Một ngày hè nóng nực ở thôn Liễu Thụ, thành phố A.
Một nhóm ông bà già cầm những chiếc quạt rơm hoặc quạt nhựa có in những tấm biển quảng cáo nhỏ, ngồi thành nhóm hai, ba người dưới gốc cây lớn trước cổng quầy hàng để tận hưởng không khí mát mẻ. Mỗi khi có một người đi qua là nhóm ông bà già này liền có chủ đề để nói chuyện.
Lúc này, trong cái nóng oi bức, một người bước đều đặn đi về phía trước. Các ông bà lão nhìn theo thanh âm đó với vẻ mặt tò mò, sau khi nhìn rõ thì không tự chủ được mà ngậm miệng lại.
Người tới dáng người cao gầy, có khí chất rất khác biệt với người dân địa phương, mái tóc đen xoăn tự nhiên được vuốt rối bù quét vào khóe mắt, sống mũi cao và hốc mắt sâu, quầng thâm dưới mắt do mất ngủ. Khuôn mặt vốn dĩ cực kỳ tuấn tú của hắn lại bởi vì đôi mắt đen như nước chết này bị nhuộm một lớp màu u ám, khiến người ta càng cảm thấy khó chịu.
Trên cổ tay phải lộ ra ngoài hình săm dây leo xoắn màu xanh quấn quanh cổ tay, một nhánh hoa tường vi đỏ nở trên mu bàn tay, hoa tường vi đỏ cũng nở trên cổ bên phải, uốn lượn theo dây leo chạy dọc cổ, kéo dài đến tận góc hàm.
Trong đám người có người lập tức không hài lòng "chậc chậc", nhìn những hình xăm lòe loẹt trên người hắn, dường như hắn không phải là người đứng đắn, họ ghé tai hỏi nhau: "Đây là con cái nhà ai?"
Trì Lịch bước vào quầy hàng như không có ai xung quanh, nhìn quán vắng tanh, hắn lạnh lùng nói: “Chủ quán, mua đồ.”
Bà chủ đang ngồi bên ngoài hóng mát nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng, mỉm cười nói: "Này, đây, cậu muốn mua món gì?"
Trì Lịch cũng không thèm nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nói: “Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dép, khăn tắm.” Nói xong, hắn lấy hộp kẹo cao su trên quầy ra, đặt vào giữa.
“Được.” Vừa lấy đồ cho hắn, bà chủ vừa lén nhìn người đàn ông chưa từng xuất hiện trong thôn này, đoán xem thân phận của hắn.
Đèn trong cửa hàng rất tối, tuy không có người xem nhưng tivi vẫn phát ra tiếng tạp âm, Trì Lịch lặng lẽ cầm lấy đồ đạc bà chủ đưa, bỗng nhiên hắn đưa mắt nhìn về phía tivi.
Trên TV đang thực hiện một cuộc phỏng vấn, phóng viên mỉm cười hỏi: “Chu tiên sinh, đây là lần đầu tiên chương trình của chúng tôi hợp tác với Hắc Thạch. Tôi không ngờ người phụ trách của nó lại trẻ tuổi và có triển vọng như vậy. Mọi người đều biết VR võng du cỡ lớn « Kiếm khách » do quý công ty phát triển sắp ra mắt và nhiều tổ chức tài chính dự trò chơi VR sẽ phổ biến như trò chơi di động, thay thế tất cả các ngành công nghiệp trò chơi truyền thống,
Chàng trai trẻ trên TV mỉm cười và nói không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo: "Cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Tôi nghĩ mọi người có thể tin tưởng hơn vào chúng tôi. Hắc Thạch sẽ dẫn đầu một kỷ nguyên trò chơi mới. Bắt đầu từ "Kiếm sĩ", trò chơi VR sẽ giống như trò chơi dành cho thiết bị di động trở nên phổ biến như hiện tại, thay thế tất cả các ngành công nghiệp trò chơi truyền thống và Hắc Thạch sẽ dẫn đầu trong ngành."
Khán giả trên khán đài vỗ tay tán thưởng cho câu nói táo bạo này, sau đó phóng viên đặt câu hỏi: "Chu tiên sinh thật là có tham vọng. Chúc ngài mã đáo thành công. Ngoài vấn đề này, mọi người cũng rất quan tâm đến cuộc sống của ngài. Nghe nói ngài đã vướng phải một câu chuyện ly kỳ phong ba, cha mẹ ở nông thôn đã nuôi nấng ngài nhiều năm không phải là cha mẹ ruột của ngài. Trên thực tế, ngài vốn là con trai của gia đình giàu có. Xin hỏi việc thay đổi thân phận này có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ngài không?"
Vẻ mặt Chu Côn có vẻ hơi u sầu, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm: “Mọi thứ trong quá khứ đã tạo nên tôi của bây giờ. Dù tôi là con ai, chỉ cần tôi là tôi, thế là đủ”.
Câu trả lời cởi mở của gã ngay lập tức làm dấy lên một tràng pháo tay khác.
Trì Lịch nhìn người đã trao đổi thân phận với mình, chậm rãi thu ánh mắt lại nhưng bà chủ quán lập tức biết người này là ai.
Mới đây trong làng của họ xảy ra một chuyện lớn, đứa con của gia đình Lão Trì và con của gia đình giàu có đã bị ôm sai!
Sau khi bị phát hiện, “Thiếu gia thật” được đưa về gia đình giàu có, còn “thiếu gia giả” bị đưa về Trì gia, phỏng chừng người này chính là thiếu gia giả!
Vì vậy sau khi hắn rời đi, đám đông lập tức bùng nổ.
"Đó chính là đứa trẻ ở trong một gia đình giàu có hơn 20 năm!"
"Chậc chậc, chim trĩ không thể đẻ trứng vàng trong tổ phượng hoàng. Nhìn xem thiếu gia thật là một người nghiêm túc, còn trẻ đã lập nghiệp, dễ dàng kiếm được trăm triệu. Rồi nhìn hàng giả này xem, một thân hình xăm, không biết có phải là côn đồ hay không nữa?
“Con trai tôi và đứa nhỏ thiếu gia thật trước kia là bạn cùng lớp. Mặc dù mắc nhiều bệnh tật nhưng vẫn thi đậu A đại. Còn đứa con trai nhà tôi... Ôi, thôi đừng đề cập đến. Tôi còn tự hỏi tại sao nhà lão Trì lại sinh ra đứa con ngoan như vậy. Hóa ra cha ruột người ta là người có tiền."
Một đám người thảo luận càng ngày càng kịch liệt, bỗng nhiên một thanh âm trầm vang lên: "Tôi có thể nghe thấy."
Mọi người sững người, giờ mới phát hiện không biết từ lúc nào, "kẻ giả mạo" kia đã dừng lại, quay đầu lặng lẽ nhìn họ, khuôn mặt u ám kết hợp với hình xăm tường vi trên cổ bên phải toát lên bầu không khí có phần ma quái, cho dù dưới ánh mặt trời cũng mang theo một cơn ớn lạnh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Như chúng ta đều biết, khi một người nghe thấy người khác nói xấu mình sau lưng, việc lịch sự cơ bản là giả vờ như không nghe thấy, hành vi thô lỗ của Trì Lịch khiến những người này sững sờ.
Đúng lúc mọi người đang phân vân nên cười ha hả bỏ qua hay là trực tiếp đối cứng “tôi nói cậu đấy thì làm sao” thì Trì Lịch đã quay người bỏ đi.
Hắn cáu kỉnh cọ xát ngón trỏ và ngón giữa với nhau, khi thò tay vào túi thì hắn mới nhớ ra mình đã quyết định bỏ thuốc lá, thế là hắn nhét một miếng kẹo cao su vào miệng.
Xúc giác mát mẻ đè nén cơn cáu kỉnh dâng lên, hắn mở điện thoại di động lên, bấm dãy số quen thuộc, người trả lời lại là một người không ngờ tới: “Chu thiếu gia, ồ không, cậu Trì?”
Trì Lịch nheo mắt: "Chu Côn? Tại sao điện thoại của Hạ Hiên lại ở chỗ cậu?"
Người ở bên kia mỉm cười: "Tại sao không phải là ở chỗ tôi? Vốn dĩ cậu ấy là bạn trai của tôi."
“Bạn trai của cậu?” Trì Lịch từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ánh mắt dữ tợn như chim ưng: “Các người liên hợp lại chơi đùa tôi?”
“Không, tôi chỉ lấy lại những thứ nguyên bản thuộc về tôi thôi.”
Điện thoại bị cúp đột ngột, dưới ánh nắng thiêu đốt, ánh mắt Trì Lịch lạnh như băng.
Thứ thuộc về gã? Trì Lịch vuốt ve tường vi đỏ sần sùi trên mu bàn tay, ẩn giấu phía dưới là những vết sẹo không bao giờ có thể xóa được, vậy khi Chu Côn nói thứ thuộc về gã, có phải gã đang nói đến vết sẹo trên cơ thể hắn? Hay “Cha mẹ ruột của hắn” đã nhắm mắt làm ngơ hàng chục năm? Hay “Em ruột” luôn coi thường hắn?
Về phần Hạ Hiên, hắn tưởng cậu là người duy nhất trên đời đối xử thật lòng với hắn, thậm chí còn không hề nghi ngờ cho cậu tiến vào Hắc Thạch, nhưng hóa ra cậu tiếp cận hắn chỉ là để giúp Chu Côn trả thù. Hóa ra những người này luôn một mực chơi đùa hắn!
Cố gắng kiềm chế bản thân để không mất bình tĩnh, trong mắt hắn như có hai cục than hồng bùng cháy. Chu Côn muốn lấy lại những gì thuộc về mình, vậy đồ vật hắn mất đi có phải là cũng nên đòi lại!
...
Mùa đông khắc nghiệt, Ung kinh.
Để ngăn gió lạnh ùa vào nên cánh cửa quan nha đóng chặt nhưng có một người đàn ông mặc áo quan màu đỏ đứng ở dưới hiên, chắp tay trước ngực mắt cúi xuống, đứng cung kính.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một người gác cửa từ phòng sau bước ra, liếc nhìn bộ quan phục của người đứng bên ngoài thì thấy người này là một quan võ.
Ở Ung kinh, nơi trọng văn khinh võ nên hắn có chút thờ ơ, hất cằm lên cao giọng hỏi: “Có việc gì vậy?”
Người đàn ông bước tới, lấy văn thư từ trong ngực ra, chắp tay cung kính đưa lên: “Hoài Hóa tướng quân, Thanh Châu Tiết Độ Sứ, trấn Bắc Quân Đô chỉ huy sứ Đàm Ngọc Thư bái kiến. Do văn thư trước có nhiều thiếu sót nên hôm nay tôi lại tới đây để báo cáo, mong truyền đạt lại."
Người gác cửa sốt ruột, không kiên nhẫn đem văn thư cất đi “Vậy xin đại nhân đợi ở đây.” Nói xong, hắn đóng cửa lại.
Đàm Ngọc Thư vâng vâng đồng ý, lui về tại chỗ.
Trong cánh cửa đóng kín, thỉnh thoảng có tiếng cười nói nhỏ vang lên, trong nháy mắt biến mất trong gió lạnh.
Trong phòng, độ chi lang trung Đặng Văn Viễn đang xắn tay áo gảy đống lửa than.
Người gác cửa đưa văn thư ra, thấy Đặng Văn Viễn xua tay liền đặt văn thư lên bàn rồi cẩn thận lui ra.
Ngọn lửa cuối cùng cũng sáng lên một chút, Đặng Văn Viễn mỉm cười hài lòng nói: “Hôm nay trời càng lạnh, vừa vặn ta cũng không có việc gì làm, sao không đến Phúc Tiên Lâu gọi một mâm bánh bao nóng hổi với nước súp.”
"Được… được"
Ngồi bên bàn làm việc, Lễ Bộ thị lang Phong Tuấn Ngạn vỗ tay cười to, nhìn thấy văn thư trên bàn bèn lật qua xem thấy chữ ký liền thở dài một hơi.
“Đàm Ngọc Thư… Chẳng lẽ là ngọc diện Đàm Lang tiếng tăm lừng lẫy?”
Nghe vậy, Đặng Văn Viễn không nhẹ không nặng "Hừ" một tiếng.
Nhắc đến tên Đàm Ngọc Thư, thư sinh trong thiên hạ không ai không biết.
Trong kỳ thi Đình vào năm Kiến Hoà thứ 20, mấy trăm tên thư sinh nối đuôi nhau mà vào, Gia Minh Đế ngồi cao trên điện đột nhiên hai mắt tỏa sáng, cuối cùng gọi tên một thư sinh trẻ tuổi ra hỏi, người đó không ai khác chính là Đàm Ngọc Thư.
Tuy Đàm Ngọc Thư có chút bối rối khi được gọi tên nhưng vẫn đi lên điện theo nghi thức, đứng dậy mỉm cười với Gia Minh Đế.
Cười không thành vấn đề, Gia Minh Đế lập tức phấn chấn khen ngợi: “Ngọc diện doanh thu thủy, Đàm lang cười xem sóng, Ngọc Diện Đàm Lang, xứng đáng là Thám Hoa của ta hahaha!"
Vì vậy, trước khi Đình kết thúc và trước khi Trạng Nguyên ra đời, Thám Hoa đã được xướng tên đầu tiên, đây thực sự là một điều mới mẻ chưa từng có trong lĩnh vực khoa thi.
Động thái này mặc dù gây chấn động cho thư sinh toàn thiên hạ nhưng việc tuyển chọn người đẹp làm Thám Hoa vẫn là thông lệ từ xưa đến nay, hơn nữa còn được đích thân bệ hạ chấp thuận.
Thế là ngược lại mọi người hiếu kì "Ngọc Diện Đàm Lang" đến tột cùng đẹp đến loại tình trạng nào?
Sau khi trải qua bao gian khổ mọi người mới nhìn thấy được con người thật, ai nấy đều kinh ngạc. Sau khi về, họ lần lượt làm thơ, danh tiếng của Đàm Lang ngày càng vang xa.
Đây là lời nói hay đối với người khác, nhưng đối với Đặng Văn Viễn thì không, vì trùng hợp là hắn đồng khoa với Đàm Ngọc Thư và xếp thứ tư.
Đây thực sự là một sự bất công muôn đời, Đặng Văn Viễn học hành chăm chỉ 18 năm chỉ để thi đạt công danh, hắn suýt lọt vào top ba, diễu hành khắp đường phố và để lại tên tuổi trong lịch sử, nhưng Đàm Ngọc Thư bất ngờ xuất hiện.
Một thằng nhóc chỉ mới mười bảy tuổi, tài năng ít ỏi, chỉ được cái khuôn mặt, nói xem hắn có tức không?
Phong Tuấn Ngạn nhìn vẻ mặt của hắn, tự nhiên biết được mấu chốt, liền quay đầu cười nói: “Đáng tiếc người Thám Hoa này vốn có tương lai xán lạn, lại chỉ chuyên tâm tiến vào quan võ. Năm năm mưa gió biên giới, không biết có còn là 'Ngọc Diện Đàm Lang' như xưa không ~"
Nghe vậy, Đặng Văn Viễn càng không vui, Hoàng đế yêu thích Thám Hoa không lời nào tả xiết, theo tục lệ nhà Ung, cho dù quan trạng nguyên vào làm quan cũng phải bắt đầu từ tiểu quan bát phẩm đi lên, phần lớn còn lại sẽ bị điều đi nơi khác.
Còn Đàm Ngọc Thư không những ngay từ đầu đã được giữ lại ở kinh thành mà còn vì nhiều lý do khác nhau mà được thăng lên quan lục phẩm, trong vòng ba tháng, thường xuyên được tháp tùng hoàng đế, khiến người khác phải ghen tị.
Chỉ là không biết trong lòng y đang nghĩ gì, mùa xuân năm Kiến Hà thứ 21, Bắc quân xâm chiếm biên giới, triều đình phái quân, Đàm Ngọc Thư nhất quyết muốn nhập quân, hoàng đế không thể cự tuyệt y, cho nên mới cho y một vị trí đi theo.
Không biết là may mắn hay xui xẻo, chỉ huy sứ Bắc Quân Đô được triều đình phái đi chết trong khi làm nhiệm vụ, sau đó y được tạm thăng chức chỉ huy biên quân.
Mặc dù những năm này may mắn kiếm chút quân công, được phong làm Hoài Hóa tướng quân tam phẩm, cao hơn hắn hai cấp, nhưng một khi đã gia nhập hàng ngũ võ tướng thì không có tương lai gì cả. Bỏ văn chọn võ, thật sự là muốn cười đến rụng răng.
Haha, bây giờ sợ rằng y hối hận cũng đã muộn, năm năm đã trôi qua, trong triều sớm đã không còn vị trí giành cho y.
Có lẽ là qua một canh giờ sau, cánh cửa quan nha cuối cùng cũng mở ra, Đặng Văn Viễn và Phong Tuấn Ngạn trò chuyện, cười đùa vui vẻ cùng đi dùng bữa tối.
Gió lạnh đến buốt xương, y đứng ngoài lâu như vậy, toàn thân đã cứng đờ, thấy có người đi ra, Đàm Ngọc Thư bèn vội bước tới, dừng lại trước mặt Đặng Văn Viễn, cung kính chào: “Đặng đại nhân chờ một chút, ti chức mạo muội cầu hỏi, những thiếu sót mà đại nhân chỉ ra lần trước, ti chức đều đã sửa chữa, thấy rằng năm mới đang đến gần, không dám quấy rầy đại nhân, không biết lần này có thể thông qua không?”
Nói xong một câu, khó tránh khỏi cảm giác lạnh run một chút.
Đặng Văn Viễn chậm rãi liếc nhìn, hờ hững rút văn thư ra, cau mày nói: “Đàm đại nhân chẳng lẽ chữ viết trong cuốn sách này là phỏng theo Hàn Công Thể?”
Hàm răng Đàm Ngọc Thư run lên: “Cái này... không biết có gì không ổn không…?”
Đặng Văn Viễn khinh thường nói: “Thánh Thượng từ lâu đã nói: ‘Hàn Công Tự ưa sắc bén nhưng không kiềm chế, không thích hợp quân tử’. Đàm Tướng quân cũng là quan Thám Hoa, sao có thể phạm phải sai lầm như vậy?"
Đàm Ngọc Thư không nói nên lời, khom người thi lễ: “Ti chức sống ở biên quan đã lâu, tin tức bế tắc, kiến thức hạn hẹp, không biết việc này, còn thỉnh đại nhân chỉ giáo nên dùng thể gì?"
Đặng Văn Viễn không nhịn được nói: “Nếu cái gì cũng để ta chỉ giáo thì không bằng trực tiếp đưa cho ta viết luôn đi, nếu vậy thì còn dùng Đàm đại nhân để làm gì?”
Nói xong, hắn ta ném tập văn thư xuống đất rồi nở nụ cười bước đi.
Phong Tuấn Ngạn cứ trợn mắt không thèm xen vào.
Ánh mắt hắn rơi vào Đàm Ngọc Thư, người mà hắn đã năm năm không gặp, quả thực y không còn là “Ngọc Diện Đàm Lang” ngày xưa nữa.
Dáng người đã cao hơn một chút, đôi má phúng phính một thời lộ ra những đường nét rõ ràng, “đôi mắt trong như nước mùa thu” đã có thêm một lớp bình yên tĩnh lặng.
Năm năm chinh chiến trên chiến trường cuối cùng cũng đã để lại dấu ấn, tuy có tư thế khiêm tốn, dáng vẻ hiền lành nhưng toàn thân vẫn toát ra khí thế chiến đấu.
Phong Tuấn Ngạn lặng lẽ nhìn y và nghĩ thầm: Dường như so với năm đó, càng cao hơn một bậc!
Giống như Xuất Vân phá nguyệt, hàn mai Lăng Tuyết, nếu như nói năm đó còn có chút phong cách thiếu niên nhà bên thì bây giờ y đã là một công tử chói sáng và ưu tú.
Ánh mắt Phong Tuấn Ngạn hơi động, ấm áp nói với Đàm Ngọc Thư: “Đàm tướng quân, trời đông giá rét, vẫn là sớm trở về đi.”
Đàm Ngọc Thư đứng yên tại chỗ, có chút lo lắng, nghe xong liền mỉm cười khom người thi lễ: “Cám ơn Phong đại nhân.”
Phong Tuấn Ngạn cũng chắp tay cười một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi tiếp.
Khi mọi người đã đi hết, Đàm Ngọc Thư cúi xuống nhặt văn thư ôm vào lòng rồi chậm rãi bước ra ngoài.