"Ta không phải!"

    Đàm Ngọc Thư giật mình, nhìn hành động của y thật sự là dễ gây hiểu lầm, y vội vàng đứng dậy muốn giải thích.

    Nhưng khi y đứng dậy nhìn quanh thì chẳng thấy dấu vết của ruộng dưa đâu cả.

    Đàm Ngọc Thư sững sờ tại chỗ, ảo giác?

    Tuy nhiên, y sớm gạt bỏ ý nghĩ này vì trên tay y có một quả dưa hấu tròn màu xanh.

    Đàm Ngọc Thư:...

    Xong rồi, lần này thực sự không thể giải thích được, y mơ hồ trở thành kẻ trộm dưa.

    Ngày hôm sau, đám sai vặt đang kéo xe la trong sân, Đại Ung cường thịnh, không nỡ giẫm đạp lên sức người nên không dùng nhân lực để khiêng kiệu mà thay vào đó chủ yếu dùng súc vật.

    Nhà Đàm Ngọc Thư cũng nuôi một con ngựa, nhưng con ngựa này đã theo y ra trận nhiều năm, y không nỡ để nó làm những công việc nặng nhọc nên lại nuôi một con la khác.

    Rắc thức ăn vào trong máng, Đàm Ngọc Thư vỗ vỗ cái đầu to lớn của con ngựa đen nói: “Hiện tại trời lạnh rồi, ngươi hãy kiên nhẫn một lát, khi nào trời ấm hơn thì ta sẽ cưỡi ngươi”.

    Con ngựa có bộ lông sẫm màu và óng ả phát ra âm thanh, ngoan ngoãn rúc vào lòng bàn tay y.

    Đàm mẫu vừa vào sân, thấy y còn đang chơi đùa với đồ vô dụng này liền nổi giận: “Còn quan tâm đến con thú đó làm gì nữa? Một ngày tốn kém hơn ba người, mà con cũng không ra biên quan nữa, giữ lại lãng phí lương thực, nhưng nếu lấy ra có thể bán được giá tốt."

    Đàm Ngọc Thư nghe xong lập tức ôm ngựa vào lòng, nhìn bà một cách đáng thương.

    Đàm mẫu nghẹn lại, nói thật với bộ dạng của con trai bà cũng khó có thể làm bà tức giận lâu, vậy thôi, dù sao thì y cũng là người lớn rồi, nhất định phải có thứ mình thích nên bà không truy cứu nữa mà gọi y vào nhà.

    Trên bàn đã bày sẵn lễ vật, Đàm mẫu lo lắng hỏi: “Thế nào?”

    Đàm Ngọc Thư chạm vào năm chồng lụa, sờ vào mịn màng, hoa văn tinh xảo, chắc chắn là chất liệu thượng hạng, bên trong một chiếc hộp lớn khác là một bộ trang sức bằng vàng nặng trĩu. Chiếc hộp bên cạnh khiến Đàm Ngọc Thư ngạc nhiên, đó là một cặp vòng tay ngọc huyết màu đỏ và không hề có tạp chất.

    “Nương, những chiếc vòng ngọc này là của hồi môn của nương phải không?” Đàm Ngọc Thư ngạc nhiên kêu lên.

    “Sao lại hét lên?” Đàm mẫu mắng, có chút hoài niệm dùng khăn tay cầm chiếc vòng ngọc lên, nhẹ nhàng lau đi, thở dài: “Vật đó có quý giá đến mấy cũng chỉ là đồ vật thôi, nếu có thể mang lại tiền đồ cho con thì nó đáng giá.”

    Để mẫu thân dùng của hồi môn làm Đàm Ngọc Thư cảm thấy vô cùng xấu hổ, y quỳ xuống lạy: “Hài nhi bất hiếu, không phụ lòng nương mong đợi”. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

    "Con biết là tốt, chỉ cần cố gắng, về sau sẽ có tiến bộ."

    “Nhưng nương à, con không cần những thứ này, có cái này là đủ rồi.” Đàm Ngọc Thư ôm hộp vàng vào lòng.

    Đàm mẫu: ...

    “Không phải ngay từ đầu con đã nói đồ dùng thông thường bằng vàng và bạc sẽ rất khó coi sao?”

    Đàm Ngọc Thư chớp chớp mắt, thần bí nói: "Nương đừng lo, bây giờ con có lễ vật đẹp rồi."

