Y như rằng, An Tường bảo trợ lý của mình điều tra Lục Sinh thì vô tình biết được ba cậu ta chính là người mà em trai nhờ mình giúp đỡ. Xem ra mối quan hệ của hai người thật sự rất tốt.

An Tường đến công ty thì thấy người đàn ông đó. An Tường lịch thiệp hỏi:

-Chú mới đến làm có quen không?

-Quen lắm ông chủ. - Lục Dân cảm thấy ngạc nhiên trước sự thân thiện của người này.

-Tôi chẳng phải ông chủ gì đâu, chẳng qua em trai tôi còn nhỏ nên mới thay nó tiếp quản thôi.

-Em trai cậu chắc hẳn rất tài giỏi.

-Ha ha ha, không chỉ tài giỏi mà còn “diễn giỏi” nữa.

Lục Dân chỉ nghĩ rằng cậu đang khen em trai có khiếu diễn xuất.

Cả kỳ thi thử và kỳ thi thật, An Nguyên đều đạt điểm tuyệt đối. Các giáo viên đều tấm tắc khen:

-Nếu có điểm cao hơn thì tôi cho cậu hết.

Vì thế, An Nguyên đã trở thành gương mặt nam sinh tiêu biểu nhất của trường, độ nổi tiếng và yêu thích của cậu trong trường cũng ngày càng tăng. Điều này cũng gây nhiều khó khăn cho cậu. Khi thì có người đến tỏ tình, khi thì có người nhét thư tình, quà cáp vào hộc bàn. Mỗi lần như vậy Lục Sinh đều trừng mắt khiến cậu toát cả mồ hôi. Sắp đến kỳ nghỉ Tết, mọi người tổ chức một bữa tiệc mùa đông nho nhỏ ở ngoài sân bóng. Lúc này tuyết đã rơi dày, An Nguyên mặc một chiếc áo giữ ấm mỏng tanh, tay run lên cầm cập. Bỗng có người khoác lên người cậu một chiếc áo khoác phao. Thì ra là Lục Sinh. 

-Cậu đưa áo khoác cho mình còn cậu mặc gì?

Nhìn thiếu niên xinh đẹp, da trắng như cục bông đang lo lắng cho mình. Lục Sinh dịu dàng nói với cậu ta:

-Không sao, tớ mặc áo len là được.

-Không sao mà tay cậu run thế kia.

Nói rồi An Nguyên chà xát hai tay mình nắm lấy hai tay của Lục Sinh. Lục Sinh nhìn cậu chằm chằm. Bầu không khí này có chút ám muội thì phải.

-Lục Sinh.

-Có chuyện gì à?

-Kỳ nghỉ này chắc mình phải về quê nên không thể gặp cậu.

-Quê cậu ở đâu?

An Nguyên không muốn nói thật nên đã lấy đại một tỉnh nào đó.

Thời gian này, An Nguyên ở Thượng Hải mà lòng thì nhớ đến Hàng Châu. Nơi đó có một người rất quan trọng với cậu. Cậu ngồi thẫn thờ một lát thì mẹ cậu bước vào.

-Sweetheart, con có bạn gái rồi à?

-Không phải ạ, là một cậu bạn.

-Cái gì, đừng nói với mommy là con thích con trai nha.

Câu nói này thật sự chấn động. Một là cậu không rõ tình cảm của mình đối với cậu ấy. Hai là tại sao mommy lại nói ra lời này. Ba là nếu chuyện này đến tai daddy thì ông ấy sẽ không tha cho cả nhà Lục Sinh. Tuy ông ấy rất thương cậu nhưng cậu biết đối với người khác thì ông rất độc đoán và tàn nhẫn. Cậu vận dụng kỹ năng diễn xuất của mình:

-Hahaha, mommy nghĩ gì vậy, cậu ấy là người bạn tốt duy nhất của con ở Hàng Châu thôi.

-Mommy nói chơi thôi kkk.

Nói chơi mà đáng sợ như vậy, xém chút nữa thì cậu đã để lộ sơ hở rồi. 

Còn ở Hàng Châu, Lục Sinh cũng hay nhớ về những lần vô tri nhưng đáng yêu của An Nguyên. Nếu như những người bạn đồng trang lứa được nghỉ ngơi thì cậu lại đi tìm việc làm. Cậu đã xin bốc vác ở một xưởng sản xuất gạo. Tuy vô cùng nặng nhọc, nhiều lúc cậu cũng muốn bỏ cuộc nhưng chỉ cần nghĩ tới sự yêu thương của bà nội và sự quan tâm của An Nguyên thì cậu lại cắn răng làm tiếp. Cậu dần nhận ra tình cảm của mình đối với cậu ấy, đó là tình yêu đích thực, dù tình yêu này sẽ không được ủng hộ. Nhưng tình yêu vốn không phân biệt điều gì, kể cả giới tính. Nó chỉ nghe theo tiếng nói của con tim bạn mà thôi. Lục Sinh chỉ lo lắng một điều, đó là tâm ý của đối phương.

Cuối cùng thì kỳ nghỉ đã trôi qua, Lục Sinh đã đứng ở trạm xe buýt chờ thiếu niên nọ. Vừa nhìn thấy cậu ấy, cậu không kiềm được mà ôm chầm lấy trước con mắt của mọi người. 

-Lục ...

-Cuối cùng thì cũng gặp lại cậu.

Lục Sinh chở cậu ấy đến trường, cậu nhân cơ hội này thổ lộ lòng mình.

-Cậu biết không, trong thời gian không có cậu bên cạnh mình đã rất nhớ cậu. Mình đã đưa ra rất nhiều lý do nhưng lý do được mình cân nhắc đó là …

-Tớ thích cậu.

Hai bạn trẻ đã thổ lộ với nhau. Làm tác giả cũng vô cùng hạnh phúc. Nhưng với tên truyện như vậy thì sao có thể kết thúc tại đây. Chuyện chẳng có gì nếu như không bị phụ huynh phát hiện. Chính An Tường là người đã đưa bức ảnh Lục Sinh khóa môi An Nguyên cho An Hạo Hiên và An phu nhân xem. Một người là ông bố độc đoán nhất Thượng Hải. Một người là bà mẹ thích thêm dầu vào lửa nhất Thượng Hải.

-Ông xem, con trai ông làm như vậy, sau này làm sao tôi dám ra đường nữa hic.

-Bà không nói thì làm sao người ta biết được.

An phu nhân khóc ngất lên. An Hạo Hiên lộ ra cặp mắt hung dữ, chất vấn An Tường:

-Những điều này có phải là thật không?

-Nếu daddy không tin thì có thể đi điều tra mà.

An Hạo Hiên lập tức bật chế độ "Điệp viên 007” và đi điều tra ngay trong đêm.

Nếu như An Hạo Hiên biết sự thật, không biết ông ấy sẽ làm gì với gia đình của Lục Sinh. Với tính của ông ta thì sẽ thẳng tay trừng phạt người khác sau lưng đứa con trai của mình.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play