Về mặt lý thuyết, việc trong nhà đột nhiên có một người từ cổ đại sẽ là một điều đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, chỉ cần ăn một bữa là mọi người ở Trì gia đều chấp nhận khung cảnh này.

   Nhà Trì Lịch là một ngôi nhà nông thôn bình thường, không có phòng tắm nên xây cạnh nhà tường vây thấp, đào rãnh thoát nước, bên trong đặt bồn tắm tự sưởi, dùng chỗ này làm phòng tắm.

   Trì Lịch đưa Đàm Ngọc Thư tới đây, cầm vòi hoa sen lên, lạnh lùng nói: “Chốt mở ở đây, có thể điều chỉnh nhiệt độ.”

   Đàm Ngọc Thư cầm lấy vặn vặn van giống như Trì Lịch, nhìn thấy nước phun tự động rất mới lạ, y đưa tay sờ vào thì thấy nong nóng, lập tức lại muốn sờ vào lần nữa.

   Trì Lịch vỗ móng vuốt của y: “Đừng mở cao quá, muốn bỏng chết à?”

   “Ồ, cảm ơn Trì huynh đã nhắc nhở.” Đàm Ngọc Thư ngoan ngoãn rút tay lại.

   Trì Lịch quay đầu lại, không nhìn y mà nói tiếp: "Đây là dầu gội. Làm ướt tóc thì bôi lên tóc, xoa xong xả sạch bằng nước."

   Đàm Ngọc Thư nhìn cục nhỏ màu trắng đục trong lòng bàn tay Trì Lịch, một mùi thơm khó tả xộc thẳng vào chóp mũi, y không khỏi rướn người ngửi ngửi.

   Nhìn chóp mũi trắng như tuyết của y, Trì Lịch sững người, hung hăng rửa sạch chất lỏng trong lòng bàn tay, quay người cau mày nói: “Cách xa tôi ra một chút.”

   Đàm Ngọc Thư chớp mắt, rõ ràng cảm nhận được sự phòng bị và phản kháng của Trì Lịch đối với y nên y cố ý lùi lại và cười nói: “Xin lỗi, Đàm mỗ thất lễ.”

   Tuy nhiên khi Trì Lịch nhìn thấy nụ cười không chê vào đâu được trên gương mặt y, trong lòng càng nôn nóng hơn, hắn hung hãn giải thích công dụng của mấy thứ này rồi quay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

   Trong sân, cha Trì mẹ Trì đang dỡ chiếc xe la do Đàm Ngọc Thư mang đến, đặt đồ sang một bên rồi cho con la ăn.

   Gia đình họ chưa bao giờ nuôi những thứ như vậy và trong nhà cũng không có cỏ khô. Nhưng từ khi tin đồn “Trì Gia cố ý đổi con” ngày càng lan rộng, việc bán dưa của họ càng khó khăn hơn. Chỗ dưa mục nát đành phải để cho lợn ăn nên bây giờ vừa vặn có đồ cho con la ăn.

   Cha Trì ở bên cạnh nhìn con la đang gặm dưa, trong lòng lại dấy lên suy nghĩ, ông thở dài nói: “Quả dưa ngon như vậy, thật đáng tiếc.”

   Tiếng thở dài dễ lây, mẹ Trì cũng thở dài: “Hôm nay chúng ta cũng chuẩn bị một ít rồi mang vào thành phố đi. Dù sao cũng không bán được nhiều.” Sau đó bà không khỏi chửi bới nói: “Mấy kẻ thất đức Chu gia đó!"

   Cha Trì cũng rất buồn bực nhưng ông không thể làm gì được, Chu gia là một tồn tại mà người bình thường như họ có tu mấy kiếp cũng không thể chạm tới, cho dù có uất ức cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng lẩm bẩm: “Người ta thường nói gieo nhân nào gặt quả ấy. Tại sao những người như chúng ta, những người chưa bao giờ làm điều gì có hại lại phải gánh chịu tội ác này, trong khi Chu gia ác độc như vậy nhưng có thể giàu sang phú quý? Khi nào ông trời mới mở mắt khiến cho họ phải chịu quả báo?!"

   Trì Lịch nghe những lời này nhưng không có chút cảm xúc nào, thay vì chỉ vào ông trời thì thà tự mình làm còn hơn.

   Hắn bước tới nói với mẹ Trì, cha Trì: “Không bán được thì đừng bán. Năm sau đừng trồng dưa nữa, con nuôi dưỡng hai người”.

   Cha Trì, mẹ Trì sửng sốt một lát, trong lòng nhanh chóng dâng lên một dòng nước ấm áp to lớn.

   Họ dành nửa đời chạy khắp nơi vì đứa trẻ bị bệnh kia, họ chỉ muốn đứa trẻ lớn lên bình yên và họ cũng không bao giờ dám mong đợi điều gì khác. Giờ đây cuối cùng cũng có người đứng dậy và nói: “Con nuôi hai người”, làm sao mà họ không thể cảm động được cơ chứ?

   Mẹ Trì lập tức lau nước mắt, hốc mắt của cha Trì cũng đỏ hoe: “Con có tấm lòng này là tốt rồi. Sức khỏe của cha còn tốt, còn có thể làm việc nhiều năm nữa. Đến lúc đó cho con, để con tích cóp tiền lấy vợ."

   Trì Lịch:...

   Hắn chỉ vẽ một cái bánh thôi, không làm gì cả, có phải vậy không? Cha hắn dễ bị lừa như vậy, khó trách lại bị người Chu gia lừa.

   Bên kia, Đàm Ngọc Thư cởi tóc, từ từ ngâm trong nước.

   Ở nhà tắm chỗ y thì phải chẻ củi đun nước, ba bốn gã sai vặt phải làm rất lâu. Nhưng ở đây, nước được đổ vào chiếc xô nhỏ kỳ lạ, một lúc sau nó nóng lên. Những thứ giống như hoa sen này có thể điều chỉnh nhiệt độ, thật sự rất tiện lợi.

   Do tò mò nên y bóp dầu gội vào tay rồi đưa lên chóp mũi, không khỏi mỉm cười, mùi thơm thật, thơm hơn nước xà phòng nhiều!

   Y xoa lên tóc theo hướng dẫn của Trì Lịch, dầu gội nhanh chóng sủi bọt, cảm giác này chưa từng có. Đàm Ngọc Thư đưa tay ra nhìn bọt khí trong tay rồi nhẹ nhàng khép hai lòng bàn tay lại tách ra, cảm nhận lòng bàn tay mềm mại và mịn màng, có chút lực đẩy, lông mày cong cong, dường như y rất có hứng thú.

   Đàm Ngọc Thư đang chuyên tâm chơi bong bóng, sân Trì gia không lớn, tiếng người nói chuyện ở Trì gia dễ dàng trôi vào tai y, thực sự thì y không có ý định nghe trộm!

   Nhưng hình như Trì gia đã đắc tội một kẻ ác bá và đang gặp rắc rối gì đó?

   Đàm Ngọc Thư chớp mắt, y đã nhận được sự hiếu khách nồng hậu của người Trì gia nên đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

   Sự xuất hiện bất ngờ của Đàm Ngọc Thư quả thực đã trì hoãn một chút thời gian, nhưng dù có là người cổ đại đến nhà họ thì cuộc sống của họ vẫn phải tiếp tục. Sau khi cha Trì cho con la ăn xong, ông liền kéo dưa hấu đi, tiếp tục mang đi bán số lượng lớn.

   Nếu vẫn không được thì lựa chọn duy nhất là hạ giá xuống, nói trắng ra là những người bán buôn từ chối mua sản phẩm đều có ý tưởng này trong đầu.

   Chỉ là họ trồng dưa cát, loại dưa nhỏ hơn, sản lượng thấp hơn các loại dưa thông thường trên thị trường, dựa vào giá cao để kiếm tiền, giảm giá không khác gì mất tiền. Cha Trì thở dài trong lòng, hay là cúi đầu trước ông chủ Lý, có khi còn tốt hơn chút. ​​- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

   Thấy ông chuẩn bị rời đi, Trì Lịch thuần thục nhảy lên xe, thấy vậy, cha Trì khuyên: “Trời nóng quá, con không cần đi đâu”.

   Trì Lịch lãnh đạm nói: “Con muốn đi xem.”

   Ở chung một đoạn thời gian, cha Trì cũng biết tính tình con ông bướng bỉnh, ông chỉ có thể thỏa hiệp nhưng vẫn khuyên nhủ: “Con còn trẻ, có thể tìm được công việc tốt có hàm lượng kỹ thuật cao. Đừng học theo cha, làm những công việc không mang lại lợi nhuận này."

   Trì Lịch bình tĩnh nghe, không bình luận gì.

   Đột nhiên có một giọng nói cắt ngang: "Chờ một chút!"

   Sau đó họ thấy Đàm Ngọc Thư chạy tới: "Hai vị ra ngoài làm việc à? Để tại hạ đi theo giúp."

   Cha Trì sao lại nỡ để vị khách mới đến làm việc, ông thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, lớn tiếng nói: “Không cần đâu, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

   Trì Lịch nằm trên cửa sổ xe nhìn Đàm Ngọc Thư, mái tóc dày dài xõa ra, phần đuôi quấn trong tay, mang theo hơi ẩm mát lạnh, đương nhiên không thể mặc được chiếc áo khoác mùa đông nặng nề lúc trước đã mặc nữa. Thế là y thay bộ đồ của Trì Lịch, chiếc áo ngắn không che được phần hõm sâu ở cổ, mái tóc đen ướt xõa xuống một bên cổ, như con bướm bị mưa làm ướt.

   Trì Lịch nằm trên cửa kính ô tô quan sát một lúc rồi quay lại nói với cha Trì: “Để cậu ta đi cùng đi.”

   Cha Trì bó tay toàn tập, cũng không phải là đi đánh nhau, đâu cần nhiều người đi cùng thế, ông chỉ có thể từ chối bằng cách nói: “Xe không thể chở nhiều người được”.

   Trì Lịch liếc nhìn cha Trì, bình tĩnh nói: “Vậy thì cha đi xuống đi.”

   Cha Trì:... ?

   A Đại là trường đại học tốt nhất ở Thành phố A và cũng được xếp vào hàng tốt nhất cả nước.

   Đúng lúc không có lớp, vì trời nóng nên lão tam, lão tứ và lão Ngũ ở ký túc xá đều lười ra ngoài, rúc ở trong ký túc xá chơi. Đột nhiên có tiếng điện thoại di động kêu lên, lão tam uể oải ấn nút nghe.

   "Lão Lục, có chuyện gì vậy?"

   "Cái gì? Cậu mua sáu quả dưa hấu? Sao lại mua nhiều như vậy?"

   "Được rồi được rồi, chúng ta đi ngay."

   Sau khi cúp điện thoại, lão tứ, Lão Ngũ đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

   “Lão Lục mua 6 quả dưa hấu trước cổng trường nhờ người trong ký túc xá ra di chuyển giúp”.

   "A? Sao cậu ấy lại mua nhiều dưa hấu thế?"

   "Tôi cũng hỏi cậu ấy điều tương tự nhưng cậu ấy chỉ nói chúng ta hãy đến đó trước, quên đi, đi xem thử rồi lại nói."

   Ba người bất đắc dĩ đi ra ngoài nắng chói chang, sau đó phát hiện có một vòng người vây quanh xe bán dưa hấu ở cổng trường, họ lập tức bối rối, dưa hấu giảm giá à?

   Tuy nhiên, rất nhanh các cô sớm hiểu ra là tại sao.

   Ngồi ở mép xe dưa hấu là một thanh niên mặc trang phục cổ trang màu xanh nhạt, tóc được buộc lỏng thành búi bằng dải ruy băng màu xanh lá cây, hàng ngàn sợi tóc đổ xuống như thác nước.

   Y nâng cổ tay lên, tay áo trượt xuống cánh tay, lộ ra một phần cổ tay trắng nõn, y cầm cây sáo trúc trong tay đưa lên môi, một chuỗi thanh âm trong trẻo chảy ra.

   Lúc này, cả ba người đều nghĩ đến bài thơ kinh điển của người xưa miêu tả một mỹ nam: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song.”

   Hoá ra trên đời thực sự có người đẹp như thế này!

   Rõ ràng giữa trời hè nắng chói chang, không khí nóng bức dường như tĩnh lặng, nhưng những người đứng sang một bên lại cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua ống tay áo người đó, khiến lòng người say sưa.

   Ba người chợt quên mất mình đến đây để làm gì, ngơ ngác nghiêng người, che đậy trái tim đang run rẩy của mình hỏi: "Những quả dưa này có bán không?"

