Da Dê Đổi Dưa

Chương 06: Chi phí bán dưa


1 tháng

trướctiếp

  Không lâu sau, bài viết “Tuyệt thế mỹ nam cổ trang bán dưa trước cổng trường” trở nên phổ biến trên diễn đàn A Đại. Lúc đầu, mọi người vẫn còn hoài nghi, nhưng khi ngày càng có nhiều hình ảnh được đăng tải, người xem ngay lập tức ấn tượng và đổ xô đến xem náo nhiệt.

   Chờ đến nơi, họ mới nhận ra rằng chất lượng hình ảnh độ phân giải cao của điện thoại di động không thể nắm bắt được một phần nghìn vẻ đẹp của người đó! Bị sắc đẹp mê hoặc đến choáng váng lúc ấy nhóm nhan cẩu liền khống chế không được mà bắt đầu điên cuồng bỏ tiền.

   Sáu chị em trong ký túc xá cũng là một trong số đó, tuy nhiên khi chuyển dưa hấu về ký túc xá, họ nhìn 6 quả dưa hấu gọn gàng không khỏi rơi vào suy nghĩ sâu sắc, dường như không ăn hết được. Quả nhiên là người đẹp nói gì cũng đúng.

   "Không sao đâu, từ từ ăn thôi. Dưa không dễ hư. Trai đẹp là sinh vật quý hiếm. Đi qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào như thế này nữa. Hehe."

   Những người cùng phòng lập tức đồng ý và ngâm dưa hấu vào nước lạnh, sau khi mọi người quay lại thì bắt đầu chia dưa hấu.

   Chưa kịp cắt ra hết thì quả dưa đã "cạch cạch" nứt ra, Lão Lục đang cắt dưa đột nhiên mở to mắt: "Giòn quá!"

   Nhẹ nhàng bẻ dưa hấu theo vết nứt, mùi thơm của quả dưa ngọt ngào xộc vào chóp mũi, vỏ dưa chỉ còn một lớp mỏng, theo vết nứt vỡ ra, âm thanh giòn như băng nứt.

   Ruột quả đỏ tươi như được chà xát bởi một lớp đường cát mịn, giống như băng nghiền mịn, chỉ cần nhìn vào đã có cảm giác mát lạnh, khiến người xem đặc biệt ngon miệng.

   Sau khi cắt ra, đám người bị sức nóng hành hạ đều nóng lòng cắn một miếng, khi ăn vào họ đều sửng sốt, quả dưa này ngon quá!

   Hồi trước dưa họ mua ở cổng trường toàn nước, nhưng càng ăn thì nhạt nhẽo và đậm đà vị chín đến mức vào mùa hè họ lười mua dưa hấu về giải nóng.

   Mà quả dưa họ mua lần này không chỉ có vị ngọt sảng khoái khi cắn mà còn có những hạt đường dày đặc cọ xát giữa môi và răng, khiến miệng lưỡi thơm ngát, sáu người họ ăn hết một quả dưa chỉ trong vài giây.

   “Nếu không thì bổ thêm một quả khác?”

   “Được!” Mọi người đồng thanh.

   Nhìn dưa hấu giảm nhanh chóng, họ có chút xấu hổ, vốn dĩ nói chị em họ có thể ăn chỉ là một câu khách sáo, nhưng đâu có ngờ chị em họ thực sự có thể ăn nhiều như vậy, đúng vậy, người ăn được nhất định là chị em của họ, chứ không phải họ!

   Vì sao dưa của người đẹp bán lại ngon đến vậy?

   Cứ như vậy, trong những bài viết vốn thảo luận về mỹ nam bán dưa từ nhiều góc độ khác nhau, bỗng nhiên nhiều người khen ngợi dưa.

   "Chết tiệt, vốn dĩ tôi mua quả dưa này là vì xem mặt mà mua, nhưng hóa ra nó lại ngon đến như vậy!"

   "Có thật không? Tôi nghe nói dưa có giá 4 tệ một cân, đắt gấp đôi những cửa hàng khác, có đáng không?"

   "Mặc dù hơi đắt nhưng nó thực sự rất ngon! Ruột dưa bên trong siêu ngọt! Và mỗi quả dưa chỉ nặng một hoặc hai cân. Chúng tôi mua 6 quả chỉ với 30 tệ. Một nữ sinh có thể ăn hết trong một bữa, không lãng phí chút nào.”

   "Chết tiệt, nghe đến đây tôi lại động tâm quá, mấy quả dưa mua về thường xuyên ăn không hết, ngày hôm sau ăn không nổi, vậy tôi ăn thử nhà này xem."

   "Tôi chứng minh người phía trên nói là đúng, thật sự rất ngon! Hơn nữa tôi mua một quả chỉ có 6 tệ, bình thường giá 15, 16 tệ, cho nên một chút cũng không đắt, còn tiết kiệm được rất nhiều tiền, Ha ha." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

   "Ha ha ha, người lầu trên quả nhiên là toán thuật quỷ tài, chẳng qua người đẹp dưa ngọt là thật! 4 tệ đi kèm với một anh chàng đẹp trai, thật sự rất đáng giá!"

   Sinh viên đại học luôn là những người linh thông nhất, chẳng bao lâu câu nói “người đẹp dưa ngọt” đã trở nên phổ biến ở A Đại, số dưa mà Trì Lịch mang đến giảm đi rõ rệt.

   Khi chỉ còn lại một ít, mặt Trì Lịch vô cảm nói: “Chúng ta thu quán, về nhà ăn cơm đi”.

   Các sinh viên tới đây lập tức thất vọng, nhưng không mua được dưa thì vẫn có thể trêu chọc anh chàng đẹp trai, họ nói không ngừng: "Này anh chàng đẹp trai, ngày mai anh có đến không?"

   Đàm Ngọc Thư cất sáo, nở nụ cười không chê vào đâu được: “Khi nào có thời gian thì sẽ đến.”

   Đám người hoa si ngay lập tức bị vẻ đẹp trai của y thu hút và hét lên chói tai, đồng thời đều nói sẽ đợi y.

   Sau khi mọi người giải tán, Đàm Ngọc Thư tiến đến bên cạnh Trì Lịch hỏi: “Biểu ca, hôm nay bán được bao nhiêu tiền?”

   Trì Lịch tính một cái: "Tổng cộng là 1692 tệ."

   "Ồ, biểu ca tính đoán giỏi thật đấy. Làm sao biểu ca biết loại dưa này bán cạnh trường sẽ bán chạy?"

   Giọng nói của họ không lớn, chỉ vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy, những người bán dưa chưa bán được một quả dưa nào có chút chán nản, nghe thấy lời này không khỏi vểnh tai lên.

   Trì Lịch bình tĩnh nói: “Ký túc xá trường không có tủ lạnh, dưa và hoa quả cũng không dễ bảo quản nên có người thấy dưa to như vậy không muốn mua, chỉ mua một nửa. Dưa của chúng ta vừa đúng kích cỡ và sinh viên đại học cũng có đủ tiền và sẽ phá lệ tận hưởng sinh hoạt, chỉ cần ngon thì họ sẽ không quan tâm đến giá đắt."

   Đàm Ngọc Thư chợt hiểu ra, nói: “Ồ, thì ra là vậy, biểu ca thật thông minh!”

   Những người bán dưa khác đang lắng nghe, đột nhiên cảm thấy rằng điều này cũng có phần đúng!

   Sau đó, Đàm Ngọc Thư thở dài: “Biểu ca, không ai nghĩ rằng người bán sỉ hơp tác làm việc với gia đình biểu ca lại đột nhiên phá hợp đồng, nhưng biểu ca đừng lo, dưa của chúng ta ngon như vậy, nhất định không lo là không bán được. Về sau mỗi ngày ta đều tới giúp huynh tuyên truyền, ta thổi sáo khá giỏi, hôm nay có rất nhiều người đến đây và tất cả họ đều đến vì ta đó."

   Trì Lịch nhìn “em họ ngốc nghếch, trắng trẻo, ngọt ngào", suýt nữa không kiềm được da mặt, diễn xuất này quá trôi chảy, tự nhiên, không hề có chút dấu vết diễn xuất nào.

   Vậy trong bộ dạng thường ngày của y, cái nào thật, cái nào giả? Trì Lịch ghét nhất những người thật thật giả giả, còn Đàm Ngọc Thư so với người khác còn làm hắn bực bội hơn, hắn cố nở ra một nụ cười “hiền hành”: "Vậy làm khó em rồi."

   Những người bán dưa đang xem đều sửng sốt vì điều này: Chết tiệt, còn mỗi ngày đều đến? Có thể cho chúng tôi một con đường sống sót không? Dáng dấp đẹp mắt không hề tầm thường chút nào!

   Nhưng bọn họ đều là con cái của những người trồng dưa sao, chẳng trách trông còn trẻ như vậy, có người lập tức vây quanh hỏi: "Đợi một chút, em trai, nhà em là nông dân trồng dưa phải không? Gia đình em có bao nhiêu mẫu đất?"

   "Hai mươi mẫu đất."

   "Khá nhiều đấy. Có bán sỉ số lượng nhỏ không?"

   “Có bán, tự mình đến lấy thì rẻ hơn, nếu phải giao hàng thì sẽ đắt hơn một chút.”

   "Tôi có thể nếm thử dưa được không?"

   "Chỉ còn lại một ít thôi, vậy nên anh cứ thử đi."

   Lập tức có mấy người bán dưa tới, nếm dưa xong kết hợp với lời nói của Trì Lịch liền hiểu tại sao trái dưa này bán chạy đến thế, quả dưa này thật sự thích hợp để bán trước cửa trường, ôi không đúng, dưa ngon như vậy thì bán ở đâu chẳng được, không những vậy còn có thể nổi tiếng nữa đó.

   Nếu như em họ của hắn ngày nào cũng đến biểu diễn như hôm nay thì ai có thể qua được. Người nghiêm túc nào có thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó họ sẽ phải cạnh tranh không chỉ về gu thẩm mỹ, giá cả mà còn về ngoại hình và tài năng?

   Nếu tất cả đều được thay thế bằng cùng một quả dưa thì mọi người đều là một gia đình và em họ của hắn cũng sẽ quảng bá nó cho mọi người.

   Mà nhìn hai thanh niên này, chắc là bán dưa cũng vì cảm thấy mới lạ, chắc chắn không kiên trì được mấy ngày nữa, đến lúc đó họ sẽ nổi tiếng và hưởng lợi.

   Thế là họ đều hỏi Trì Lịch thông tin liên lạc của cha Trì và cũng bảo em họ của hắn cứ thường xuyên đến đây.

   Đàm Ngọc Thư:...

   Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Đàm Ngọc Thư ngồi trong xe thở phào nhẹ nhõm, y dần nhận ra hình như hôm nay mình đã đóng một vai trò tương tự như một hoa khôi.

   Sau khi bình tĩnh lại, y ngồi thẳng dậy và mỉm cười với Trì Lịch: “Tại hạ tưởng mục đích chính của Trì Huynh là bán dưa, nhưng hóa ra là Trì Huynh có kế hoạch lớn hơn”.

   Lời nịnh nọt này cũng không đến nỗi quá tệ, Trì Lịch cũng không vui lắm nhưng cũng không chán ghét, bình tĩnh nói: "Đương nhiên, nhiều dưa như vậy không thể tự mình bán được, mặc dù thu thập những nhà đầu tư nhỏ lẻ này rất phiền phức, nhưng vẫn tốt hơn là cúi đầu trước những người có ý đồ xấu." 

   Sau đó hắn quay đầu nhìn Đàm Ngọc Thư, trong mắt tựa hồ có cái gì khác: "Nhưng hình như cậu rất giỏi lấy lòng người, ở chỗ cậu nhất định là luôn có mỹ nữ bên cạnh?"

   Lời này nghe có vẻ không thích hợp, Đàm Ngọc Thư chớp chớp mắt, “Trì Huynh nói đùa, kết quả hôm nay khá tốt, hình như không liên quan nhiều đến Đàm mỗ, tất cả đều trông cậy vào kế hoạch của Trì Huynh, tại hạ chỉ làm theo kế hoạch thôi.” 

   “Ồ, vậy à?”

   Đàm Ngọc Thư cười, tất nhiên, dù huynh có làm như không có chuyện gì xảy ra thì đó cũng là ý tưởng của huynh.

   Sau khi Trì Lịch như không có chuyện gì xảy ra bảo cha xuống xe, hắn ngồi vào ghế lái và để Đàm Ngọc Thư ngồi ở ghế phụ.

   Đợi xe lên đường, Đàm Ngọc Thư tự nhiên rất tò mò về cái xe to lớn có thể tự kéo hàng và chạy này, y nhìn ra ngoài cửa kính xe nhìn con đường rộng bằng phẳng và đủ loại phương tiện qua lại nhanh như tia chớp, trong lòng y càng cảm thấy sốc hơn về thế giới tương lai thần kỳ như vậy.

   Tuy nhiên, mặc dù thế giới này làm chấn động Đàm Ngọc Thư, nhưng dường như lúc này có một điều quan trọng hơn, đó là: “Trì huynh có thể đợi một lát, để tại hạ buộc tóc được không?”

   Y vừa tắm xong liền đi ra, tóc còn ướt, còn không kịp xử lý, để tóc rối bù là quá thất lễ.

   Trì Lịch nhìn y, mái tóc đen dày xõa xuống, gần như dài đến đầu gối, hơi thở mạnh mẽ vốn dĩ bộc lộ ra đã bị mái tóc dài mềm mại này làm tan chảy, khiến y trông càng ngoan ngoãn hơn.

   Trì Lịch cười nhạt nói: “Không cần đâu, vừa lúc.”

   Hắn kéo Đàm Ngọc Thư đến gần một cửa hàng, hắn vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.

   Khi văn hóa Hán Phục ngày càng phổ biến, nhiều studio đã xuất hiện để tạo mẫu trang phục, chụp ảnh, quay phim và cửa hàng này làm cái này.

   Hiện tại cũng không phải là lúc bận rộn, mọi người trong cửa hàng đang nói chuyện với nhau, vừa nhìn thấy Đàm Ngọc Thư, tất cả mọi người đều sửng sốt: Mẹ kiếp! Đây là nhan sắc thần thánh gì thế này!

   Nhà tạo mẫu hưng phấn đứng lên: “Cậu định chụp ảnh à?”

   Trì Lịch bình tĩnh nói: “Không, chỗ mấy người có bán Hán Phục không? Nếu có thì làm cho cậu ta một bộ trang phục đi.”

   Nhà tạo mẫu bỗng cảm thấy rất tiếc, trông đẹp thế này mà. Nhưng dù buồn thì cô vẫn phải kinh doanh.

   "Bán, vị này..." Mái tóc dài của Đàm Ngọc Thư khiến nhà tạo mẫu bối rối, không biết là chọn đồ cho thiếu niên hay giả trang thiếu nữ, nên chỉ có thể nói: "Vị khách này, đến chọn thử xem."

   Mọi thứ ở đây đều xa lạ với Đàm Ngọc Thư nên y chỉ có thể mỉm cười thận trọng đi theo Trì Lịch, được Trì Lịch dẫn ra gian phòng chọn quần áo.

   Nhà tạo mẫu nhìn hai người họ nắm tay nhau mà trợn mắt há mồm, sao lại tự nhiên và thuần thục như vậy! Nghĩ đến việc hiện tại trên mạng rất lưu hành hai chàng trai mập mờ, chẳng lẽ họ là loại người chuyên bán hủ trên mạng? Nhưng phải thừa nhận hai anh chàng đẹp trai với phong cách khác nhau nắm tay nhau, cảnh tượng này thực sự khiến người ta đỏ mặt!

   Đương nhiên Đàm Ngọc Thư không biết nhà tạo mẫu đang nghĩ gì, thực ra Đàm Ngọc Thư căn bản không dám nhìn cô, vì nữ tạo mẫu mặc áo hở rốn, quần ống loe.

   Y khẩn trương tùy ý để Trì Lịch nắm tay chọn quần áo, nhưng Hán Phục của cửa hàng sẽ cường điệu hóa hiệu ứng hình ảnh hơn, khi Đàm Ngọc Thư nhìn thấy đã rất sốc, y thậm chí còn nhìn thấy cả áo có hoa văn Kim Long, y nỗ lực bảo trì mỉm cười: “Đây là long bào à?”

   Trì Lịch nhìn một cái rồi nói: "Không phải, phong cách rất bình thường thôi. Cậu muốn lấy cái này à?"

   “Không, không, không!” Đàm Ngọc Thư liên tiếp nói không ba lần, tuy nói trên đời này không có Hoàng đế, nhưng y không muốn trải qua cảm giác mang tội tru di Cửu Tộc trên người. Y yếu ớt nói: “Trì Huynh, huynh chọn một cái đi.”

   Trì Lịch nheo mắt: “Cậu chắc chắn chứ?”

   “Tùy Trì Huynh làm chủ.”

   “Được.” Trì Lịch quay sang người tạo mẫu, quả quyết nói: “Cái nào rẻ nhất?” 

Tác giả có lời muốn nói: Trì Lịch: Tùy tiện chọn sao, dù sao thì cuối cùng tôi cũng chỉ mua cái rẻ nhất.

Tác giả: Tiểu Trì, có phải cậu đối xử với lão bà hơi keo kiệt không?

Đàm Ngọc Thư: Tác giả nói quá rồi, Trì huynh cần kiệm quản gia, đây là đạo lý lâu dài!

Tác giả:……

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp