng gặp người có dị năng về tốc độ và sức mạnh, hai kẻ này có vẻ không mạnh lắm nên cô vẫn có cơ hội. Cô túm lấy Tiểu Lục ra ám hiệu cho nó.

Hai kẻ kia lập tức phá ra cười, trong cảm nhận của chúng thì phụ nữ chỉ có mỗi chức năng sinh con chứ chẳng có tác dụng gì khác. Trước mạt thế bọn họ đã vô dụng, sau mạt thế càng thêm vô dụng. Ngoài thân thể có thể quyến rũ người khác thì phụ nữ có thể làm được gì nữa?

Gã cao hơn lắc người tới trước mặt Lâm Lăng sau đó xách cổ áo cô lên, “Xem mày còn chạy được đi đâu?”

Lâm Lăng nén cảm giác ghê tởm nơi đáy lòng sau đó nâng tay nhẹ nhàng chạm lên ngực kẻ kia và cảm nhận vị trí trái tim hắn: “Đối xử với phụ nữ phải ga lăng một chút mới được.”

Gã cao hơn nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên ngực mình thì nở nụ cười đáng khinh: “Vừa rồi mày ngoan ngoãn theo bọn tao về thì tốt rồi, hiện tại mày nháo khó coi như thế thì không dễ nữa đâu.”

“Không sao, tao còn có thể nháo khó coi hơn cơ.” Lâm Lăng thúc giục dị năng sau đó khống chế Tiểu Lục hung hăng đâm xuyên qua ngực tên đó, chọc thủng trái tim hắn và kết thúc, “Vui không?”

Tên kia nhìn dây leo đang đâm xuyên qua ngực mình bằng ánh mắt không thể tin được: “Mày…… Mày……”

Lâm Lăng kéo chặt dây leo sau đó cong môi nói: “Đừng coi thường phụ nữ biết chưa?”

Tên lùn hơn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy tên cao đứng yên không động đậy thì tiến lên vỗ vai hắn và thúc giục: “Đại ca, chúng ta nhanh mang nó về thôi, tranh thủ thời gian.”

Lâm Lăng nhìn lướt qua bả vai tên cao hơn để nhìn tên kia sau đó cười cười. Cô khống chế Tiểu Lục dùng sức đâm xuyên qua tên cao hơn trực tiếp đâm qua bả vai tên còn lại.

Tên kia nhìn dây leo đâm xuyên qua vai mình thì ngẩn người, “Mày có dị năng hệ mộc ư?”

Lâm Lăng cười cười: “Đúng vậy.”

“Sao có thể?” Tên lùn dùng sức rút dây leo ra, trong lúc ấy bả vai hắn đổ máu xối xả: “Mày chỉ có dị năng hệ mộc……”

Lâm Lăng chúi mũi chân xuống đất sau đó rút Tiểu Lục ra khỏi xác tên cao rồi lau lau vết máu trên tay: “Dị năng hệ mộc thì phải sợ tụi mày à?”

“Sao có thể?” Trong cảm nhận của tên lùn thì dị năng hệ mộc chỉ dùng để trồng rau, giúp cây khô sống lại, không hề có lực sát thương. Hơn nữa hắn và đại ca đều có dị năng, sao có thể bị một kẻ mang dị năng hệ mộc nhẹ nhàng giải quyết chứ?

“Sao không được? Dù sao dị năng hệ mộc cũng thuộc một trong năm hệ đứng đầu cơ mà.” Lâm Lăng cong môi nói: “Hai tụi mày còn chẳng bén mảng được tới năm hệ đứng đầu ấy.”

“Con mẹ nó, mày mới là phế vật ấy!” Tên lùn nhìn đại ca mình ngã xuống thì tức giận dồn sức đấm về phía Lâm Lăng. Hắn không muốn chết trong tay một đứa con gái.

Lâm Lăng lùi về phía sau thế là một cú đấm của tên kia rơi xuống đất tạo thành một cái hố to. Hắn rống lên, “Có bản lĩnh thì mày đừng trốn!”

“Tao có ngu đâu mà không né?” Lâm Lăng trực tiếp vung Tiểu Lục lên cuốn lấy tên lùn ném lên một mặt tường bên cạnh.