   Đàm Ngọc Thư đặt sáo xuống, hạ mắt nói: “Bán, bốn tệ một cân.” Giọng nói trong trẻo như dòng nước chảy.

   Ngay cả giọng nói cũng rất hay! Mấy hoa si lập tức bỏ cuộc, hưng phấn nói: "Cho tôi thêm 6 quả!"

   Đàm Ngọc Thư: ...

   “Dưa là thứ dễ hư hỏng, mua nhiều như vậy, mấy vị cô nương có thể ăn hết được sao?”

   Ôi trời! Người này còn gọi họ là cô nương nữa! Đôi tai của mấy hoa si lập tức bị tê dại bởi giọng nói ngứa ran này và họ không còn suy nghĩ được gì nữa.

   Có cô gái cười nói: “Không sao đâu, chúng ta ở ký túc xá có sáu người, bọn họ đều có thể ăn hết được!”

   Đàm Ngọc Thư: ...

   Y cười ngượng nghịu nhưng lại rất lễ phép nói: “Cô nương à, lời cô nương nói nghe quen quá…”

   Lão Lục ở một bên cuối cùng cũng bước ra: “Đúng vậy, anh chàng đẹp trai, họ là bạn cùng phòng của tôi đến để lấy dưa hấu!” Sau đó cô nắm lấy cánh tay một người trong số họ, hào hứng nói: “Không cần, phần hôm nay tôi mua trước, mọi người cứ chọn dưa đi.” 

   Đương nhiên, ý nghĩa thực sự của lời nói là: Các chị em, hiểu ý của tôi chưa, tôi dẫn mọi người ra để gặp trai đẹp đó nha!

   Ồ ~

   Những người còn lại trong nháy mắt hiểu ra, đúng là chị em khác cha khác mẹ của họ! Tay nắm tay, họ " thận trọng" nói: "Thì ra bạn cùng phòng của tôi đã mua trước rồi, anh chàng đẹp trai này, anh có thể giúp chúng tôi chọn được không?"

   "Ừm... xin lỗi cô nương, đây là lần đầu tiên tại hạ bán dưa nên không giỏi lựa chọn lắm."

   "Không sao đâu, không sao đâu, trước lạ sau quen mà."

   Đàm Ngọc Thư: ...

   Thực ra trước đó y cũng ngượng lắm rồi, bây giờ là thời điểm nóng nhất ngày, đường phố đầy rẫy những cô gái mặc váy ngắn, đó là cảnh tượng rất phổ biến của người hiện đại, nhưng đối với Đàm Ngọc Thư đến từ cổ đại thì y đã rất sốc khi thấy điều này.

   Vì vậy Đàm Ngọc Thư chỉ có thể ngơ ngác nhìn chỗ khác, hạ mắt xuống để tránh đường đột thất lễ, nhưng y không ngờ cô nương ở đây lại lợi hại hơn y tưởng tượng. Ai ngờ một ngày nào đó một đại nam nhân như y sẽ trải qua cảm giác bị "Tay ăn chơi" trêu chọc...

   Nhìn thấy hai má Đàm Ngọc Thư đỏ bừng vì bị họ “trêu chọc”, các cô gái lập tức hưng phấn hơn: Anh ấy ngại kìa, càng ngại thì họ càng hưng phấn hehe.

   Sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: "Trả tiền."

   Khi các cô gái nhìn lên, họ nhìn thấy một anh chàng đẹp trai khác có hình xăm kỳ lạ đang nhìn họ một cách u ám, họ đột nhiên hít một hơi lạnh—

   Mẹ kiếp, bên trái có công tử ôn nhuận cổ đại, bên phải là anh chàng lạnh lùng băng sơn hiện đại, từ khi nào người bán dưa lại trở nên như thế này!

   Vì vậy, họ chẳng những không hề bị dọa trước thái độ lạnh lùng của Trì Lịch mà càng hưng phấn hơn.

   Chỉ là ở đâu có sự xâm lấn thì ở đó luôn có người bị tổn thương. Có rất nhiều người bán dưa trước cổng trường A Đại nhưng giờ đây toàn bộ khách hàng đã bị “người bán nghệ” giật đi, họ không khỏi cảm thấy đau gan: Cút cmn đi!

Tác giả có lời muốn nói: 

Những người bán hàng rong: Làm người đi, chỉ bán quả dưa thôi mà, cần làm đến mức này sao!     

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play