Hóa ra người tôi thích vẫn luôn là cậu

Chương 5: Ở đây không có miếng hài, ở đây chỉ có sự ngọt ngào mà thôi


4 tháng

trướctiếp

-Hai người đến thăm con sao lại không báo trước một tiếng.

-Chúng ta muốn tạo cho con bất ngờ mà.

-Sweetheart, con đã đến xem chi nhánh mới chưa?

-Chưa ạ.

An Hạo Hiên biểu lộ rõ ràng cảm xúc bất mãn nhưng cũng không nói gì thêm. Xem ra ông ấy đã dần nhận ra sự thay đổi của An Tường. 

Lúc An Tường lên cấp ba thì em trai ra đời, suốt ngày em trai luôn quấn lấy cậu. Nhưng đối với việc kinh doanh, An Tường không có chút thiên phú nào, khiến cho An Hạo Hiên mất mặt với mọi người. Nhưng An Nguyên thì khác, cậu lớp 10 đã giúp ông ấy giải quyết rất nhiều khó khăn, ngoài ra cậu ấy còn là thiên tài. Vì vậy ông ấy luôn tự hào về cậu và dần lơ đi người con trai cả. 

Cuối cùng thì kỳ thi thử cũng đến. An Nguyên và Lục Sinh vẫn chưa làm lành với nhau. Đến khi có một nữ sinh đến tỏ tình với An Nguyên, cô ấy tên là Thẩm Vân, học lớp 12C8 ngay bên cạnh. An Nguyên để ý thấy ánh mắt hình viên đạn của Lục Sinh nên đã mỉm cười từ chối. Cậu vô hình cảm thấy người mình toàn mùi giấm. 

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như lúc ra về An Nguyên không nhìn thấy Lục Sinh và đàn em đang bắt nạt Thẩm Vân. An Nguyên tức giận đi đến chất vấn Lục Sinh. Thẩm Vân vừa khéo núp sau lưng cậu. Lục Sinh chưa kịp giải thích thì An Nguyên đã kéo cô ấy rời đi. An Nguyên lúc này mới định thần lại, lúc nãy cậu thực sự sợ hãi. Thẩm Vân vội vàng hỏi cậu có sao không, còn không quên cảm ơn cậu.

-Bình thường Lục Sinh cũng hay bắt nạt mọi người à?

-Đúng … vậy. Cậu nên tránh xa cậu ta càng xa càng tốt. 

An Nguyên cũng không ngờ người mình tin tưởng lại là người như vậy. Cậu thất thần trở về lớp học thì vô tình đụng phải người khác mà cậu không hay. Lục Sinh dùng giọng nói trầm ấm để nói chuyện với cậu:

-An Nguyên, cậu làm sao vậy?

An Nguyên không nói gì lướt qua cậu ta, vô tình cổ tay cậu bị kéo lại. Cậu nhìn vào gương mặt đẹp trai mà xấu xa ấy, lòng đầy khinh bỉ.

-Cậu có chịu cho tôi giải thích không?

-Buông tay ra, con trai níu níu kéo kéo trên đường chẳng ra thể thống gì cả.

Lục Sinh khẽ mỉm cười, dùng giọng cưng chiều giải thích với cậu:

-Chuyện không phải như cậu nghĩ đâu. Lúc nãy Thẩm Vân tỏ tình với cậu, nhìn thấy cậu sợ hãi ánh mắt của tôi. 

-Tôi sợ hãi gì chứ.

-Khoan đã, tôi còn chưa nói xong. Thẩm Vân hiểu lầm tôi phá hoại chuyện tốt của cô ta nên lúc nãy thấy cậu đi đến thì kiếm chuyện với tôi. Cậu … có tin tôi không?

-Tôi tạm tin cậu.

Dù sao so với một người mới quen thì Lục Sinh vẫn đáng tin hơn. An Nguyên cười rạng rỡ và ngầm làm hòa với cậu ta.

-Phải rồi, bà bảo tôi đưa cậu đến nhà chơi.