    "Thứ gì?"

    "Đây là bí mật không thể nói ra, chờ hài tử trở về sẽ giải thích cặn kẽ."

    "Này? Đến cùng là cái gì!"

    Vì không phải yến tiệc trang trọng trong cung nên không cần mặc quan phục, Đàm Ngọc Thư mặc bộ lông cáo màu bạc, toàn thân chìm trong bộ lông mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần.

    Đột nhiên, tên sai vặt cưỡi la đột nhiên dừng lại, cắt đứt dòng suy nghĩ của y, y mở rèm xe hỏi: "Sao vậy?"

    “Người ăn xin chết cóng, Tuần thành ty thu xác.”

    Đàm Ngọc Thư nhìn qua, chắc Tuần thành ty cũng thường xuyên làm như vậy, nhét xác vào bao tải, trực tiếp ném vào xe, mấy người ăn xin gần đó nhân cơ hội cởi quần áo của người đã khuất, tranh nhau một hồi và cuối cùng người giành được sảng khoái cười to.

    Thu tầm mắt lại, Đàm Ngọc Thư không hiểu hỏi “Năm xưa Cao Tổ từng lệnh cho tất cả các châu, các quận lập thiện tế đường để tiếp nhận những người vô gia cư trong mùa đông lạnh giá. Tại sao dưới chân của hoàng đế vẫn còn những bộ xương đông lạnh bị bỏ lại trong thành?”

    Gã sai vặt đánh xe đột nhiên cười: "Thưa lão gia, lời lão gia nói quá ngây thơ rồi. Trong thiên hạ có bao nhiêu thiện tế đường, mà sao ở nơi nào cũng có thể có nhiều người ăn xin như vậy?"

    "Cũng đúng."

    Đàm Ngọc Thư cũng tự biết mình đuối lý nên lui vào xe.

    Năm nay Gia Minh Đế đã năm mươi lăm tuổi nhưng tinh thần vẫn tốt, bên cạnh là một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa yêu kiều, chính là Lục Mỹ Nhân được sủng ái nhất thời gian gần đây.

    Trong vườn Trường Xuân, hoa mận xanh đang nở rộ, hồng mai, mận xanh và mai trắng bổ sung cho nhau, tạo thành một sự tương phản tuyệt đẹp. Từ lâu Gia Minh Đế đã quan tâm nên mời các quan đại thần đến thưởng mai làm thơ, vừa vặn thừa dịp sinh thần Lục mỹ nhân, nửa thưởng mai, nửa ăn mừng.

    Gia Minh Đế một tay ôm mỹ nhân thảo luận thơ ca với Tể tướng, các đại thần tụ tập thành từng đôi, ba, lúc hứng thú lên cao, ánh mắt chợt tập trung.

    Dưới gốc cây hồng mai có một người đàn ông phấn điêu ngọc mài, đứng một mình dưới gốc cây, rũ mi cười nhạt. Xung quanh ồn ào nhưng y lại ở trong thế giới của riêng mình, như thể hoa huyễn hình, Gia Minh Đế nhất thời ngơ ngác không biết cái nào đẹp hơn, là hoa hay là người.

    Gia Minh Đế ngạc nhiên hỏi nô tài bên cạnh: "Người đứng một mình dưới gốc cây là ai vậy? Sao nhìn quen thế?"

    Đại thái giám Lộc An vừa nhìn đã biết Gia Minh Đế đang hỏi ai, cười đáp: “Bệ hạ, đó là Thám Hoa mà người đã khâm điểm vào năm Kiến Hòa thứ 20. Hiện tại là chỉ huy sứ Trấn Bắc Quân Đô, do tình hình thái bình ở biên quan nên đã được triệu về.”

    Gia Minh Đế chợt nhận ra, chắp tay cười: “Thì ra là y. Quả nhân đã lo lúc y lớn lên sẽ mất đi vẻ ngoài trẻ trung, nhưng bây giờ quả nhân có thể yên tâm rồi ~”

    Lộc An đáp lại Gia Minh Đế đang mỉm cười, ánh mắt khẽ động.

    Ngồi trong đại sảnh, Đàm Ngọc Thư đang tìm chỗ ngồi thì Lộc An bất ngờ xuất hiện trước mặt, mỉm cười chào rồi dẫn y đến một chỗ.

    Lộc An là thái giám bên cạnh Hoàng đế, được hắn dẫn đường làm Đàm Ngọc Thư được sủng ái mà lo sợ, vội vàng hoàn lễ: “Đa tạ công công.”

    Lộc An chỉ cười không nói gì, cúi đầu đáp lại.

    Đàm Ngọc Thư quỳ gối trên tấm nỉ, y luôn cảm thấy vị trí này phong thủy rất tốt, đến mức ánh mắt bốn phương tám hướng trong sáng ngoài tối tụ hội về đây.

    Đàm Ngọc Thư liền cụp mắt xuống, cách ly với thế giới bên ngoài.

    Khi yến tiệc đang diễn ra sôi nổi, các quan lại bắt đầu tiến tới chúc mừng sinh thần Lục Mỹ Nhân, những bài thơ hay và những lễ vật hào phóng khiến Lục Mỹ Nhân mỉm cười ngọt ngào, Hoàng đế cũng vô cùng vui mừng.

    Nhưng trong lúc vui mừng, Gia Minh Đế không khỏi đưa mắt nhìn về phía Đàm Ngọc Thư, cuối cùng không nhịn được nữa: “Mọi người đều vui vẻ, sao Đàm Khanh lại im lặng, đầy bụng tâm sự vậy? "

    Câu hỏi đột ngột này khiến mọi người im lặng, thấy sự chú ý của mọi người tập trung lại, cuối cùng Đàm Ngọc Thư cũng nhận ra câu nói này là dành cho mình, y đứng thẳng dậy, chắp tay hoảng sợ: “Bệ hạ thứ tội, vi thần thất lễ." 

    Gia Minh Đế thích cái đẹp, còn Đàm Ngọc Thư thư sinh lãng tử, khiến hắn không khỏi nhìn y thêm vài lần nữa. Nhưng lại thấy y luôn cau mày suy nghĩ. Vì thế không khỏi tò mò hỏi câu này, nhưng không ngờ kết quả lại khiến y sợ hãi. Hoàng đế không khỏi nghĩ đến quá khứ lúc y vẫn còn ở bên người, y có chút rụt rè, nhát gan, bao năm qua cũng không thay đổi gì: “Nào có cái gì tội với không tội, nếu Đàm khanh có phiền não thì cứ nói thẳng.”

    Phần sủng ái bộc lộ ra ngoài khiến các đại thần đều có biểu cảm khác nhau, biểu cảm của Đặng Văn Viễn, người có mâu thuẫn với Đàm Ngọc Thư lại càng khó coi hơn.

    Vẻ mặt Đàm Ngọc Thư có chút giãy giụa, cuối cùng thấp giọng nói: “Không phải là vi thần không muốn nói, chỉ là sự tình khác thường như vậy, vi thần vẫn còn choáng váng.”

    Nói đến đây, Gia Minh Đế càng tò mò hơn: "Mặc kệ chuyện gì, không sao cứ nói thẳng ra đi."

    Đàm Ngọc Thư lại đứng dậy quỳ lạy, hơi cau mày, nhẹ giọng nói.

    “Vào một thời điểm nọ, vi thần đang đi trên đường đã gặp một người ăn xin. Hắn hét lên với vi thần: Người mặc áo ấm, ta mặc áo rách lạnh lẽo, người ở trên cao ăn cao lương mỹ vị, ta bị chôn vùi bởi xương trắng bên cạnh."

    “Vi thần nghe lời hắn nói thì thấy không giống một tên ăn xin mà giống như một học giả nghèo túng. Nhìn bộ quần áo mỏng manh run rẩy của hắn ở trong gió, vi thần cảm thấy thương hại bèn cởi bộ lông cáo của mình ra và mặc vào cho hắn."

    “Không ngờ, người ăn xin lại duỗi chân ra van xin: ‘Đã tặng áo, sao không tặng giày?”

    “Vi thần đã cho áo nên cảm thấy rét lạnh. Lại nghe người ăn xin xin giày bèn có chút không vui. Nhưng khi thấy chân hắn ta nứt nẻ và chảy máu, vi thần không đành lòng được nữa nên đã cởi giày ra và đưa chúng cho hắn."

    “Sau khi vi thần cho giày càng cảm thấy lạnh thấu xương nên đã vội vã chạy về nhà. Không ngờ, người ăn xin bám vào lưng vi thần và hét lên: “Đã cho một đôi giày, sao không thưởng cho tiểu nhân một bữa??"

    “Vi thần có chút tức giận vì lòng tham không đáy nên giận dữ quay lại nói: Các hạ nhìn thân ta, có nơi nào để ăn không?”

    "Sau đó người ăn xin vỗ tay cười nói: 'Hahaha, máu của đại nhân có thể ăn được!' Nói xong, hắn đưa tay về phía vi thần."

    “Vi thần sợ đến mức rút kiếm muốn giết—”

    Gia Minh Đế nghe vậy sửng sốt, vội hỏi: “Rồi như thế nào?”

    Đàm Ngọc Thư hít một hơi thật sâu nói: “Nhưng người ăn mày nhướng mày, cười dài nói: ‘Máu đỏ ngưng tụ thành ngọc thạch, dâng tặng quân vương.”

    "Vi thần đột nhiên đứng dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khi tỉnh dậy, vi thần phát hiện không có đường đi nào, lại không có người ăn xin nào cả. Vi thần mới đang nằm trên giường ngủ ngon lành."

    Gia Minh Đế:...

    “Vậy là mơ?” Hoàng đế phân vân không biết nên cười hay nên khóc: “Chỉ là mơ mà thôi, sao Đàm khanh phải lo lắng?”

    Vẻ mặt Đàm Ngọc Thư buồn bã, lại cúi xuống quỳ lạy: “Nếu chỉ là mộng thì tất nhiên vi thần không dám quấy rầy bệ hạ. Nhưng ngoài giấc mơ ra, trên gối của thần còn có một thứ khác. Xin bệ hạ hãy nhìn xem." 

    Nói xong, y lấy ra một cái hộp, để trên mặt đất và không dám nói thêm nữa.

    Gia Minh Đế cảm thấy tò mò bèn nháy mắt, Lộc An đem hộp trình lên, mở ra trước mặt mọi người, khi nhìn rõ thứ bên trong, cả điện náo động—

    Thực sự có một quả dưa hấu tròn bên trong!

    Gia Minh Đế mở to mắt nhìn: “Mùa đông lạnh giá này làm sao có dưa hấu?”

    Đàm Ngọc Thư cúi đầu nói: “Vi thần cũng cảm thấy việc này rất kỳ lạ, do dự không dám quyết định nên mới trình hoàng thượng.”

    Gia Minh Đế sửng sốt, quay sang hỏi Tể tướng: “Tống khanh thấy thế nào?”

    Tể tướng Tống Minh lập tức quỳ xuống lạy: “Nghe nói thiên hạ thái bình tiên nhân sẽ xuất hiện. Vi thần nghĩ vì bệ hạ là người chuyên cần chính sự yêu dân, bách tính an cư lạc nghiệp nên tiên nhân mới ban thưởng xuống, đây là điềm lành.”

    Chúng đại thần lập tức đi theo ca tụng thánh đức.

    Nghe lời giải thích này, Gia Minh Đế lập tức vui mừng: “Nói hay lắm!”

    Thái giám cắt dưa hấu thành từng miếng, cẩn thận bỏ hạt, đặt lên một chiếc đĩa ngọc sáng bóng rồi cẩn thận đưa lên.

    Gia Minh Đế giơ chiếc đũa bạc kẹp đưa vào miệng, lập tức mở to hai mắt nhìn.

    Lò sưởi trong đại sảnh rất nóng, làm hoàng đế cảm thấy tức ngực, nhưng vừa cắn một miếng liền cảm thấy sảng khoái ngay lập tức, cát đường mịn đọng lại giữa hai hàm răng làm miệng thơm ngát.

    Gia Minh Đế cao hứng đưa đôi đũa vào tay Lục Mỹ Nhân: “Ái phi cũng thử xem.” Lục Mỹ Nhân nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng, cũng cảm thấy ngọt ngào liền mỉm cười ngọt ngào.

    Gia Minh Đế vui vẻ, cười nói: “Không ngờ trên đời lại có chuyện kỳ lạ như vậy, lấy chuyện này làm tựa đề, các khanh hãy làm một bài thơ cho quả nhân? "

    Các quan bên dưới liền đồng ý, Gia Minh Đế cười vẫy tay với Đàm Ngọc Thư: “Đàm khanh, khanh phụ trách việc ghi lại.”

    Đàm Ngọc Thư đồng ý, khi mọi người ngâm thơ thì Đàm Ngọc Thư viết lại rồi trình trước mặt Hoàng đế.

    Gia Minh Đế nhìn những bài thơ được trình lên liền vui vẻ khen ngợi: “Thật là một bài viết tuyệt vời! Bút lực của Đàm khanh đã tốt hơn trước rất nhiều”.

    Đàm Ngọc Thư cười ấm áp: “Đa tạ bệ hạ khen ngợi. Dù ở biên quan, thần cũng không dám bỏ bê văn viết của mình dù chỉ một ngày.”

    Gia Minh Đế hết lời khen ngợi: “Với tài của Đàm khanh, ở lại biên quan thì thật bất công. Trái phải không có chiến tranh, sao không ở lại bên cạnh trẫm đi”.

    Đàm Ngọc Thư cầm bút viết, khẽ mỉm cười: “Đa tạ bệ hạ coi trọng.”

    ...

    Ngày thứ hai sau yến tiệc, có người đến bái phỏng Đàm Ngọc Thư, người gác cửa mà y từng gặp trước đây không còn hống hách như trước nữa, hắn lắp bắp thi lễ với Đàm Ngọc Thư: “Đàm đại nhân thứ lỗi, mấy hôm trước công việc chồng chất, bận rộn ngập đầu nên văn thư của ngài bị áp xuống dưới, hôm nay có một văn thư xuống, tiểu nhân liền không dừng vó ngựa đưa tới quý phủ.”

    Đàm Ngọc Thư tươi cười nhận lấy tập văn thư, đọc xong liền lấy trong hầu bao ra một mảnh bạc vụn nhét vào tay áo người gác cửa: “Mời ngươi một chén.”

    Trước khi người gác cửa tới, y đã biết người này được cấp trên phái đến để "xin lỗi", người gác cửa đã chuẩn bị sẵn sàng để bị sỉ nhục, không ngờ Đàm Ngọc Thư vẫn lịch sự và khiêm tốn, hắn được sủng ái mà lo sợ, không khỏi thầm nghĩ: Lòng dạ vị Đàm đại nhân này rộng lượng gấp trăm lần người nhà hắn.

    Hắn đâu biết rằng Đàm Ngọc Thư vui từ tận đáy lòng.

    Hai năm trước, Ung quốc và Bắc Nhung đàm phán hòa bình, Bắc Nhung xưng làm chư hầu cho Ung quốc, hàng năm Bắc Nhung cống nạp cho Ung quốc, hai năm nay Bắc Nhung vẫn giữ lời hứa, không gây thêm sự xâm lược nào nữa. Trấn Bắc Quân liền trở thành thứ có cũng được mà không có cũng được.

    Triều đình rối ren vì dư thừa quân, tài chính eo hẹp nên cố tình tước đoạt quân phí. Đàm Ngọc Thư thân là chỉ huy một quân, không có chỗ dựa trong triều đình, không có tiếng nói nên người khác không coi trọng y. Cho nên mỗi lần tước đoạt đều nhằm vào quân của y. Hơn nữa hàng năm ban thưởng cho Bắc Nhung rất lớn, trong triều không ít người đề nghị sử dụng quân phí của Trấn Bắc Quân để bù vào.

    Tất cả những điều này khiến việc thỉnh cầu quân phí ngày càng khó khăn, chỉ cần thỉnh cầu thành công 30% thôi là đã cảm ơn trời đất rồi, nhưng lần này chỉ cần 10% được phê duyệt, mặc dù sẽ có ‘hao tổn’ nhưng so với những năm trước thì đã tốt hơn nhiều rồi.

    Đàm Ngọc Thư khẽ mỉm cười, từ nhỏ y đã “học văn võ, đọc sách thánh hiền”, mãi đến hôm nay y mới hiểu rằng nguyên lý của thế giới này không có ở trong kiếm, cũng không có ở trong sách.

    Ung kinh nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, rất nhanh "Tiên nhân mộng hiến dưa" đã lan truyền khắp các con phố, ngõ hẻm.

    Người trong cuộc Đàm Ngọc Thư hiếm khi rảnh rỗi nên ra lệnh cho tên sai vặt kéo chiếc xe chở da dê mà y mang về đến.

    Gã sai vặt một bên làm việc một bên phàn nàn: “Lão gia, hôm nay tiểu nhân muốn bố thí cho những người ăn xin nhưng đi khắp các con phố, ngõ hẻm mà không tìm được một người. Thế gian này thật bất công."

    Đàm Ngọc Thư cười nói: “Sao lại muốn bố thí người ăn xin?”

    "Ai biết bên trong sẽ có tiên nhân hay không? Nếu tiểu nhân tìm được chẳng phải sẽ một đường phất lên sao?"

    “Ha. Vậy ngươi cố gắng lên nhé.”

    Gã sai vặt tội nghiệp nhìn y: "Nói đến đây, lão gia đã tận mắt nhìn thấy vị tiên nhân đó sao. Vị tiên nhân đó trông như thế nào? Tiểu nhân đối với lão gia rất trung thành, tận tâm. Lần sau lão gia có thể mang tiểu nhân đi cùng được không?"

    "Với thần lực của tiên nhân thì một phàm nhân như ngươi có thể nhớ được hình dáng của tiên nhân sao? Nhưng nếu muốn nhìn thấy thì ban đêm lúc đi ngủ ngươi phải tỉnh đáo. Cứ đi vào trong mộng chắc chắn sẽ thấy"

    "Điều đó có lý, nhưng thưa lão gia làm sao có thể tỉnh táo khi đang ngủ vậy?"

    "Đừng nói nhiều, chính ngươi phải tự hiểu ra."

     "Ồ..."

    Tuy nói thế nhưng trong đêm khuya, chính Đàm Ngọc Thư đã kéo chiếc xe la đến chỗ “Đêm gặp tiên nhân”.

    Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày đó, mỗi đêm Đàm Ngọc Thư đều nhìn chằm chằm vào sân sau, cuối cùng y thực hiện bài kiểm tra cuối cùng vào đêm rằm, liệu “Tiên môn” có còn mở không?

    Khi vầng trăng lên tới trung tâm, tia sáng quen thuộc của ánh trăng chiếu xuống, không lâu sau cánh đồng dưa lại xuất hiện xung quanh.

    Lần này Đàm Ngọc Thư không hề do dự mà bước vững vàng vào lãnh địa xa lạ này.

    Ánh trăng dần dần dời đi, lối đi sau lưng dần dần khép lại, Đàm Ngọc Thư ôm trường đao bên hông để trấn tĩnh tinh thần.

    Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai y: “Lần này cậu kéo xe đi trộm dưa à?”

    Đàm Ngọc Thư: ...

    Dưới ánh trăng, một chàng trai với mái tóc xoăn bồng bềnh, khuôn mặt u ám đang nhàn nhạt nhìn y, tường vi đỏ trên cổ bắt mắt lạ thường.

    Đàm Ngọc Thư sửng sốt một lúc, tự giác đuối lý, tiến lên chắp tay bồi tội: “Lần trước không hỏi tự lấy là tại hạ thất lễ cho nên lần này tại hạ đã đặc biệt chuẩn bị một xe da dê để đền bù”.

    Trì Lịch nhìn y từ trên xuống dưới, bình tĩnh nói: “Giơ tay trái ra.”

    Đàm Ngọc Thư không biết hắn có ý gì, ngoan ngoãn đưa tay trái ra.

    “Duỗi tay phải ra.”

    Đàm Ngọc Thư liền ngoan ngoãn đưa tay phải ra.

    "Chạm vào nhau."

    Mặc dù Đàm Ngọc Thư bối rối nhưng y vẫn làm theo.

    Trì Lịch nhìn hai bàn tay đang chụm lại, hắn chậm rãi rút sợi dây ra, quấn quanh rồi thắt nút thật chặt.

    Kể từ khi chứng kiến “kẻ trộm dưa công nghệ cao” biến mất cách đây một tháng, Trì Lịch vẫn canh cánh trong lòng, mỗi ngày buổi tối đều ngồi xổm nơi này ôm cây đợi thỏ.

    Bây giờ thì tốt rồi, bắt được ngay tại chỗ.

Tác giả có lời muốn nói: Trì nhãi con: Còn dám quay lại?

Đàm nhãi con: Ta không phải ăn trộm QAQ.

Hình ảnh quý hiếm, Tiểu Đàm tướng quân thời trẻ bị bắt, nhân duyên kỳ diệu chính thức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play