Da Dê Đổi Dưa

Chương 04: Nhưng điều hắn không ngờ tới đó là


1 tháng

trướctiếp

  Nhìn đôi tay bị trói của mình, Đàm Ngọc Thư im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tuy nói trước đó là tại hạ không đúng nhưng cũng là do tại hạ có lý do, tại hạ cũng không phải là kẻ phạm pháp, cho nên các hạ không thể làm thế này được..."

   Ánh mắt Trì Lịch dừng lại trên mặt y một lúc, từ từ di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng y, hắn đưa tay rút trường đao đeo trên thắt lưng y ra.

   Lưỡi đao mảnh mai tỏa ra vầng sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, chỉ cần búng ngón tay vào là có thể phát ra âm thanh kim loại giòn tang.

   Trì Lịch nhìn thanh đao khổng lồ dài ít nhất một mét rưỡi, rồi nhìn khuôn mặt vô cùng ngây thơ của Đàm Ngọc Thư, “ồ” một tiếng đầy ẩn ý.

   Đàm Ngọc Thư: ...

   “Thế đạo khắc nghiệt nên tại hạ đeo kiếm để bảo vệ mình, không có ý định gì khác…”

   Trì Lịch hất cằm, đôi mắt từ từ nheo lại thành một đường: “Loại đao này gọi là trảm mã. Thân đao dài, cong và chuôi đao hẹp, khi vung phải cầm bằng cả hai tay. Thanh đao đặc biệt dùng để đối phó với kỵ binh hạng nặng. Kỵ binh hạng nặng được bọc trong áo giáp. Đao kiếm thường rất khó có thể xuyên thủng nó. Chỉ có chân ngựa là không thể che phủ hoàn toàn. Loại đao này mạnh mẽ như vậy và nặng đến mức có thể chặt đứt chân ngựa chỉ bằng một lần vung. Cậu mang theo thanh đao như vậy để tự vệ?”

   “Các hạ thật là am hiểu.” Đàm Ngọc Thư lập tức nhếch mép cười, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

   Tùy tiện đi tới một nơi bí ẩn nên Đàm Ngọc Thư cũng lo lắng vì vậy y mang theo thanh đao dùng thuận tay nhất, không ngờ sẽ gây ra hiểu lầm.

   Nhưng vào lúc này, Đàm Ngọc Thư cảm thấy nhẹ nhõm, điều đó ít nhất cũng cho thấy người này cũng là “phàm nhân” và đây thực sự không phải là “cõi thần tiên”.

   Chỉ nhìn hình xăm trên cổ người đàn ông này thì có lẽ hắn không phải là người dễ hòa hợp nên Đàm Ngọc Thư cố gắng hết sức ra vẻ vô hại và nói với giọng dịu dàng: “Tại hạ chỉ là một thư sinh đã tòng quân vài năm, không phải là kẻ xấu, nên các hạ đừng lo lắng."

   "Thật sao? Là thư sinh thì không cần phải thực hiện nghĩa vụ quân sự, vậy tại sao cậu lại tòng quân?"

   "Đó là một câu chuyện dài. Các hạ có thể vui lòng thả tại hạ ra và chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện được không?"

   Trì Lịch một lần nữa dán mắt vào “vị khách” bất ngờ này, tất nhiên là dừng lại nhiều hơn trên khuôn mặt.

   Đó là một khuôn mặt không thể bỏ qua, đắm mình trong ánh trăng dịu nhẹ, tăng thêm cảm giác mộng ảo thần bí, đẹp đến hư ảo.

   Là đặc quyền của một người đẹp, mỗi lời y nói đều thuyết phục và khiến người ta tin vào điều đó một cách vô thức. Ngay cả khi thanh đao dài trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh thì trông người này vẫn vô hại như vậy.

   Tuy nhiên, khóe miệng Trì Lịch chậm rãi nhếch lên một đường cong không thể nhận ra, chắc hẳn y không biết trong xã hội hiện đại, việc cầm thứ vũ khí lạnh lùng như vậy, “tòng quân” hay “thư sinh” là thế nào phải không?

   Đàm Ngọc Thư luôn theo dõi phản ứng của Trì Lịch:...

   Trước đây y không biết, nhưng bây giờ y biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó ngoài sức tưởng tượng của y… - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

   Mùa hè ngắn ngủi, khoảng sáu giờ sáng trời đã sáng, mẹ Trì mở cửa cho lợn ăn, lúc đến sân không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc và gọi cha Trì ra ngoài.