Tan học, An Nguyên được Lục Sinh chở đến nhà cậu ta. Nhìn An Nguyên vô cùng tận hưởng, tốc độ của Lục Sinh cũng không phải quá nhanh. Bà nội nhìn thấy An Nguyên thì rất vui, An Nguyên cũng rất lễ phép. Cả nhà 3 người ăn cơm vô cùng vui vẻ. Từ miệng của bà, cậu biết được ba của Lục Sinh đang phải làm thuê với đồng lương ít ỏi. Cậu nhất định sẽ tìm cách để giúp ông ấy có một công việc tốt hơn.

-Cậu đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?

-Không có, tôi chỉ thấy món cá chiên này rất ngon. Bà ơi đây là món khoái khẩu của cháu ạ.

-Vậy sao, đây cũng là món mà Lục Sinh thích đó.

An Nguyên không ngờ “oan gia” lại có cùng khẩu vị với mình. Về nhà, cậu liền nhờ An Tường cho ba của Lục Sinh một vị trí bảo an.

An Tường cũng không nghĩ nhiều mà đáp ứng cậu, dù sao thì đứa em của mình vẫn hay giúp đỡ người khác. Nhận được sự đồng ý của anh trai, cậu mừng như trẩy hội, vội vàng thông báo tin tức này cho Lục Sinh. Cả nhà Lục Sinh lúc này phải nói là xem An Nguyên như bồ tát sống vậy. Cũng nhờ có công việc ổn định và thu nhập cao nên ba của Lục Sinh cũng không còn rượu chè và đánh đập cậu nữa. Để cảm ơn An Nguyên, cậu đã hẹn cậu ấy chủ nhật đi chơi.

Lục Sinh đèo An Nguyên đi giữa lòng thành phố. Lúc này đã là hoàng hôn, chung cư và nhà dân đã bắt đầu lên đèn. Trời càng tối thì ánh đèn càng rực rỡ. Hai người lúc thì tấp vào quán ăn bên đường, lúc thì chơi trò chơi trong siêu thị, cả hai đều vô cùng vui vẻ. Lục Sinh thấy lạ khi An Nguyên lại thích chơi trò gắp thú, nhưng cậu lại chẳng gắp trúng được con nào. Cậu khẽ đặt tay lên bàn tay vừa trắng vừa thon của thiếu niên nọ, nhấn một cái là gắp được luôn. Chỉ thấy thiếu niên nhìn chầm chầm mình khiến Lục Sinh có hơi rung động khi đối diện với đôi mắt long lanh của cậu ta. Lục Sinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lấy con gấu bông đưa cho An Nguyên.

-Cậu thấy thế nào?

-Gắp được đó.

Lục Sinh dạy An Nguyên làm sao để gắp trúng gấu bông. Nhưng cậu đã không biết, mỗi lần cậu đặt tay lên tay An Nguyên thì trái tim của cậu ta như lỡ đi một nhịp.

Về đến nhà, An Nguyên quên cả thay giày, nằm dài trên giường. Nội tâm cậu vô cùng dằn xé: - Tại sao khi ở bên cạnh cậu ta thì tim mình lại đập nhanh như vậy. Không lẽ mình bị bệnh rồi. Đúng vậy mình đúng là bị bệnh rồi. 

Suy nghĩ xong cậu giật mình khi có người chạm vào chân mình. 

-Sao cậu về mà không tháo giày ra, lo nghĩ gì à, không lẽ để ý cô gái nào rồi.

-Không phải như anh nghĩ đâu. Nhưng mà anh hai, anh đã 32 tuổi rồi, anh đã từng thích cô gái nào chưa?

-Riêng về mặt tình trường thì anh vô cùng phong phú.

-Phong phú thế nào?

-Dừng lại, cậu định nhờ anh tư vấn gì à?

-Vậy cảm giác khi thích một người là như thế nào?

-Đó chính là khi nhìn thấy người ấy thì tim sẽ đập nhanh.

An Nguyên mải mê suy nghĩ mà không nhìn thấy ánh mắt dò xét của anh trai.

Quản gia sau đó bị gọi đến phòng của An Tường. Căn phòng được bày trí rất nhiều sách và trên bàn còn để hai ly rượu vang. An Tường cầm lấy một ly đưa cho quản gia rồi hỏi:

-Dạo gần đây nó có thân thiết với bạn nữ nào không?

-Nữ thì không có, cậu hai chỉ thân thiết với một nam sinh tên là Lục Sinh mà thôi.

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp