Chương 11
Lâm Lăng nhìn chằm chằm mấy cái răng mà Tiểu Lục còn chưa kịp thu lại sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi nó: “Mày ăn vụng thịt của tao hả?”
Tiểu Lục run run lá cây dính đầy dầu: Tôi không cẩn thận ngã vào đây.
“Mày thế nhưng lại ăn vụng thịt của tao!” Cuộc sống thời mạt thế khiến mọi người cực kỳ quý trọng lương thực. Lâm Lăng cũng cực kỳ tức giận, thịt này cô định dành để ăn mấy tháng, hy vọng không bị cái tên Tiểu Lục này ăn hết!
Tiểu Lục lùi về sau mấy bước: Tôi giúp cô trông thịt mà!
“Không ngờ mày lại là cái cây ăn thịt.” Lâm Lăng xách Tiểu Lục ném qua một bên sau đó xem xét thịt trong âu, may quá mới bị ăn có một ít, nếu không cô tức chết mất: “Mày không sợ đau bụng tiêu chảy à?”
Lâm Lăng bỏ thịt vào tủ và khóa lại, sau đó cô nhìn hai cái lá cây trên đầu Tiểu Lục, “Hóa ra răng mày mọc trên lá cây hả?”
Tiểu Lục lắc lắc người ý bảo không phải.
Lâm Lăng làm gì tin trò quỷ của nó, “Mày còn trộm thịt của tao là tao bẻ lá cây của mày đó.”
Tiểu Lục lập tức cuộn hai cái lá cây lại, nếu lá cây mà có mặt thì nhất định bộ dạng hiện tại của nó sẽ là cô vợ nhỏ chịu mọi uất ức.
“Đừng có giả vờ đáng thương với tao!” Lâm Lăng chọc chọc Tiểu Lục, “Ăn vụng đồ ăn của tao thì mày phải đi làm việc!”
Tiểu Lục lắc lắc lá cây: Làm việc gì?
“Trên đường về chúng ta lấy được ít củi, nơi ấy vẫn còn mấy bó nữa, mày mau dọn đống củi kia về đi!” Lâm Lăng sai bảo Tiểu Lục xong thì xách xô nước đi ra ngoài tưới nước cho rau.
Tiểu Lục đuối lý nên lá cây cũng gục xuống, bước chân thất thểu đi về một hướng khác, vừa đi vừa hát: Tiểu Lục đằng, sống ở nơi đất cằn, mới ha ba tuổi, mồ côi cha mẹ, ……
Lâm Lăng đang gánh nước tưới ruộng nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Lục thì suýt nữa ngã chổng vó. Xem ra nó thiếu đánh đây mà!
Lâm Lăng tới bên hồ múc nước. Đại Hắc đang ra sức phun nước thấy cô đi qua thì vui sướng lắc lắc đuôi: Cô tới rồi à, nhìn xem tôi lại phun thật nhiều nước.
“Đại Hắc giỏi quá.” Lâm Lăng nhìn Đại Hắc đang cố sức làm việc thì tức khắc cảm thấy nó đáng tin cậy hơn Tiểu Lục nhiều. Nó không lười biếng, cũng không lòng dạ hẹp hòi, mấu chốt nhất chính là nó sẽ không ăn vụng thịt của cô, “Ăn thịt ngon không?”
Đại Hắc: Ngon.
Lâm Lăng: “Ăn ngon thì tốt, chờ sau này tao nhặt được thịt sẽ chia cho mày một ít.”
Đại Hắc vui vẻ xoay vòng vòng: Tôi muốn thịt nhiều mỡ một chút.
“Được, Đại Hắc cố lên! Chờ nhặt được thịt tao sẽ chia cho mày chỗ thịt mỡ dày nhất.” Lâm Lăng lại vẽ một cái bánh nướng thật to cho Đại Hắc, hy vọng nó có thể ăn vui vẻ.
Đại Hắc quả thực vui vẻ đáp lời: Tôi sẽ cố gắng làm việc!
Lâm Lăng múc nước tưới ruộng, khoai tây và rau dưa vì thiếu nước mà uể oải vô cùng. Chờ cô vừa tưới nước cho chúng cả đám lập tức khôi phục màu xanh đậm bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Sau khi tưới ruộng của mình cô lại xách nước lên núi tưới cỏ tranh và cây giống. Hiện tại hồ nhiều nước nên cô cũng hào phóng, mỗi cây mầm sẽ được hai gáo nước. Sau khi uống no đám lá cây trên cành lại lớn lên một chút.
Phần cỏ mọc không nhiều lắm, chỉ một lát Lâm Lăng đã tưới xong, cô đứng trên đỉnh núi nhìn sườn núi cháy đen trụi lủi chỉ có một chút đã phủ màu xanh thì đáy lòng hơi nôn nóng. Hiện tại tưới nước là một vấn đề lớn, mỗi ngày xách nước qua lại quá chậm, nếu không dùng dị năng mà dựa theo tốc độ này thì phải mất mấy năm cây mới cao lớn.
Cô vẫn nên nhanh chóng tìm được dầu và máy phát điện mới giải quyết được việc tưới nước.
Hôm qua cô đã đi về phía nam chừng 20 km, càng đi càng xa xôi mà vẫn không tìm được thứ mình muốn. Chờ thêm mấy ngày nữa cô thử đi về phía bắc nhìn một cái xem. Cô nhớ rõ trên đường đi tới đây cô có thấy một thành phố ở hướng đó, hẳn là sẽ có nhiều thu hoạch khi tới ấy.
Khoảng 5 giờ Lâm Lăng xách theo xô nước về nhà, mới vừa tới cửa nhà cô đã thấy một quả thông lăn tới bên chân mình. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quả thông, lại nhìn thoáng qua đầu sỏ ném quả thông về phía này. Thấy Tiểu Lục đứng trên một đống củi, hai cái lá đang nghịch một quả thông thế là cô hỏi, “Chơi vui không?”
Tiểu Lục sợ tới mức run lên, quả thông kia lập tức rơi xuống nện lên dây leo của nó. Tiểu Lục cũng không dám kêu đau mà lập tức tranh công chỉ vào đống củi: Đây đều là củi tôi vác về đó.
“Ghê gớm nhỉ!” Lâm Lăng khom lưng nhặt hai quả thông lên ném về phía đống củi nhưng trong lúc ấy cô nghe thấy tiếng lách cách vang lên từ hai quả thông.
Cô kinh ngạc nhìn hai quả thông sau đó bẻ lớp vỏ ngoài thì thấy bên trong có hạt, màu sắc sáng, no đủ, nhìn thực khả quan. Cô bẻ hai quả thông ra và tinh tế chọn được 5 hạt thông. Lúc sau cô lại nhặt được mười mấy quả thông từ đống củi và lấy được 30 hạt thông.
Tiểu Lục nghi hoặc nhìn Lâm Lăng: Ăn được à?
Hạt thông ăn được, nghe nói dinh dưỡng cũng nhiều nhưng vừa rồi Lâm Lăng lại nghĩ tới một biện pháp tuyệt hảo. Loại hạt thông này chưa qua xử lý, cũng không bị sâu mọt, hoàn toàn phù hợp để cô trồng!
“Quả thông này mày thấy ở đâu? Chỗ đó còn nữa không?”
Tiểu Lục nói vẫn còn.
“Mang tao đi xem.” Lâm Lăng thúc giục Tiểu Lục mang mình qua đó.
Chỗ Tiểu Lục tìm thấy đống quả thông này rất gần chỗ Lâm Lăng mang củi lửa về, ở trên sườn núi phía sau căn phòng đổ nát kia. Trên sườn núi có mấy tảng đá lớn, phía dưới đó có một cái khe bên trong chất đầy cửi lửa. Khe hở này là một nơi ẩn náu tự nhiên, có thể che mưa chắn gió, chung quanh cũng là đá nên lửa không cháy tới đây. Đó có lẽ là lý do đống củi lửa này còn có thể được giữ hoàn hảo tới lúc này.
Lâm Lăng tìm thấy không ít quả thông trong đống củi, bên trong cơ bản đều có hạt thông vì thế cô nhặt được một vốc hạt thông thật to.
Lúc này trời đã sắp tối đen, trải qua buổi tối kia Lâm Lăng cũng không muốn di chuyển trong trời tối nữa. Cô thu dọn đồ đạc và lập tức đi về nhà: “Trời tối rồi, chúng ta về nhà đã.”
Tiểu Lục quấn lên nói: Phía dưới còn rất nhiều quả thông mà.
“Không vội, ngày mai lại tới.” Lâm Lăng mang Tiểu Lục về nhà trước. Lúc về tới nhà cô nhân lúc trời còn chưa tối hẳn mà vãi đống hạt giống mới mang về lên phần đất trồng rau mới tưới nước chiều nay. Đất vẫn còn ẩm, quả thực thích hợp gieo giống.
Sau khi Lâm Lăng vùi hạt giống vào đất cô thúc giục dị năng thế là hạt giống nhanh chóng nảy mầm mọc ra cây giống, “Trước tiên tụi mày ở đây một thời gian, chờ hai ngày nữa tao sẽ di dời tụi mày qua chỗ khác.”
Chờ cô về tới nhà Tiểu Lục lập tức tranh công: Tôi giúp cô tìm hạt giống.
Lâm Lăng cười cười nhìn nó: “Mày muốn nói cái gì?”
Tiểu Lục cũng không che giấu chuyện mình là thực vật có thể ăn thịt nữa mà nói luôn: Thịt.
Lâm Lăng tà tà liếc Tiểu Lục một cái, “Mày còn dám nói tới thịt với tao à?”
Tiểu Lục run run lá cây: Tôi giúp cô mang về nhiều hạt giống thế cơ mà.
“Thế thì sao?” Lâm Lăng cong ngón tay gõ gõ cái bàn, “Vì sao mày phải dọn củi hả? Mày còn nhớ không?”
Hai cái lá trên đỉnh đầu Tiểu Lục gục xuống: Tôi dọn củi về đã là lấy công chuộc tội rồi, chuyện hạt giống cây thông là chuyện khác chứ?
“Đúng là chuyện khác nhưng tao mới là người phát hiện ra hạt thông.” Lâm Lăng khẽ hừ một tiếng: “Tiểu Lục, làm thực vật thì phải có bộ dáng của thực vật, không thể quá tham được nếu không sẽ bị người ta ghét, có hiểu không?”
Tiểu Lục run run lá cây, không vui cuốn lấy ngón tay Lâm Lăng ý là nếu cô mà không đồng ý là nó sẽ không bỏ qua cho cô.
Lâm Lăng rút ngón tay ra và nói: “Chuyện hạt thông thì thôi đi nhưng nếu mày có thể tìm thấy hạt giống các loại cây khác thì tao sẽ phân cho mày một ít thịt.”
Tiểu Lục nghiêng nghiêng đầu: Thật hả?
Lâm Lăng ừ một tiếng: “Tao nói lời giữ lời.”
Tiểu Lục lắc lắc lá cây nghĩ xem phải tới đâu mới có thể tìm được hạt giống cây.
Vốn Lâm Lăng chỉ lấy đại một lý do để tống cổ Tiểu Lục nhưng không ngờ nó lại để bụng chuyện này. Sáng sớm hôm sau Lâm Lăng tỉnh lại nó đã biến mất. Có điều cô cũng không lo lắng về nó, Tiểu Lục nhỏ như thế, trên người lại không có mùi thịt nên căn bản không cần lo nó bị thú biến dị ăn thịt.
Sau khi thức dậy cô lại tới chỗ hôm qua nhặt hạt thông và lật hết cái hốc một lần. Cô nhặt thêm được không ít hạt thông, cũng nhân tiện cõng củi lửa về nhà dự phòng.
Vội một buổi sáng cuối cùng cô cũng cõng được toàn bộ củi lửa về nhà. Lâm Lăng sửa sang lại mái đầu dính đầy cỏ dại rồi lại khiêng cái cuốc ra cửa. (Truyện này của trang runghophach.com) Lúc đi ngang qua khu đất trồng rau cô thấy đống mầm của cây thông mình trồng tối hôm qua đã lên xanh mượt. Tán cây giống như những cái kim tự tháp nhỏ, cao chừng 20 cm, hoàn toàn đủ điều kiện di dời tới trồng ở sườn núi.
“Chờ đào xong hố tao sẽ chuyển tụi mày tới sườn núi.” Lâm Lăng khiêng cái cuốc đi tới sườn núi ở xa, với số lượng cây không nhiều nên mỗi hố cô đào cách nhau chừng 4,5 mét.
Mất ba ngày cô mới đào xong hố trồng cây ở các sườn núi xung quanh, kế tiếp chính là di dời đống cây mầm. Lúc đào cây giống cô bứng cả đất xung quanh và di dời tới sườn núi.
Mấy ngày nay đám cây này vất vả lắm mới làm quen với hoàn cảnh xung quanh lại đột nhiên đổi chỗ mới hẳn tụi nó sẽ không dễ sống. Hơn nữa cô dùng dị năng thúc giục hạt thông nảy mầm tương đương đốt cháy giai đoạn, vì vậy tốt nhất là chờ tụi nó chậm rãi tự lớn lên, trừ phi chết cô mới giúp một tay.
Lâm Lăng đào một đống cây mầm lên, tổng cộng có 1500 cây mầm. Mỗi sườn núi cô sẽ trồng 100 cây vậy là đủ trồng hết mười mấy sườn núi xung quanh.
Sau khi trồng xong đống cây mầm này Lâm Lăng lại bắt đầu xách nước tưới cây. Mỗi cây mầm được một gáo nước, một gánh nước có thể tưới 20 cây. Cô phải qua lại chừng 40 lần mới tưới xong đống cây này.
Tưới xong cây giống Lâm Lăng đã mệt cực kỳ, nhưng nhìn từ trên cao xuống thấy có chút màu xanh thế là đáy lòng cô vẫn dâng lên cảm giác thành tựu. Tuy tạm thời chỉ có thể trồng khắp mười mấy sườn núi chung quanh nhưng sớm hay muộn cũng có một ngày cô giúp mười dặm quanh đây phủ toàn màu xanh!
“Lớn nhanh lên, sớm cho tao củi đốt.” Lâm Lăng đặt kỳ vọng cực cao với đám cây giống này, hy vọng tụi nó giúp cải thiện hoàn cảnh và cung cấp củi lửa.
Lâm Lăng nhìn sườn núi chọc lốc ở nơi xa: “Tiểu Lục, cố tìm thêm hạt giống nhé, mày nhìn đống sườn núi ở nơi xa kia còn chưa có cây mà trồng kìa.”
Mấy ngày nay Tiểu Lục vẫn luôn chạy ra bên ngoài tìm kiếm nhưng không phát hiện thêm củi lửa và hạt giống. Mà như thế nghĩa là không có thịt vì vậy nó uể oải ghé vào vai Lâm Lăng than thở: Đằng sinh sao mà gian nan quá!