Buổi chiều sẽ là tiết thể dục, An Nguyên chưa có đồng phục nên cậu được phép mặc đồ thể thao. Cậu dặn dò quản gia:
-Chú mau tìm cho cháu một bộ đồ thể thao bình thường thôi, cái mà nam sinh ngoài kia đều bận ấy.
-Không phải cậu hai có rất nhiều quần áo thể thao của LI-NING sao?
-Quản gia có từng nghe câu chuyện vịt con xấu xí chưa?
-Có chứ. - Quản gia cười khổ.
-Nếu họ biết cháu giàu thì cháu cũng giống như thiên nga khi bị lạc vào bầy vịt liền trở thành vịt con xấu xí. Vì vậy, phải đồng điệu với số đông thì mới không bị cho là lập dị.
Quản gia thầm nghĩ: - Logic quái gì vậy? Tuy vậy, ông vẫn phải đi tìm bộ quần áo thể thao theo yêu cầu của cậu chủ.
Mấy ngày nay xây dựng hình ảnh giản dị khi đến trường, An Nguyên cảm thấy vô cùng thích thú. Cậu tung tăng tung ta, gặp ai cũng nở nụ cười ngọt ngào đến híp cả mắt. Tay cậu còn mơn man trên những đóa hoa bên vệ đường. Người không biết còn tưởng cậu là minh tinh đang đóng một bộ phim học đường, vô thức tìm kiếm máy quay ở xung quanh. Còn người biết như Lục Sinh thì kiểu:
-Đi kiểu này thì chiều nay hẳn tới lớp.
-Không cần cậu quản.
An Nguyên không hiểu, cậu ta vốn qua lời kể của mọi người là người lạnh lùng, không thích nói chuyện. Vậy cậu ta nói nhiều với mình như vậy làm gì?
-Chắc là cậu ta ganh tị với mình.
-Ai ganh tị cậu?
Thì ra là Bành Nguyên Vũ, là nam sinh cùng lớp, tính tình hòa đồng và dễ mến.
-Một kẻ ất ơ nào đó thôi.
-Từ đây đến trường còn một đoạn nữa, cậu lên xe để mình đèo đi cho, không lại bị trễ học.
An Nguyên vội vàng đồng ý, cậu thầm nghĩ nếu có người đèo mình mỗi ngày thì mình cũng đỡ phải đi bộ. Nhưng phải công nhận ngồi trên xe đạp thích thật. Từ trước tới giờ cậu chỉ toàn được đưa rước bằng những xế hộp đắt tiền.
Hai người đến vừa kịp lúc. Không ngờ Bành Nguyên Vũ lại là lớp trưởng lớp thể dục. Do xếp hàng theo chiều cao nên An Nguyên được xếp đứng bên cạnh Lục Sinh. An Nguyên cao 1m75 còn Lục Sinh cao 1m83. Lục Sinh chẳng muốn đứng gần cậu chút nào. Sau khi khởi động xong thì thầy giáo nói về buổi học ngày hôm nay:
-Hôm nay chúng ta sẽ học chạy nhanh. Để tăng sự thú vị cho buổi học thì tôi muốn các bạn thách đấu với nhau.
Nghe xong câu này, cả lớp vô cùng phấn khởi. Mấy bạn nữ còn bảo nhau lúc nữa chạy chậm thôi cho đỡ mệt. Lúc chạy, bạn nữ nào đó: - Đã bảo chạy chậm rồi sao cậu chạy nhanh vậy. (@@).
Chẳng có ai dám chạy với Lục Sinh. Cậu ta vốn nằm trong đội tuyển của trường. Bây giờ chỉ còn lại 4 người: Bành Nguyên Vũ, lớp phó lớp 12A9 Lý Trí Nhân, An Nguyên và Lục Sinh. 4 người nhìn nhau, ai cũng phân vân. An Nguyên đã biết trước kết quả nên tự mình nói:
-Để tớ bắt cặp với Lục Sinh.
Vũ và Nhân mừng rỡ như được mùa, hai người thầm cảm ơn trong lòng.
Tuy nhiên, An Nguyên biết mình thế nào cũng sẽ thua, cậu thiên về chạy bền, không phải chạy nhanh. Vả lại cậu đang chấn thương ở mắt cá chân khi trượt băng lần trước, phải điều trị cả tháng trời, vì không muốn uống thứ thuốc đắng nghét đó nữa mà cậu đã nói dối rằng mình không sao.
Cuối cùng cũng đến lượt đấu của cặp oan gia Nguyên - Sinh, nghe cứ tưởng là “quyên sinh”. Chạy chỉ được một quãng ngắn thì An Nguyên bị té nằm sấp xuống đường chạy, cậu bị thương ở cả hai cù chỏ và hai đầu gối. Cậu ôm lấy mắt cá chân của mình. Rất nhiều nữ sinh vây quanh nhưng thầy giáo đã bảo bọn họ tránh ra. Thầy tức giận chỉ trích Lục Sinh:
-Tại sao em thấy bạn ngã lại không đỡ bạn lên.
-Có ai khi thi đấu mà dừng lại đỡ đối thủ của mình đâu ạ?
-Em … nếu em không cõng bạn đến phòng y tế, thì em coi chừng tôi liên hệ giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh.
An Nguyên lúc này mệt mỏi, cậu không muốn đấu với cậu ta nữa.
-Thầy ơi, để Nguyên Vũ dìu em đến phòng y tế là được ạ.
Lục Sinh cảm thấy An Nguyên rất lạ. E rằng lần này cậu quá đáng rồi. Cậu không do dự ngồi khuỵu xuống trước mặt An Nguyên, còn giả vờ làm giá:
-Là do mình sợ bị gọi phụ huynh thôi.
Đám ăn dưa bên ngoài cười khúc khích: - Trùm trường sợ bị gọi phụ huynh kkk.
An Nguyên đành phải leo lên lưng tên đó, cả đoạn đường đi hai người chẳng nói với nhau câu gì. Nghe cô y tá hỏi Lục Sinh mới biết, cậu ta bị thương mà vẫn giành đấu với mình. Như cảm thấy tội lỗi, Lục Sinh ngỏ ý muốn đưa An Nguyên về nhà. An Nguyên sợ lộ thân phận phú nhị đại nên cậu vội vàng từ chối, bảo rằng có thể nhờ người nhà đến đón, còn không quên cảm ơn Lục Sinh.
-Cậu … cảm ơn tôi sao.
-Đúng rồi, phải cảm ơn cậu đã giúp tôi chứ. Từ nay chúng ta chung sống hòa bình. An Nguyên thầm nghĩ: - Đợi tôi khỏe lại thì chưa chắc.
Lục Sinh không nói gì mà rời đi. An Nguyên bảo quản gia đến đón mình, cậu còn dặn quản gia để xe bên ngoài cổng trường. Không ngờ người đến đón lại là An Tường. Khi thấy An Tường, cô y tá đỏ cả mặt. An Tường có chiều cao, gương mặt đẹp trai, ngọt ngào nhưng đôi mắt thì thâm sâu, khó dò. Ai nhìn thấy người này đều bị thu hút bởi ấn tượng đầu tiên. An Tường mỉm cười, bảo đứa em trai của mình thật nghịch ngợm rồi dìu em trai đi về.