Chương 12
Sau khi trồng xong cây thông cô kiểm tra ruộng rau thấy rau hẹ được tưới nước ở hồ nên cực kỳ khả quan, bộ dạng xanh mướt, cực kỳ thích hợp để hái về làm sủi cảo.
Gần đây cô trồng không ít cây, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Lâm Lăng cảm thấy nên chúc mừng một chút vì thế cô múc nửa bát bột lúa mạch để nhào làm bột, sau đó trong lúc đợi bột nghỉ cô lấy chút bột khô ra xoa xoa trên mặt phẳng chuẩn bị làm vỏ sủi cảo.
Lâm Lăng chia cục bột thành nhiều phần sau đó ép dẹt và dùng chày cán bột cán thành những mảnh bột có độ dày mỏng phù hợp. Nhưng tay nghề cô cũng không phải quá tốt, vỏ sủi cảo cán ra không đều, hình dạng cũng không đủ mượt mà.
Chờ đống bột được cán xong rồi cô lại lấy một cái bát nhỏ làm khuôn ấn lên để có những tấm vỏ hình tròn đều đặn tiêu chuẩn.
Sau đó cô bắt đầu làm nhân. Trước tiên cô lấy nửa bát thịt đã xào chín và cắt nát rồi bỏ thêm rau hẹ cũng được cắt nát rồi thêm chút muối quấy đều. Xong xuôi cô bắt đầu làm sủi cảo, tổng cộng có 25 cái, hình dạng không quá đẹp nhưng dù sao đây cũng là sủi cảo!
Chờ nấu xong sủi cảo thì trời cũng đã tối, Lâm Lăng xa xỉ đốt một ngọn nến, ánh nến mờ nhạt, lờ mờ chiếu sáng mấy bóng người trong nhà. Lâm Lăng ngồi ở một bên, con gấu bông an tĩnh ngồi ở một phía khác, Tiểu Lục thì ngồi trên đầu con gấu bông nhàm chán đong đưa hai cái lá cây trên đầu.
Lâm Lăng nhìn sủi cảo nóng hổi và nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó bắt đầu chậm rãi ăn.
Tiểu Lục run run lá cây hỏi: Ăn ngon không?
“Ăn ngon.” Lâm Lăng gật đầu. Không có tương, vỏ cũng không đủ mềm mại tinh tế nhưng cô lại cảm thấy đây là món ngon nhất mình được ăn sau mạt thế. Trước mạt thế sủi cảo chỉ là một món ăn vô cùng bình thường, nhưng lúc này nó lại thành thứ khan hiếm. Chỉ có mấy lãnh đạo cao cấp của khu an toàn mới có thể ăn, hiện tại cô ăn được một bữa này đã coi như viên mãn…
Tiểu Lục không có hứng thú với mỳ phở, nhưng nó giống như một thể với Lâm Lăng nên có thể cảm nhận được cảm xúc của cô. Nó dùng lá cây nhẹ nhàng chạm vào tay cô và trấn an: Về sau còn có nữa.
Lâm Lăng hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Lục khó có lúc dịu dàng thì khóe miệng hơi nhếch lên. Hiện tại mạt thế đã kết thúc, cô cũng không cần phải phiêu bạt khắp nơi nữa. Chỉ cần cô tiếp tục trồng trọt thì sớm hay muộn cũng sẽ biến khu đất hoang này thành ốc đảo, đến lúc ấy cô sẽ được ăn gạo trắng thơm nức cùng sủi cảo.
Ăn xong sủi cảo, Lâm Lăng thỏa mãn nằm trên ghế tính toán chuyện tiếp theo.
Lương thực quốc gia phân cho cô đã không còn nhiều, tiếp theo cô phải khai khẩn thêm ít ruộng đất, chờ thu hoạch xong đám khoai tây này cô sẽ trồng thêm một lứa khoai nữa.
Mấy ngọn núi chung quanh đều đã được trồng cây, hiện tại còn mấy sườn núi ở phía xa nữa thôi. Đợi cô tìm được hạt giống khác sẽ mang về trồng ở những nơi ấy. Nhưng những nơi kia cách quá xa, việc xách nước tưới cũng là một vấn đề cho nên cô phải nhanh chóng ra ngoài tìm máy phát điện mới được.
Bởi vì kế hoạch này nên mấy ngày sau chắc cô sẽ phải đi xa nhà. Lúc này Lâm Lăng nấu mấy củ khoai tây để mang theo. Chủng loại này tốt, mỗi củ đều to gần một cân nên chỉ vài củ là đủ ăn mấy ngày.
Vì sẽ phải ra cửa mấy ngày đêm nên Lâm Lăng nấu mười củ khoai tây lớn, lại cầm thêm củ khoai sống, nếu không kịp trở về cô sẽ trồng khoai tây ngay tại chỗ.
Một đêm trước khi ra ngoài cô lại tưới cho đống khoai tây, rau dưa và cây giống trên núi một lần để bảo đảm tụi nó sẽ không thiếu nước.