Hắn bay qua đập người lên mấy chiếc xe bị vứt ở đó tạo thành một vết lõm lớn: “A……”

Lâm Lăng không buông tha cho hắn mà trực tiếp đuổi theo khiến tên kia sợ tới mức vừa hộc máu vừa chạy về phía đống lửa.

Chờ Lâm Lăng đuổi tới tên lùn đã túm lấy một đứa nhỏ bị trói chặt rồi giơ ra trước mặt nói: “Mày thả tao đi thì tao đưa đồ ăn cho mày.”

Lâm Lăng nhìn thoáng qua đứa nhỏ bị trói lại coi như đồ ăn, cái thứ này không có trong thực đơn của cô.

“Thế nào? Mày đồng ý thì chúng ta coi như xong nợ.” Tên lùn nghĩ mất thằng nhóc này hắn có thể ăn thịt tên đại ca kia, ngoài việc thịt nhão chút thì cũng không có vấn đề gì.

Lâm Lăng không gật đầu cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Bỏ nó xuống.”

“Được, vậy chúng ta coi như đã thống nhất.” Tên lùn thả đứa nhỏ xuống sau đó xoay người định chạy.

Nhưng Lâm Lăng lập tức điều khiển Tiểu Lục trói tên lùn kia lại trước khi hắn kịp chạy xa.

Tên lùn kia chửi um lên: “Con mẹ nó, mày nói chuyện không giữ lời gì hết! Mau thả tao ra!”

“Tao đồng ý với mày lúc nào?” Lâm Lăng lạnh nhạt nhìn tên kia chật vật giãy giụa thì thuận tiện đâm thủng tứ chi của hắn khiến máu tươi lại chảy ròng ròng.

“A…… Tay của tao…… chân của tao……” Tên lùn sợ tới mức tè ra quần, “Đừng giết tao…… Cầu xin mày đừng giết tao……”

Lâm Lăng lạnh giọng hỏi: “Có bao nhiêu người từng cầu chúng mày như vậy rồi?”

Tên lùn chẳng nhớ rõ: “Cầu xin mày thả tao ra, tao không dám nữa, sau này tao sẽ làm người tử tế……”

“Tao tha cho mày nhưng mày có tha cho người khác không?” Trong cái thời này thì ai mạnh kẻ ấy có lý, nếu hôm nay người mạnh không phải cô vậy lúc này người xin tha chính là cô, chẳng lẽ hai kẻ này sẽ chịu bỏ qua sao?

Lâm Lăng chán ghét nhìn tên lùn một cái sau đó khống chế Tiểu Lục tiếp tục chọc cho hắn vài lỗ mới thu Tiểu Lục lúc này đã uống no máu về và lau vết máu trên tay mình. (Hãy đọc thử truyện Nhiệt độ cơ thể ác ma của trang Rừng Hổ Phách) Chờ lau khô tay cô hờ hững nhìn tên lùn đang nỗ lực bò đi chỗ khác sau đó đi tới bên cạnh đứa nhỏ đang bị trói. Lúc ngồi xổm xuống cô nhìn thấy đề phòng và sợ hãi trong mắt đứa nhỏ.

“Không sao.” Lâm Lăng thấy đứa nhỏ sợ run bần bật thì muốn xoa đầu đứa nhỏ nhưng còn chưa tới gần nó đã né tránh. Cô cũng không để ý lắm mà thu tay lại và giúp thằng bé cởi trói: “Đêm nay nhóc tìm một chỗ mà chờ, đợi hừng đông thì đi tìm người quen đi.”

Lâm Lăng dặn một tiếng sau đó đi về phía xe đẩy của mình, cái lồng hấp đã bị đấm hỏng, cô phải đổi hai cái khác thôi.

Chờ Lâm Lăng đẩy xe về phía trước lại nghe được tiếng động nhỏ vang lên phía sau. Cô quay đầu lại nhìn chỉ thấy một cái bóng nhỏ gầy cầm một thứ gì đó nhòn nhọn đi về phía cái kẻ đang nằm trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play