   "Cha nó, ra xem! Đây là... la?"

   Cha Trì theo bà ra ngoài cũng sửng sốt, cạnh chuồng lợn có một chiếc xe la buộc sẵn, xe chất đầy hàng hóa.

   Tất nhiên, ở độ tuổi của ông đã quen với những phương tiện do gia súc kéo, nhưng hiện tại thời đại nào,  thứ này khiến ông gần như tự hỏi liệu mình có du hành xuyên thời gian hay không.

   “Trong nhà có người tới à?”

   "Em không biết, em còn muốn hỏi anh."

   Thấy không nhận được câu trả lời, mẹ Trì liền vội vàng vào nhà, muốn kể cho Trì Lịch chuyện mới này.

   "Tiểu Lịch, mau đứng dậy, đi ra sân nhìn xem. Đi ra..."

   Khi mẹ Trì mở rèm cửa ra, giọng bà đột nhiên im bặt.

   Trì Lịch đang ngủ dựa vào tường, đầu tóc rối bù, mắt nhắm sâu. Mà bên tay hắn là một người con trai anh tuấn mặc trang phục cổ trang đang ngồi quỳ gối, hai tay bị trói cùng một chỗ, tựa cằm lên mà yên lặng ngủ, đầu còn lại của sợi dây được nắm trong tay của con trai bà.

    "Ah-"

   Mẹ Trì không tự chủ được mà hét lên, lần này hai người trên giường đều bừng tỉnh.

   Trì Lịch ngơ ngác mở mắt ra, quanh năm mất ngủ, hiếm khi có thể ngủ sâu như vậy, sau khi tỉnh lại phản ứng của hắn có chút chậm chạp.

   Hắn xoa đầu, nhìn thấy sợi dây trong tay, trong nháy mắt trí nhớ quay trở lại, hắn lần theo sợi dây nhìn “tù binh” của mình, lập tức hài lòng, may quá vẫn còn ở đây.

   Hắn lại nhìn mẹ Trì, bình tĩnh gọi “Mẹ”, nhưng trong thâm tâm hắn thì nghĩ khi nào có thời gian sẽ phải lắp cửa cho phòng hắn.

   Cha Trì bị tiếng kêu của mẹ Trì thu hút tới, sau khi nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, ông không khỏi trợn mắt: “Chuyện gì vậy?”

   Trì Lịch bình tĩnh nói: “Đêm qua có người trộm dưa, con bắt được.”

   "Tại hạ không phải..."

   Đàm Ngọc Thư cũng tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, nghe được những lời này, y định cãi lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trì Lịch, y nuốt lời, quay lại nhìn cha Trì và mẹ Trì một cách đáng thương.

   Trời ơi, trong đời cha Trì và mẹ Trì chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy, lập tức động lòng trắc ẩn.

   "Chắc chắn là hiểu lầm. Thoạt nhìn người trẻ tuổi này không phải là loại người như vậy."

   “Dù sao thì hãy thả người ra trước đi…”

   Thấy "tù binh" xảo quyệt này dễ dàng chiếm được lòng tin của cha mẹ, Trì Lịch nheo mắt vỗ nhẹ vào má: "Đừng giả vờ đáng thương."

   "Tại hạ không có..."

   Đàm Ngọc Thư khóc không ra nước mắt, rõ ràng là y rất đáng thương, chẳng hạn như chân y tê cứng đến nỗi không thể đứng dậy được…

   Lần đầu tiên trên bàn ăn sáng của Trì gia có thêm một bộ bát đũa nhưng mà vẫn chưa có ai động đũa.

   Cha Trì và mẹ Trì đồng thanh mở miệng, hồi lâu sau cha Trì mới nói năng lộn xộn nói: "Ý cháu là trái dưa đó... dâng cho Hoàng đế? Thế thì..."

   Đàm Ngọc Thư ngồi nghiêm chỉnh: “Đúng vậy, chính là như vậy. Lúc đó Đàm mỗ lo lắng về lễ vật dâng lên Hoàng đế bệ hạ, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Không hỏi mà lấy không phải hành vi quân tử, lần này Đàm mỗ tới là để hoàn lễ, mong được tha thứ.”