Tới sáng sớm ngày hôm sau trời mới hơi sáng cô đã cõng ba lô chuẩn bị xuất phát. Trước đó cô lại chào tạm biệt con gấu bông trước giờ chỉ biết giữ im lặng chứ không đáp lại cô lời nào: “Lần này tao ra cửa mấy ngày, mày ở nhà trông nhà nhé.”
Sau khi nói xong, Lâm Lăng đóng cửa sổ và khóa cửa chính sau đó xuất phát về phía bắc. Đi được một tiếng cô tới cột mốc đánh dấu NO: Số 00001. Đi thêm 10 phút nữa cô thấy con đường nhựa, dọc theo con đường này đi thêm 4 tiếng nữa là tới vị trí cô xuống xe trước kia.
Chung quanh vẫn là một mảnh trụi lủi như cũ, mặt đường là những điếc xe bị đốt cháy, không có gì thay đổi. Lâm Lăng tiếp tục đi dọc theo con đường quốc lộ về phía trước, tới khi gần tối cô mới tìm một căn phòng bỏ hoang để nghỉ tạm. Đợi trời sáng cô lại tiếp tục đi về phía trước, càng đi thì dấu vết cháy xém càng ít lại, có vài địa phương có thể thấy màu xanh lá mạ thưa thớt.
Chẳng lẽ cô thật sự hiểu lầm những người làm công tác dọn sạch nguy hiểm thời mạt thế ư? Thật sự không phải bọn họ đốt lửa sao?
Nhưng hiện tại lý do vì sao núi hoang lại bị đốt cháy không còn quan trọng nữa. Cô đã gieo cây giống, chờ qua một hai năm nữa khắp núi đồi sẽ lại là một màu xanh mướt thôi.
Lâm Lăng đi ba ngày cuối cùng cũng tới thành phố trước kia cô đã đi qua.
Nơi này hoang vắng lại tịch liêu, cỏ dại mọc thành cụm, mặt đất hỗn độn, không còn chút dấu vết nào của một thành phố sầm uất trước kia. Lâm Lăng đứng ở đầu đường mà nhìn vẻ phồn hoa diễm lệ còn sót lại của nó qua bộ dạng của những chiếc xe ô tô bị vứt lại trên đường và những tòa nhà cao tầng còn chưa bị sụp xuống ở nơi xa.
Lâm Lăng khe khẽ thở dài và bắt đầu tìm kiếm những thứ mình cần. Mục đích của cô lần này rất rõ, cô chỉ tìm mấy phát điện và dầu diesel, những thứ khác nếu có thời gian cô sẽ đi một lần nữa.
Lâm Lăng nhanh chóng tìm được một cửa hàng bát máy phát điện nhưng toàn bộ máy trưng bày ở đó đã bị dọn sạch.
“Không còn một cái nào sao?” Lâm Lăng nhíu nhíu mày sau đó ra kho hàng phía sau tìm nhưng tất cả đều trống không, xem ra rất nhiều người đều có cùng ý tưởng với cô.
Tiểu Lục chọc chọc tay Lâm Lăng và hỏi: Không còn máy phát điện thì làm sao giờ?
“Tiếp tục tìm.” Lâm Lăng cũng không tin một thành phố lớn như thế lại không còn cái máy phát điện nào. Cô tìm thật lâu, từ sáng tới chiều, cuối cùng tìm được một cái máy phát điện trong kho của một cửa hàng bán nội y. May nhất là trong đó vẫn còn một thùng dầu diesel chưa dùng.
Sau khi tìm được máy phát điện Lâm Lăng đã có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô tốn công tốn sức dọn cái máy tới chỗ một cái xe đẩy cô nhặt được ở trên đường, sau đó thuận tiện cầm một hộp nội y mang theo.
Tiếp theo cô chỉ cần tìm cửa hàng điện để lấy ít dây điện và ống dẫn nước là được. Lâm Lăng tìm được ba cái máy bơm ở trong thôn, hai cũ một mới. Cái máy mới được mua về không lâu, mác cũng chưa bị giật ra, sau khi mạt thế tới cũng chẳng ai đụng tới nó.
Chờ tới cửa hàng điện cô cố gắng cầm nhiều dây điện và ống dẫn nước. Nếu nước hồ không đủ để tưới ruộng thì cô có thể dùng mấy thứ này tới đập bơm nước lên. Nước ở đó tuy vừa đen vừa thối nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc tưới ruộng.
Sau khi chất đống dây điện và ống nước lên xe đẩy cô lại tìm thêm ít cờ lê, tua vít và vài công cụ khác để tiện sử dụng sau này. Ngoài ra cô còn tìm được ít đèn pin kiểu cũ trong cửa hàng điện. Trước mạt thế rất ít người sử dụng cái này, mọi người ưa chuộng mấy loại đèn pin nạp điện vì tiện và nhanh hơn.
“Cũng không biết có còn dùng được hay không.” Lâm Lăng tìm được mấy phong pin chưa dùng thế là cô bỏ vào đèn pin rồi bật nút. Chỉ thấy một chùm sáng ấm áp chiếu sáng cả kho hàng thế là cô reo lên, “Có thể sử dụng!”
