Chương 14
Sau khi trời tối sương mù dần cắn nuốt cả thành phố.
Lâm Lăng nhanh chóng tìm một nơi sạch sẽ để nghỉ ngơi. Cô cũng không dám đốt lửa mà rúc trong một góc cầm khăn dính nước lau sạch tay mình, cả vết máu trong móng tay cô cũng cố lau sạch. Vị tanh nhàn nhạt khiến cô cảm thấy không thoải mái chút nào.
Thời mạt thế cô đã sớm nhìn thấu sống chết nhưng tóm lại cô vẫn không thoải mái. Cô không muốn tổn thương người khác nhưng vì mạng sống cô không thể không làm thế. Làm gì có ai ngại mình sống lâu quá đâu? Lâm Lăng tự giễu cười cười.
Cô dựa vào vách tường lạnh băng, trấn định vừa rồi đã chẳng còn gì. Ngón tay cô hơi run run, vì hai kẻ hôm nay coi thường cô đi một mình nên mới chủ quan chứ không sợ là cô cũng chẳng chạy được.
Tiểu Lục cảm nhận được sự run rẩy của Lâm Lăng thế là nhẹ quấn quanh cánh tay và an ủi để cô không cần sợ.
“Tao không sợ.” Kỳ thật Lâm Lăng có sợ nhưng cô không muốn nói với Tiểu Lục nếu không về sau nó sẽ bò lên đầu cô mà diễu võ dương oai.
Không sợ thì lạnh à? Tiểu Lục chọc chọc cánh tay Lâm Lăng: Đốt lửa đi.
“Không đốt.” Lâm Lăng sợ đốt lửa lại hấp dẫn mấy kẻ lưu lạc không chuyện ác nào không làm. Chỉ cần cô mặc quần áo dày rồi cắn răng chịu qua một đêm này là được.
Lâm Lăng quấn chặt áo lông vũ rắn chắc rồi ôm hai chân vùi đầu vào gối. Chung quanh có hơi lạnh úp lại khiến cô không sao ngủ được. Cứ thế ngồi một đêm tới sáng sớm 6 giờ cô mới miễn cưỡng thiếp đi được một lát. Đợi ánh hừng đông chiếu vào căn nhà âm u cô mới chậm rãi tỉnh lại.
Lâm Lăng xoa xoa đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sương mù còn chưa tan hết. Cô cũng không nóng nảy rời đi mà lấy một củ khoai tây đã nấu chín ra gặm. Chờ ăn xong sương mù cũng tan hết để lộ thành phố hoang tàn.
Lâm Lăng đẩy xe đi ra ngoài và chậm rãi rời khỏi thành phố. Con đường lúc tới và con đường này khác nhau, cô đi qua một khu dân cư nối với đường quốc lộ thì dừng lại. Cô quay đầu nhìn quanh thấy không có ai mới xoay người đi vào trong khu dân cư. Vận may của cô không tệ, cứ thế tìm được mấy bao nước chấm còn chưa bóc tem trong một cửa hàng bán đồ mai táng.
Đi tiếp vào trong cô thấy có một cửa hàng nhỏ bày đầy lồng hấp, bàn ghế, chén đũa giống như một nhà chuyên cung cấp dịch vụ nấu cỗ ở nông thôn. Cô xoay chuyển một vòng và tìm được hơn trăm viên than tổ ong đặt bên ngoài nhà vệ sinh ở phía sau.
Mọi người trong thành phố đều sử dụng khí đốt, có vài cửa hàng bán đồ ăn vỉa hè cũng sử dụng bình ga, căn bản rất ít người sử dụng than tổ ong. Trong trí nhớ của Lâm Lăng, từ sau khi cô học cấp ba thì rất ít khi thấy thứ này, không ngờ hiện tại lại nhìn thấy nó.
Cô cầm một bánh than lên thử thử thì thấy có thể dùng được, “Phải mang hết về.”
Tiểu Lục ghét bỏ đống than tổ ong đen thui: Lấy về làm cái gì?
“Lúc không có củi có thể mang ra nấu cơm.” Lâm Lăng nhớ rõ chỗ cô ở hiện tại có bếp than tổ ong, mang cái này về là có thể dùng được.
Khu dân cư này là nơi tiếp giáp với ngoại thành nên chung quanh có ít đồng ruộng vì vậy Lâm Lăng còn tìm được ít nông cụ trong nhà. Cô gỡ lưỡi cuốc khỏi tay cầm bằng gỗ, như thế tiện mang đi hơn.
Tiểu Lục chỉ vào một căn phòng bên cạnh: Chỗ này cũng có.
“Không mang được nữa.” Lâm Lăng nhìn cái xe đẩy đã xếp đầy tràn, thật sự không bỏ thêm cái gì được nữa thế là chán nản nói.
Tiểu Lục liếc mắt nhìn cái xe đẩy chất cao: Lại tìm một cái nữa.
“Không còn đâu.” Lâm Lăng cảm thấy nếu có thể tìm được cái xe đẩy tới đựng thêm đồ thì tốt quá nhưng trên con phố này chỉ có tiệm tạp hóa, không có siêu thị lớn vì thế chắc chắn không có xe đẩy.
Tiểu Lục bất mãn: Cô mà không lấy thì về sau không còn nữa đâu.
“Tiểu Lục, mày tự nhiên nhọc lòng như thế làm tao không quen tí nào.” Lâm Lăng nghi hoặc nhìn thoáng qua Tiểu Lục và đoán xem nó đang âm mưu cái gì.
Tiểu Lục bị nhìn chằm chằm thì hơi chột dạ run run lá cây hung hăng chọc chọc mu bàn tay Lâm Lăng: Vậy mặc kệ cô.
“Mày tức tối như thế có phải vì chột dạ không?” Lâm Lăng chọc chọc hai cái lá cây trên đỉnh đầu nó và đột nhiên phát hiện lá cây của nó lớn hơn chút: “Ế, lá cây của mày lớn hơn rồi nè?”
Tiểu Lục run run lá cây, cực kỳ vui sướng: Thật sao?
“Thật.” Không đợi Tiểu Lục vui vẻ Lâm Lăng đã nói thêm: “Có phải tối qua mày biến to ra, lá cây bị căng và hiện tại chưa trở về bộ dạng cũ không?”
Tiểu Lục:……
Lâm Lăng không quản hai cái lá đang vặn vẹo của Tiểu Lục: “Mày như thế là không được, thân thể biến hình quá khó coi, phải rèn luyện nhiều hơn, xuống đẩy xe cho tao đi.”
Tiểu Lục tức giận đến độ lá cây đều dựng đứng lên, sau đó nó quấn lấy ngón tay Lâm Lăng hung hăng siết: Tức chết rồi!
Lâm Lăng ăn đau thì ném Tiểu Lục ra, “Đau chết mất.”
Tiểu Lục chống nạnh: Đáng đời! Ai bảo cô nói tôi!
Lâm Lăng xoa xoa ngón tay, “Sự thật là thế mà mày còn không thừa nhận à? Mày chấp nhận hiện thực đi.”
Tiểu Lục đúng là tức chết mà, nếu không phải bọn họ là người đồng hành thì nó đã sớm cắn chết cô rồi!
Nó thở phì phì nhảy xuống đất chạy về phía trước.
Lâm Lăng nhìn cái bóng xanh biếc của Tiểu Lục thì trong mắt có thêm ý cười. Chuyện đêm qua khiến tâm tình của cô vẫn luôn mang áp lực vì thế cô cố ý cãi nhau với Tiểu Lục vài câu cho khó chịu trong lòng tan đi. Nhưng nói gì thì nói, lá cây của Tiểu Lục to ra chẳng lẽ không thể biến trở lại như cũ sao?
Trong chớp mắt Tiểu Lục đã chạy không thấy tăm hơi đâu, Lâm Lăng đẩy xe mua hàng bước nhanh về phía trước, tới chỗ ngoặt cô nhìn thấy Tiểu Lục đang đứng trên một đống gạch vụn mà vẫy lá cây về phía này.
Lâm Lăng đi lên phía trước hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Lục dùng lá cây chỉ chỉ cái nhà phía sau rồi đẩy Lâm Lăng đi vào.
“Bên trong có cái gì à?” Lâm Lăng đẩy cánh cửa sắt rỉ ra khiến nó vang lên tiếng kẽo kẹt thật lớn. Không biết đã bao lâu không có người tới đây rồi.
Không có người tới cũng tốt, nhưng Lâm Lăng tìm một lúc chẳng thấy cái gì có ích, “Chẳng có cái gì cả.”
Tiểu Lục đẩy Lâm Lăng đi ra sau nhà cô mới phát hiện bên ngoài là mấy mẫu ruộng, bên cạnh có một cái nhà xí, cạnh đó là một cái phòng chứa đầy nông cụ.
“Mày bảo tao tới lấy cái cuốc à?” Lâm Lăng nhìn mấy cái cuốc đặt bên cạnh hầm cầu, “Xe đẩy của tao không đựng thêm cái gì được nữa đâu.”
Tiểu Lục lắc lắc lá cây nói không phải: Cô vào trong phòng nhìn xem.
Lâm Lăng nhìn thoáng qua nhà xí đen thui sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Lục đang đẩy chân mình và nghi ngờ hỏi, “Hay là mày muốn đẩy tao vào nhà xí?”
Tiểu Lục run run lá cây, thở phì phì chống nạnh: Tôi là dây đằng lòng dạ hẹp hòi thế à?
“Đúng.” Lâm Lăng cười cười nói: “Đừng tưởng tao không biết chuyện mày đánh Đại Hắc.”
Tiểu Lục cáu tới độ muốn đánh người: Không xem thì thôi, về sau hối hận cũng đừng trách tôi nhé.
“Thế thì tao phải đi xem mới được.” Lâm Lăng đặt Tiểu Lục lên tay mình sau đó tò mò đi về phía cái lều nhỏ kia: “Rốt cuộc là cái gì thế?”
Chờ đi vào Lâm Lăng phát hiện trong một góc có một cái xe ba bánh bẩn kinh hoàng, cái thứ này không chạy bằng điện mà là ngồi lên đạp.
Cái này quá tốt.
Lâm Lăng lập tức đi tới bên cạnh cái xe ba bánh và xem kỹ sau đó phát hiện ngoài việc hơi rỉ thì cái xe này hoàn hảo. Cô lôi nó ra thử ngồi lên đạp chỉ thấy xích hơi kẽo kẹt vì không có dầu còn lại không có gì phải chê.
Giải quyết chuyện dây xích kẽo kẹt rất đơn giản, cô đổ ít dầu diesel vừa tìm được và bôi lên dây xích sau đó lại ngồi lên đạp một lúc là không còn tiếng kêu nữa, “Có cái xe ba bánh này thì quá tiện rồi.”
Tiểu Lục nhảy lên ghi đông của cái xe ba bánh và đắc ý lắc lắc lá cây: Tôi không lừa cô chứ.
“Tiểu Lục, mày thật là lợi hại, hôm nay mày đã giúp tao một việc lớn.” Lâm Lăng nhìn cái thùng phía sau xe ba bánh rất lớn, không những có thể đựng những thứ trong xe đẩy mà còn có thể đựng thêm không ít thứ khác.
Được khen nên Tiểu Lục cực kỳ đắc ý lắc lắc lá cây: Không phải cô cho rằng tôi lừa cô à?
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lâm Lăng sợ Tiểu Lục lại quấy rối thế là lập tức hùa theo nó: “Là tao lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cầu mày tha thứ cho tao.”
Tiểu Lục run run lá cây rồi nhảy đến chỗ khác.
Lâm Lăng biết Tiểu Lục không tức giận nữa thì đáy lòng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đừng nhìn Tiểu Lục chỉ là một cây leo nhưng nó là là cái cây không ai dám trêu chọc. Tối hôm qua mà không có Tiểu Lục thì cô khẳng định sẽ chẳng thể giải quyết được hai tên kia.
Lâm Lăng dọn hết đồ trên xe đẩy đặt vào xe ba bánh sau đó gấp gọn xe đẩy lại và cũng đặt lên xe luôn. Lúc này vẫn còn dư một phần ba không gian nên cô quyết định tìm thêm chút đồ có ích cùng trở về.
Lâm Lăng lại chạy tới cái lều nông cụ ở phía sau lấy mấy cái cuốc và máy cày. Máy cày này cực kỳ thích hợp để cày hơn hai mươi vạn mẫu đất hoang còn lại nhưng phải có thêm dầu mới chạy được. Thôi cứ lấy về trước đã, sau này mà tìm thêm được dầu diesel thì chắc là sẽ dùng được.
Có xe ba bánh rồi Lâm Lăng cảm thấy mình thoải mái nhặt đồ hơn nhiều, dù sao cô cũng phải đi một chuyến thật xa, không thể tay không mà về được.
Lâm Lăng cầm cái cày xong lại nhìn lên mấy cái túi treo trên vách tường. Trên túi vương đầy tro bụi, bẩn tới độ nhìn đã thấy không muốn đụng. Nhưng mấy cái túi này nhìn có vẻ nặng trĩu, hẳn đựng không ít đồ. (Truyện này của trang runghophach.com) Cô gỡ xuống nhìn nhìn thấy bên trong có mười mấy bao phân bón lớn, ngoài ra còn có thuốc trừ sâu và thuốc diệt cỏ.
Lâm Lăng nghĩ tới sườn núi trụi lủi ở rong nhà thì tạm thời không cần thuốc diệt cỏ nữa. Thuốc trừ sâu chắc cũng không cần, nhưng cứ lấy về đã, lỡ đâu sau này cần dùng tới thì sao? Không biết quá hạn mấy năm có ảnh hưởng gì tới chất lượng không.
Cô tiếp tục lục trong túi, tới đáy túi cô tìm thấy một niềm vui lớn. Trong đó có mười mấy bao hạt giống, bên trong là nhiều loại lương thực khác nhau, mỗi loại đều có 200 hạt giống.
Lâm Lăng nhìn kỹ đóng gói thì thấy vẫn hoàn hảo, bên trong cũng không có sâu mọt, hoàn toàn có thể trực tiếp gieo trồng. Thế này đúng là quá tốt!
Mấy ngày này cô vẫn luôn tìm cách tìm hạt giống, nay có được hạt giống này thế là đáy lòng cô lập tức nhẹ nhàng thở ra. Đợi trồng xong lương thực rồi cô sẽ không cần lo lắng nữa.
“Tiểu Lục, mày đúng là phúc tinh của tao.”
Tiểu Lục vui vẻ lắc lắc lá cây: Cô phải chia thịt cho tôi đó.
“Được, về nhà sẽ chia thịt cho mày.” Lâm Lăng dừng một chút mới nói, “Tiếp theo mày cố tìm thêm hạt giống, đến lúc ấy tao lại chia thêm thịt cho mày.”
Tiểu Lục dùng lá cây đập tay với Lâm Lăng: Chuyện này coi như thống nhất rồi nhé!
Sau đó Tiểu Lục tiếp tục đi về phía trước, Lâm Lăng thì đẩy xe ba bánh đi theo. Nhưng được vài bước cô bỗng quay đầu lại nhìn một chỗ ngoặt và trầm giọng quát: “Ra đi!”