An Nguyên bị thương không thể đi học. Cậu bảo anh trai đừng nói chuyện này với ba mẹ và muốn đến Tây Hồ nghỉ dưỡng. Nơi này cũng không cách nhà của cậu bao xa vì cùng ở Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang.
An Tường đồng ý yêu cầu của cậu, để đảm bảo an toàn cho cậu, anh ấy sai anh Khôn đi theo và sẽ thuê cho cậu một phòng ở homestay.
Mấy ngày liền, An Nguyên nhờ có lớp trưởng chụp bài gửi qua. Cậu suốt ngày ở trong phòng học hành. Chủ yếu là cậu cảm thấy thời gian còn nhiều, từ từ cậu sẽ đi ngắm vẻ đẹp của nơi được mệnh danh là “thiên đường nơi hạ giới”.
An Tường mua cho cậu một chiếc xe lăn tự động. Anh Khôn muốn đi theo cậu, cậu liền nói:
-Em đi một mình là được rồi, có chuyện gì em sẽ gọi cho anh, anh muốn đi đâu chơi thì đi đi.
Anh Khôn mừng rỡ, dù sao anh ấy cũng muốn đi chơi, còn hơn phải đẩy xe lăn cho người khác.
Cậu một mình đẩy xe đi dọc theo hồ. Hồ nước trong xanh, hoa đào nở trắng xóa. Không ngờ trong hoàn cảnh này cậu lại gặp “oan gia” của mình. Lục Sinh thấy cậu thì đi đến giúp cậu đẩy xe.
-Cậu đến đây làm gì? - An Nguyên không khách sáo nói.
-Nhà tôi ở gần đây.
Chỗ này đúng là gần trường Trung học Phổ thông Hàng Châu số 2 của bọn họ. Thấy An Nguyên không trả lời, Lục Sinh hỏi cậu:
-Cậu đáng thương thật, bị người thân bỏ mặc thế này.
Cậu mới đáng thương đó! Tôi thích đi dạo một mình được chưa! Đương nhiên những câu này An Nguyên chỉ mắng trong lòng. Cậu mà mắng bên ngoài không khéo còn phải đi xe lăn cả đời.
-À, anh trai tôi bận công việc nên không thể đi theo tôi được.
-Cậu không cần sĩ diện, tôi đều hiểu.
An Nguyên hết nói nỗi. Bỗng nhiên cậu thấy có một ông già đang bán kem.
-Lục Sinh, chỗ đó có người bán kem kìa.
-Chúng ta có phải con nít đâu?
-Tôi chưa từng được ăn bao giờ.
Lục Sinh thầm nghĩ cậu ta nghèo đến nỗi không thể mua được một cây kem à. Lục Sinh đi đến mua hai cây kem rồi đưa cho An Nguyên một cây.
-Đừng khách sáo.
Không biết tại sao, An Nguyên cảm thấy lúc này Lục Sinh thật dịu dàng.
-Để tôi đưa cậu về.
-Tôi còn muốn đi dạo.
Thế là Lục Sinh đẩy thiếu niên nọ tiếp tục đi dạo. Có mấy bạn nữ chú ý đến sự điển trai của hai người nọ. Cũng có vài người xin kết bạn WeChat. An Nguyên vẫn rất sẵn lòng thêm WeChat của mọi người.
-Ai cậu cũng thêm WeChat được à.
-Tôi cảm thấy cảm giác có nhiều người yêu mến cũng không tệ.
Lục Sinh mặt đầy khinh bỉ. Nghĩ rằng không lẽ cậu ta cũng sẽ trả lời tin nhắn của tất cả mọi người. Bỗng nhiên nghe thiếu niên nói:
-Tôi muốn về.
An Nguyên không muốn cậu ta biết mình ở homestay. Thấy có một căn nhà nhỏ, xập xệ. Cậu liền chỉ vào nói:
-Đây là nhà của mình.
Bà lão đang ngồi ngay bật thềm và Lục Sinh đều giật mình, chủ yếu là:
-Đây là nhà của tôi mà.
Nội tâm của An Nguyên: - Rồi xong, nếu có đem theo cái quần, chắc mình sẽ đội lên đầu ngay lập tức. Quê quá, mình chạy còn kịp không?
-À haha nhà của cậu giống nhà tôi thật.
-Hay con dẫn bạn vào nhà chơi đi.
-Không cần đâu bà, cậu vào nhà đi, tôi tự về là được.
-Cậu sẽ không nhận nhầm nhà nữa chứ?
Cũng may lúc này anh Khôn xuất hiện, cậu vội vàng kêu anh ấy đưa mình về. Cậu đã không phát hiện thiếu niên sau lưng mình đang mỉm cười dịu dàng.
An Nguyên cuối cùng cũng khỏi, cậu vẫn đến trường như thường lệ, nhưng kỳ lạ là Lục Sinh lại không đến trường. Vì vậy giáo viên đã giao cho cậu một nhiệm vụ hết sức quan trọng mà cậu gọi là: “điều tra sự mất tích bí ẩn của nam sinh S”.
Dù sao cậu cũng biết nhà cậu ta ở đâu. Nhưng khi đến nhà cậu ta thì không có ai hết. Mấy người xung quanh cho hay bà của cậu ta đã nhập viện rồi. An Nguyên hỏi được địa chỉ của bệnh viện rồi vội vàng đi đến đó.
Bên ngoài phòng bệnh, cậu thấy Lục Sinh chăm sóc cho bà rất chu đáo. Hình ảnh này dễ dàng khiến một người nhạy cảm như cậu cảm động.
-Bác sĩ, tình trạng của bà cậu ấy thế nào rồi?
-Không còn gì nghiêm trọng.
Không biết có ai nhập cậu không, tự dưng cậu đòi trả viện phí giùm người ta rồi bỏ về luôn.
-Bác sĩ, tiền viện phí …
-Cậu không cần lo, lúc nãy đã có người trả giùm cậu rồi.
-Ai … ?
-Là một nam sinh rất xinh đẹp và ngọt ngào.
Lục Sinh vội chạy ra nhưng chẳng thấy ai cả.
Bà đã khỏe hơn, Lục Sinh đã có thế trở lại trường. Hà Hân đã chép bài và mang đến cho cậu. Điều này cũng khiến cho Lục Sinh không còn lạnh nhạt với cô ấy nữa. Nhưng không hiểu sao nhìn thấy cảnh này, An Nguyên lại nghe thấy cả người mình toàn mùi giấm.
Cuối cùng cũng gặp lại cậu ấy, Lục Sinh chủ động kết bạn WeChat với cậu ta. Sau khi kết bạn liền nhắn qua 2 chữ “Cảm ơn”. Thấy vậy, An Nguyên bỗng bốc hỏa:
-Nói cảm ơn với tôi khó vậy sao?
-Tôi thấy bình thường mà.
-Vậy lúc nãy cậu có cảm ơn Hà Hân không?
-Có.
Vừa dứt câu đã thấy thiếu niên nọ kẻ ranh giới và dõng dạc tuyên bố.
-Từ nay, cậu và tôi không được vượt qua ranh giới này.
-Tùy cậu, gia đình cậu khó khăn vậy sao lại trả viện phí cho bà của tôi?
-Tôi chưa cần gấp số tiền đó, không phải vì cậu đâu, tôi chỉ muốn giúp bà thôi.
-Từ từ rồi tôi sẽ trả lại đủ số tiền cho cậu.
Lục Sinh nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe đen láy của cậu ta, khiến cậu ta bất giác quay mặt đi.