Lâm Lăng thấy đèn pin có thể sử dụng thì bắt đầu lục tìm pin còn dùng được. Rất nhanh cô đã tìm được một đống lớn. Trước mạt thế pin được dùng đa số cho các món đồ chơi trẻ em, sau này mạt thế càng ít người dùng nó vì thế trên cơ bản không ai lấy thứ này. Lâm Lăng được một món hời nên cực kỳ vui vẻ, có đèn pin buổi tối sẽ tiện làm việc hơn một ít.
Lần này ra ngoài đã đạt được mục đích thế nên Lâm Lăng cũng không nôn nóng như buổi sáng nữa. Cô thả chậm tốc độ đi dọc theo các cửa hàng trên phố và thuận tiện tìm kiếm đồ dùng sinh hoạt của mình.
Thành phố này tuy rất lớn nhưng đã sớm bị người ta lục soát nhiều lần, vốn Lâm Lăng muốn tìm máy phát điện xong là trở về nhưng tới cũng tới rồi, không thể cứ thế về nên cô muốn tìm thêm một chút xem có thứ gì hữu dụng hay không.
Siêu thị và trung tâm thương mại ven đường cô không vào, từ vết máu đỏ sậm trên mặt tường nơi ấy cô có thể biết bên trong đã chôn không ít người. Hơn nữa vật tư bên trong có lẽ đã sớm bị người sống sót dọn sạch rồi. Lâm Lăng chẳng đi làm gì cho tốn thời gian, cô chỉ chuyên chọn những con phố nhỏ để đi cũng chọn những cửa hàng nhỏ không có biển hiệu để tìm kiếm đồ. Dựa theo kinh nghiệm của cô thì chính những cửa hàng nhỏ không chút thu hút này có khi lại còn đồ hữu ích.
Vận may của cô không tệ, cô tìm thêm được một cái máy phát điện và thêm chút dầu diesel từ một cửa hàng nhưng xe đẩy của cô chỉ đủ chỗ cho một cái máy vì thế cô chỉ lấy dầu. Nếu lúc này có xe hoặc dị năng hệ không gian thì tốt quá.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ thế sau đó lại đẩy xe đi về phía trước. Cô nhanh chóng tìm được một khu phố cũ còn chưa cải tạo toàn bộ. Kiến trúc nơi ấy đa phần đã sụp đổ dưới thiên tai liên miên của thời mạt thế, chỉ còn vài công trình kiên cố là còn đứng vững. Cô dạo quanh những ngôi nhà còn chưa sụp và tìm được con men ở một cửa hàng bánh bao nơi góc xó xỉnh. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Cô cũng cầm hai cái lồng hấp bằng inox về để sau này có lúa mạch cô sẽ dùng tới.
Lấy xong lồng hấp cô lại tiếp tục đi về phía trước và tìm được thêm con men ở mấy nhà bán mỳ phở. Cô cũng chẳng ngại nhiều, dù sao thứ này đều hữu dụng.
Tiếp theo cô lại tìm được một cửa hàng bán giày, bên trong có ủng đi mưa, giày vải và giày thể thao chất lượng thấp. Vì chất lượng thấp nên không bị cướp bóc. Lâm Lăng cũng chọn mấy đôi mình đi vừa để mang về.
Cô lại tìm được một cửa hàng bán đồ mỹ phẩm ở bên cạnh thế là cũng lấy một hộp kem giữ ẩm chưa mở nắp để dùng cho làn da thiếu ẩm của bản thân. Cứ lấy thử về xem có dùng được không.
Đi chừng mấy trăm mét cô lại thấy một chợ nông sản, đỉnh lều nơi ấy nghiêng nghiêng sụp xuống, đập vào mắt chỉ thấy vết thương chồng chất. Lâm Lăng thở dài và tìm kiếm ở mấy cửa hàng còn chưa sụp xuống được ít gia vị, một ít gừng, tỏi, hoa tiêu phơi khô. Mấy thứ này chưa được nấu chín nên có thể lấy về thử xem có gieo trồng được hay không. Nếu có thể thì vấn đề hạt giống cũng được cải thiện một chút.
Ra khỏi chợ nông sản trời đã tối, bốn phía vắng ngắt, chỉ có tiếng cô kéo xe đẩy.
“Bây giờ phải tìm chỗ nghỉ đã.” Lâm Lăng kéo cái xe đẩy đi về phía trước.
Tiểu Lục ngồi trên vai cô dùng lá cây chỉ cửa hàng bên đường còn nguyên vẹn và đề nghị ngủ ở đó.
“Đi về phía trước.” Lâm Lăng cũng không định bạc đãi bản thân, cô kéo cái xe đẩy cứng nhắc về phía trước và tìm một khách sạn bỏ đi.
Gần tới cửa khách sạn cô bỗng ngừng lại và nhíu mày nhìn thoáng qua chỗ ngoặt trước mặt thì thoáng thấy ánh lửa, đồng thời còn có tiếng người truyền tới.