   Nhưng rõ ràng phản ứng của cha Trì và mẹ Trì nằm ngoài tầm hiểu biết của Đàm Ngọc Thư.

   Cha Trì hỏi với vẻ mặt khó tả: "Xin lỗi... ừm... Cháu đến từ triều đại nào?"

   Tim Đàm Ngọc Thư đập thình thịch nhưng vẫn kìm nén khác thường, đáp: “Hiện nay là năm Kiến Hòa thứ 25, tại hạ là nhân sĩ Đại Ung …”

   Cha Trì liếc nhìn mẹ Trì, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Hạ thương cùng Tây Chu, nhất thống Tần Lưỡng Hán……”

   Càng tính toán, ông càng bối rối, may thay Trì Lịch ngắt lời ông: “Trong lịch sử không có triều đại nào như vậy, có lẽ cậu ta đến từ một thế giới song song”.

   “Thế giới song song?” Bốn người có mặt, ngoại trừ Trì Lịch đều ngơ ngác.

   Trì Lịch không muốn giải thích khái niệm này mà chỉ nở một nụ cười hiếm hoi.

   “Có thể cậu cảm thấy khó hiểu nhưng xét về lịch sử phát triển thì giữa chúng ta phải cách nhau hàng trăm năm. Thế giới này hoàn toàn khác với thế giới mà cậu biết. Điểm khác biệt cơ bản nhất là ở đây không hề có Hoàng đế."

   "Không có Hoàng đế?"

   Trước khi đến đây thực ra Đàm Ngọc Thư đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với điều gì đó kỳ lạ, nhưng lúc này từ tận đáy lòng của y vẫn bàng hoàng.

   Sau đó, Đàm Ngọc Thư hỏi vài câu, cha Trì vui vẻ nói chuyện với Đàm Ngọc Thư về “cách mạng vô sản” và các chính sách hiện hành.

   Những gì ông nói rất phức tạp, một bên là búa, một bên là gậy, nhưng cũng đủ để Đàm Ngọc Thư hiểu được tình hình cơ bản của đất nước trong thế giới này.

   “Nhân dân làm chủ đất nước, quyền lực thuộc về nhân dân…”

   Đàm Ngọc Thư bàng hoàng, thật sự có thể xảy ra chuyện khó tin như vậy sao?

   Ở một bên, mẹ Trì nhìn sắc mặt chồng mình sáng ngời, rõ ràng đang nói chuyện vui vẻ, bà biết với tính tình của chồng mình thì đây chỉ là khoe khoang mà thôi. 

   Bà có chút xấu hổ đá chân: “Ăn nhanh đi, đừng nói nhiều lời vô dụng nữa.” Nói xong, bà mỉm cười đặt bát cháo trắng trước mặt Đàm Ngọc Thư.

   Đàm Ngọc Thư được sủng ái mà lo sợ tiếp nhận: “Đa tạ phu nhân.” Rồi lại nói với giọng dịu dàng và nghiêm túc: “Những lời của Trì lão gia cho thấy ngài là người coi trọng quốc gia đại sự và có tầm hiểu biết rộng rãi. Mỗi lời ngài nói ra đều có lợi cho vãn bối rất nhiều. Đối với vãn bối thì đó không phải là vô dụng”.

   Cha Trì đang nói đến cao hứng thì cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị cắt ngang nhưng sau khi nghe Đàm Ngọc Thư nói, ông lập tức vui vẻ rạng rỡ: “Ừ, ừ, ừ, chúng ta đang nói chuyện quốc gia đại sự, mà chuyện quốc gia đại sự thì phụ nữ như bà sao có thể hiểu được.” Ông vui mừng cầm đôi đũa trộn dưa chuột đưa vào bát Đàm Ngọc Thư: “Tiểu Đàm, khi nào có thời gian thì chú sẽ kể cho cháu nhiều chuyện hay ho nữa."

   "Vậy vãn bối đành làm phiền Trì lão gia."

   "Haha, nói chuyện dễ nghe tí. Đừng gọi chú là Trì lão gia, đó là cặn bã thời phong kiến, cứ gọi chú là được."

   Mẹ Trì hít một hơi, trợn mắt không thèm nhìn con quỷ chết tiệt kia.

   Đàm Ngọc Thư dùng đũa bới một miếng cơm, hạt gạo tròn trịa, dính dính vào nhau, là gạo nguyên chất không có vỏ bọc, thử vào thì thấy ngọt mịn, ngay cả gạo cống nạp trong cung còn kém hơn một chút, Đàm Ngọc Thư không khỏi trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn mẹ Trì: “Không biết phu nhân mua gạo ở đâu, sao có thể ngọt ngon như vậy?”

   Khi nghe vậy, mắt mẹ Trì lập tức sáng lên: "Có phải đặc biệt ngon không? Dì đã thử mấy loại trước khi chọn ra. Trên thị trường có rất nhiều loại gạo đắt hơn nhưng chỗ gạo đó lại không ngon bằng".

   Cha Trì bới một miếng cơm lớn nói: "Có khác gì đâu? Thế nào cũng được, dù sao thì nó cũng đã vào bụng rồi. Sao phải bận tâm nhiều thế?"

   Đàm Ngọc Thư nở nụ cười ấm áp nói: “Việc ăn uống hàng ngày đương nhiên không thể cẩu thả. Phu nhân đã vất vả vì gia đình, thật đáng khâm phục”.

   Mẹ Trì liếc mắt nhìn Cha Trì rồi vui vẻ nhìn Đàm Ngọc Thư.

   Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Đàm Ngọc Thư thì mẹ Trì đã thích người này từ tận đáy lòng, kết quả không chỉ xinh đẹp, ngoan ngoãn mà cái miệng nhỏ nhắn như bôi mật ong, càng làm người ta yêu quý hơn.

   Bà giơ tay bóc một quả trứng cho vào bát của cậu, vui vẻ nói: "Ăn nhiều một chút đi, đừng gọi dì là phu nhân, dì không dám nhận."

   “Vậy vãn bối mạo muội gọi là dì được không?”

   "Được rồi được rồi!"

   Trì Lịch ở bên lặng lẽ nhìn khung cảnh yên bình bên bàn ăn, trước hôm nay thì đãi ngộ này vẫn là của hắn.

   Lúc cha Trì, mẹ Trì vừa tìm được con ruột thì họ đã cố gắng bằng mọi cách để lấy lòng cậu con trai xa lạ này, thậm chí còn đi vòng quanh bàn ăn. Nhưng hôm nay hiếm khi họ quên mất hắn và thay vào đó là tụ tập quanh một người đàn ông vừa gặp, đã thế còn thoải mái cười to.

   Phải nói rằng, quả thực tên này có rất nhiều thủ đoạn, một kẻ vô danh từ cổ đại xuyên qua đã bắt được cả cha lẫn mẹ hắn chỉ trong vài giây.

   Nhưng không sao, Trì Lịch im lặng ăn, hắn không giỏi đối phó với sự nhiệt tình của người khác. Thay vì ngày ngày phải đối mặt với những nụ cười thận trọng thì hắn tình nguyện để họ gạt hắn sang một bên.

   Tuy nhiên, đột nhiên có một bàn tay gầy gò trắng trẻo lọt vào tầm mắt hắn, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Đàm Ngọc Thư đang đặt một quả trứng chưa bóc vỏ trước mặt hắn.

   “Trì huynh, huynh có thích trứng không?”

    "Không thích."

    "Ồ."

   Đàm Ngọc Thư không nói thêm nữa, nhận lại quả trứng, từ đầu đến cuối không nói gì thêm, y không nhiệt tình cũng không lạnh lùng mà lịch sự giữ một khoảng cách trong giới hạn.

   Trì Lịch nhìn những người xung quanh với ánh mắt nghiêm túc, anh chàng này quả thực là một người rất giỏi khiến người khác có ấn tượng tốt về y, rất thông thạo cách hòa hợp với bất kỳ ai và sẽ không dễ dàng khiến người khác khó chịu.

   Cảm nhận được ánh mắt thăm dò, Đàm Ngọc Thư quay người mỉm cười, trong ánh mắt tựa như có một mặt hồ trong vắt, chỉ cần gõ nhẹ là gợn sóng hiện lên.

   Trì Lịch ngoảnh mặt đi, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Rõ ràng y cũng rất giỏi tận dụng nhan sắc của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Trì nhãi con nhìn ánh mắt đầu tiên: Hừ, nhanh như vậy liền công lược cha mẹ của tôi, còn rất lợi hại.

Ánh mắt thứ hai: Hừ, nhanh như vậy liền công lược tôi, còn rất lợi hại.

Tiểu Đàm đại nhân:…

   

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp