Hoa mùa thu đỏ, trắng, tím phủ kín con dốc nhỏ, dưới chân dốc là cánh đồng dưa lớn xanh mướt, trên đỉnh dốc là ngôi nhà nhỏ hai gian, đây là ngôi nhà của Trì Lịch.

    Khi Trì Lịch về đến nhà, cha Trì đang kích động nói chuyện điện thoại, còn mẹ Trì đang cầm cái nồi đứng bên cạnh lo lắng nghe.

    "Ông chủ Lý, trước đây không phải chúng ta làm việc với nhau rất tốt sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

    “Ai mà không biết nhà anh để cho con cái có cuộc sống tốt đẹp đã lén tráo đổi đứa con với người nhà giàu. Giờ họ biết đó là dưa hấu nhà anh thì ai lại muốn mua nữa?”

    "Ông chủ Lý, đừng có nói bậy. Chúng ta lén lút tráo đổi con cái khi nào vậy? Gần đây chúng ta mới phát hiện ra!"

    "Đừng kiếm cớ nữa. Trên mạng đã tiết lộ rằng anh thường đến Chu gia để gặp con. Nếu không phải cố ý thì làm sao anh biết con ruột của mình ở đâu?"

    "Tôi chỉ là một người bán dưa, nếu ông chủ Chu muốn mua dưa của tôi thì tôi sẽ bán cho anh ta. Làm sao tôi có thể nghĩ ra có sự trùng hợp như vậy!"

    "Anh cho rằng tôi sẽ tin sao? Cho dù tôi tin thì dư luận có thể tin được không? Hoặc là anh hạ giá dưa, hoặc là anh cút, tôi cũng không muốn bị anh liên lụy." Dứt lời liền cúp máy.

    Lồng ngực cha Trì phập phồng, mẹ Trì cũng dậm chân lo lắng: “Đến cùng thì là tên vô liêm sỉ nào đã tung tin đồn chúng ta cố tình tráo đổi con vì tiền? Dù nhà ta nghèo cũng không đem con ruột cho người khác nuôi! Bây giờ mọi người đều đã tin điều đó và các siêu thị lớn nhỏ không còn muốn mua dưa của chúng ta nữa, vậy chúng ta phải làm sao đây?”

    Hai vợ chồng buồn bã, khi quay lại thì nhìn thấy Trì Lịch, họ lập tức đứng hình tại chỗ, họ không biết phải làm sao để hòa hợp với đứa con ruột xa lạ này nên chỉ biết lắp bắp: “Không, con trai, chúng ta thật sự không có..."

     "Con biết."

    Vẻ mặt Trì Lịch rất lạnh lùng: “Ở Chu gia ai cũng thích gọi con là sao chổi, vì sinh ra con mà việc kinh doanh của họ mới phá sản. Lúc đó họ phá sản rồi thì có chỗ nào để người khác mưu đồ."

    "Cái gì, lúc đó họ đã phá sản rồi à?"

    Mẹ Trì nhai kỹ những lời này, thân thể dần dần run rẩy.

    Hồi đó cuộc sống của họ khá giả, khi ngành kiến trúc sản xuất đang phồn vinh nhất, hai vợ chồng lên thành phố làm tường bao cách nhiệt cho người dân, nhờ chăm chỉ nên họ sớm có được một ngôi nhà và một cửa hàng.

    Họ tưởng tương lai cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn nhưng không ngờ đứa con mình sinh ra lại mắc bệnh bẩm sinh, để chữa trị cho con, họ đã bán hết tài sản và nợ nần chồng chất. Cuối cùng sau khi nuôi lớn đứa trẻ, họ bất ngờ nhận được tin đứa trẻ nhà họ và Chu gia đã bị ôm nhầm!

    Chu gia không chỉ là nhà giàu nhất thành phố mà còn nổi tiếng khắp cả nước, sau khi tin tức truyền ra, người khác lại cho rằng con ruột của họ thật may mắn khi được làm thiếu gia giàu có nhiều năm như vậy.

    Nghĩ đến những nỗi khổ mà đứa con họ nuôi phải gánh chịu trong chính gia đình họ và cuộc sống lẽ ra nó phải có, vợ chồng Trì Gia không dám ngẩng cao đầu, không dám tranh cãi.

    Nhưng bây giờ lời nói của Trì Lịch gây chấn động tâm hồn họ, nếu năm đó Chu gia phá sản, nếu họ biết con họ bị bệnh vậy thì là ai cố tình tráo đổi đứa trẻ?

    Mẹ Trì tức giận run lên: "Sao có thể thế được... Sao họ có thể làm như vậy! Em sẽ kiện họ!"

    Cha Trì ngăn cản mẹ Trì: “Quên đi, Chu gia là hạng người gì, chúng ta lấy cái gì để đấu với họ!”

    Sau khi bình tĩnh lại, mẹ Trì nhận rõ hiện thực, nghẹn ngào nói: "Vậy bây giờ làm sao giờ? Hiện tại Chu gia không có ý định bỏ qua chúng ta. Dưa của chúng ta không có ai mua, năm nay lỗ hết!"

    Cha Trì cảm thấy lo lắng khi nhìn cánh đồng dưa, nhưng ông vẫn kiên quyết nói: “Nợ nần bao nhiêu năm chúng ta cũng gắng gượng qua được, không có đạo lý lần này không qua được. Tôi sẽ đi tìm những ông chủ khác, tôi không tin là không có người muốn mua một quả dưa ngon như vậy. Nếu thực sự không được thì cứ bán rẻ đi, tóm lại sẽ không để nó bị thối dưới đất."

    "Điều quan trọng nhất là gia đình chúng ta vẫn tốt và chúng ta chắc chắn sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn nữa!"

    Mẹ Trì ôm Trì Lịch mà nước mắt chảy dài trên má, đây là lần đầu tiên Trì Lịch được ôm thân mật như vậy, toàn thân hắn sửng sốt.

    Nhưng cái ôm này nhẹ nhàng và ấm áp nên dù từng tế bào trong cơ thể hắn đều gào thét chống cự nhưng cuối cùng Trì Lịch cũng không đẩy bà ra.

    Thì ra hắn cũng có một đôi cha mẹ yêu thương hắn, hắn không thích nhìn họ khóc, là người khác phải khóc mới phải. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

    Đêm đến, Trì Lịch nằm một mình trong phòng nhỏ, như thế nào cũng không ngủ được.

    Ngày mười lăm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sáng như ban ngày, Trì Lịch dứt khoát mở mắt, đẩy cửa đi ra ngoài.

    Tổ tiên của Trì gia là một địa chủ lớn, được cấp phát riêng trong thời kỳ cải cách ruộng đất nên Trì gia không tiếp xúc với ai trong thôn và rất kín tiếng.

    Đầu óc Trì Lịch choáng váng, từ ngày hôm kia, khi bị cơn ác mộng kéo dài nhiều năm trời đánh thức thì hắn đã không ngủ được, sự đờ đẫn do chứng mất ngủ và những cảm xúc phức tạp do thân thế bị vạch trần gây ra khiến hắn cáu kỉnh, càng im lặng, càng có thứ gì đó vươn ra ngoài.

    Hắn bước vô định vào cánh đồng, những cánh đồng dưa trải dài trông như những đợt sóng xanh nhấp nhô dưới ánh trăng nhưng không thể khơi dậy những gợn sóng trong lòng Trì Lịch, chợt đôi mắt hắn đờ đẫn.

    Ngay lúc vầng trăng tròn trên bầu trời chiếu một chùm sáng thẳng đứng, một bóng người chậm rãi hiện ra dưới ánh trăng lạnh lẽo.

    Người đàn ông mặc chiếc áo choàng màu xám bạc vốn chỉ thấy trong các bộ phim cổ trang, mái tóc đen dài buông xõa như thác nước. Từ góc nhìn của Trì Lịch thì có thể thấy khuôn mặt thanh tú và trong suốt như ngọc của y và đôi lông mi run rẩy như cánh bướm của y.

    Trì Lịch im lặng nhìn vị khách không mời này, thấy người đó ngồi xổm xuống tay cầm quả dưa, cuối cùng hắn cũng đưa ra một suy đoán—

    Có người mặc đồ cosplay đến nhà hắn ăn trộm dưa?

    ...

    Đàm Ngọc Thư bước ra khỏi quan nha, tên sai vặt đợi đã lâu lập tức dắt xe la đi tới, thấy môi chủ nhân tái nhợt vì lạnh, vẻ mặt đìu hiu liền đưa lò sửa qua, hắn che lỗ tai dậm chân: "Lão gia, chuyện đã xong rồi à? Hôm nay lạnh quá, lên xe nhanh đi, chúng ta về thôi!"

    Đàm Ngọc Thư bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cười nhẹ nói “Ừ” một tiếng, rồi đổi lời: “Đường xá không xa, ta muốn tự mình đi, ngươi về trước đi.”

    Gã sai vặt lập tức không làm: "Lão gia đừng nói thế. Sao tiểu nhân dám để lão gia đi bộ về trong thời tiết lạnh giá này, lão phu nhân mà biết thì sẽ trách phạt tiểu nhân mất. Lão gia có lòng tốt, xin hãy thương xót cho tiểu nhân!"

    "Ta cho ngươi hai mươi văn, ngươi tùy tiện đi ăn một chút đồ vật, đến lúc đó vừa vặn trở về, làm sao lão phu nhân biết được."

    Hai mươi văn... Không chỉ có thể ăn một tô lớn mì nóng hổi, mà còn có thể dư rất nhiều tiền riêng, tên sai vặt không khỏi nuốt nước bọt, nhưng vẫn ậm ừ: "Lão gia, lão phu nhân quản lão gia chặt như vậy, hiện tại đang là giữa tháng, lão gia có đủ hai mươi văn sao?"

    "Hừ"

    Thấy hắn đã mắc mồi, Đàm Ngọc Thư móc hầu bao ra nói: “Ta có nghèo đến đâu cũng đủ tiền cho ngươi hai mươi văn, ngươi nhìn…”

    Ba đồng xu lăn ra từ lòng bàn tay, Đàm Ngọc Thư im lặng một lúc rồi lại lắc, vẫn là ba đồng.

    ...

    “Ba đồng…”

    “Lão gia mau lên xe đi!” Gã sai vặt từ chối một cách chính đáng.

    Dù chỉ có bảy văn, cũng để hắn ăn một bát mì. Không nên mạo hiểm vì ba đồng, không có lợi!

    Đàm Ngọc Thư: ...

    Y đặt lại từng đồng xu một, giận dữ lên xe, ôm chiếc hầu bao teo tóp và rơi vào suy nghĩ:

    Như thế nào lại không có tiền?

    Bánh xe lạch cạch trên con đường lát đá xanh, tiếng người dần dần to hơn, tiếng rao bán không ngừng vang lên, Đàm Ngọc Thư bị thu hút bèn vén rèm ra.

    Ung kinh xưa nay phồn hoa, đường phố đầy rẫy những người bán hàng rong, hơi thở trắng xóa từ miệng họ phả ra, nhìn thấy chiếc xe la của Đàm Ngọc Thư đi ngang qua, họ suy đoán bên trong hơn phân nửa là người có tiền bèn rao to hơn.

    Thấy y vén rèm xe, một cô bé búi tóc, hai má nứt nẻ vì lạnh bốc một nắm hạt dẻ đuổi theo xe y: “Thưa đại nhân, hạt dẻ rang thơm và giòn, một nắm to ba văn tiền!"

    Ba văn? Thật trùng hợp.

    Thôi quên đi, dù sao cũng coi như ba văn không thừa không thiếu, Đàm Ngọc Thư lập tức duỗi tay ra nói: “Cho ta ba văn hạt rẻ rang.” Y tiêu hết số tiền cuối cùng.

    Cứ thế, Đàm Ngọc Thư không xu dính túi ngồi trong xe bóc hạt dẻ, bóc xong hạt dẻ thì cũng về đến nhà.

    Giá nhà ở Ung kinh quá đắt, với mức lương của Đàm Ngọc Thư không đủ khả năng mua nổi. May mắn thay, nhà ngoại của Đàm Ngọc Thư tương đối khá giả nên y đã mua được một căn nhà đẹp ở ngoại thành, trừ hơi xa một chút thì cũng không có vấn đề gì.

    Vừa xuống xe, y đã nghe thấy bên trong có tiếng nữ nhân giận mắng, vài tên sai vặt đứng run rẩy trước cửa.

    Đàm Ngọc Thư tóm lấy một người trong số họ nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

    Tên sai vặt vừa nhìn thấy là y thì lập tức đứng dậy nói: “Lão gia, ngài đã về rồi!” Sau đó lại do dự nói: “Có thể là lão phu nhân… đang mắng con mèo xấu xí đó…”

    Đàm Ngọc Thư: ...

    Nhìn điệu bộ này, y luôn có cảm giác người mẫu thân muốn mắng chính là y.

    Y run rẩy bước vào, cúi đầu gọi: "Nương."

     Trong trạch viện có một phụ nhân xinh đẹp đang đứng chỉ vào con mèo trắng trên mái nhà và mắng nó, con mèo trắng cong người, trợn mắt nhìn xuống, không dám tỏ ra tức giận. Khi thấy Đàm Ngọc Thư bước vào thì nó lẻn ra sau nhà.

    Nhưng vừa nhìn thấy Đàm Ngọc Thư, quả nhiên mẫu thân y không muốn mắng con mèo nữa mà đặt mu bàn tay lên eo, cao giọng nói: “A, đây không phải là Đàm Tướng quân sao?? Lão nhân gia trở về rồi à?"

    Đàm Ngọc Thư không ngừng mỉm cười: "Nương, ai làm nương giận thế? Trời đông giá rét. Chúng ta vào phòng nói chuyện đi."

    Y đẩy mẫu thân vào nhà, vừa nói chuyện vừa cười đùa, mẹ hiền con hiếu, vừa vào nhà liền khóa cửa lại, Đàm mẫu lập tức nhướng mày giận dữ hét lên: “Quỳ xuống!”

    Bao năm hình thành thói quen, Đàm Ngọc Thư đã đưa ra một quyết định dứt khoát không cần suy nghĩ, “bụp” một tiếng quỳ xuống bài vị của phụ thân y.

    Đàm mẫu cầm bài vị vừa khóc vừa mắng, Đàm Ngọc Thư ngoan ngoãn nghe, cuối cùng y cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Hóa ra là con trai của đại bá vào kinh làm quan, thẩm nương đã đến đây ngồi một lúc, sau đó nói ra điều gì đó khiến mẫu thân không vui.

    Đàm Ngọc Thư khuyên: "Nương đừng giận. Trong tộc có thêm một người làm quan là chuyện tốt."

    Đàm mẫu nhướng mày chọc vào đầu y: “Con thì biết cái gì, người phụ nữ đó đến để khoe khoang. Lúc đầu bà ta khoe mình sinh nhiều con trai hơn ta, hiện tại lại đến khoe tiền đồ của con trai bà ta có triển vọng hơn con. Trò cười, con trai của bà ta ba mươi ba tuổi mới có nổi công danh. Con trai ta 17 tuổi đã là Thám Hoa do bệ hạ khâm điểm, bà ta lấy cái gì để so với con trai ta!”

    Đàm Ngọc Thư:...

    Bây giờ khen y, vậy thì chốc nữa có tránh khỏi bị mắng không?

    Không ngờ, Đàm mẫu nhanh chóng chuyển cơn giận, chỉ vào mũi y mắng: “Nhưng con là đồ không có tiền đồ, đường tốt không đi mà cứ phải đi theo con đường cũ của phụ thân con! Thời buổi này có ném quan võ cho chó nó cũng không thèm, vậy mà Thám Hoa như con chạy ra biên quan làm tướng quân cái gì, bây giờ chó mèo nào cũng có thể đến trước mặt ta diễu võ giương oai, sao đời ta khổ thế này!"

    Càng nói càng buồn, Đàm mẫu ôm bài vị khóc lớn: “Đồ quỷ chết tiệt, ông có thấy con trai ông khiến ta giận thế nào không hả?”

    Đàm Ngọc Thư: ...

    Đàm mẫu gào thét một hồi, thấy Đàm Ngọc Thư quỳ ở đó không nói một lời, chợt cảm thấy không có ý nghĩa, bà đứng dậy phủi khăn: “Quên đi, nói với con cũng vô dụng, không khác gì người cha đã mất của con!"

    Đàm Ngọc Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra y đã sống sót sau trận mắng hôm nay.

    Nhìn thấy mẫu thân đã dùng khăn tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại trên mặt, Đàm Ngọc Thư nhanh chóng đứng dậy, chăm chú nói: “Nương đừng lo lắng, sau này con nhất định sẽ hối cải, sẽ không để nương thất vọng."

    "Hừ."

    "Vậy nương... có thể cho con một ít tiền được không?"

    Đàm mẫu: ...

    "Vương bát đản này! Bổng lộc mỗi tháng không thấy đem về bao nhiêu, vậy mà rất tích cực xin tiền, thành thật khai báo con tiêu tiền vào đâu!"

    Đàm Ngọc Thư ôm đầu: "Nương, lần này thật sự có chính sự!"

    "Đánh rắm! Lần nào cũng chính sự?"

    “Ba ngày sau, bệ hạ sẽ làm lễ mừng sinh Lục Mỹ Nhân ở vườn Trường Xuân. Bây giờ Lục Mỹ Nhân là người được sủng ái nhất trong hậu cung. Nếu có thể dâng một món quà vừa ý để lấy lòng nương nương thì con nhất định sẽ có một công việc tốt trong kinh thành."

    Đàm mẫu sửng sốt, không thể tin nhìn y: "Con vừa nói cái gì, con muốn ở lại kinh thành?"

    Đàm Ngọc Thư cuối cùng cũng thoát khỏi cơn mưa bão của mẫu thân, thở phào nhẹ nhõm: “Dạ, nương, con muốn ở lại kinh thành.”

    Đàm mẫu chợt hưng phấn, xoa xoa góc áo, hưng phấn lẩm bẩm: "Được rồi! Được rồi! Được rồi! Đây thật sự là chính sự!"

    Bà vui vẻ bước vào căn phòng phía sau, cạy một vết nứt trên gạch ở một nơi rất bí mật và đào ra một chiếc bình gốm.

    Bà tháo ấn vải và lấy ra vài đồng tiền đồng, sờ dưới đáy bình và lấy ra vài thỏi vàng có kích cỡ khác nhau.

    Đàm mẫu cẩn thận cầm số vàng trong khăn tay, nghiến răng nghiến lợi: “Nương sẽ đến Kim Ngọc Hiên tìm người thợ kim hoàn giỏi nhất và nhờ làm một đôi vòng tay, trâm cài tóc và những thứ tương tự, sau đó đến cửa hàng bên trên lấy tơ lụa tốt nhất, đến lúc đó con cầm đi.”

    Đàm Ngọc Thư rất cảm động: “Cảm ơn nương”.

    Nhưng y có chút do dự: “Không biết Lục Mỹ Nhân, người quen nhìn bảo vật quý hiếm trong cung có còn để vào mắt những đồ dùng thông thường bằng vàng bạc này không…”

     "Đúng..."

    Nghĩ đến đây, Đàm mẫu đột nhiên tức giận búng vào đầu y: “Sao con không nói sớm hơn để bên ngoại nghĩ biện pháp, bây giờ còn có thể làm sao đây!”

    Trong lòng u sầu, Đàm mẫu chợt nghĩ đến điều gì, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Ngọc Lang, con cũng là người chỉ huy một trăm vạn quân ở biên quan, sao con không… ừm~” Dứt lời bà làm ra vẻ mặt mà y hiểu và bà cũng hiểu.

    Đàm Ngọc Thư trầm ngâm: “Nương à, thật sự có đấy.”

    "Cái gì? Cái gì? Nói cho nương nhanh đi."

    Đàm Ngọc Thư nhìn quanh, ghé vào tai mẫu thân nói nhỏ: “Lúc về con mang theo một chiếc xe chở đầy da dê, bây giờ bán được giá lắm”.

    Đàm mẫu:...

    "Cút."

    Bà chán ghét đứng dậy, quả nhiên con trai bà chẳng có gì đáng trông cậy!

    Những ngày tiếp theo, hai người bận rộn suy nghĩ về lễ vật nhưng dù có tặng gì đi chăng nữa thì chúng gần như chẳng có ý nghĩa gì.

    Đêm trước yến tiệc, Đàm Ngọc Thư nằm trên ghế trằn trọc mãi không ngủ được.

    Tình cờ hôm đó trăng tròn, ánh trăng lọt vào nhà, Đàm Ngọc Thư mặc quần áo đứng dậy, đi theo cửa sau vào sân sau.

    Khắp nơi im lặng, trên trời chỉ còn lại một vầng trăng cô đơn, Đàm Ngọc Thư, kẻ cô độc bị vầng trăng mê hoặc trong giây lát, y đưa tay ra như muốn nắm lấy ánh trăng trong tay, y nói trong mắt mang theo nụ cười: "Trăng sáng không có bạn đồng hành, sao không đi cùng với ta?"

    Y còn chưa nói xong, trăng tròn trên trời thực sự tỏa ra một vầng sáng giống như khói sương, Đàm Ngọc Thư chậm rãi mở mắt ra nhưng y không thể nhìn rõ vật gì trước mắt. Cho đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, một chuỗi âm thanh vang lên, côn trùng kêu, ếch kêu, dưới chân y là ruộng dưa trải dài bất tận, tỏa sáng dịu nhẹ dưới ánh trăng.

    Đàm Ngọc Thư: ...

    Dưa?

    Y ngơ ngác nhìn về phương xa, lắc đầu, chẳng lẽ là buồn ngủ quá nên sinh ra ảo giác?

    Y quỳ xuống cầm một quả dưa lên nhìn kỹ, cảm giác trong tay quả thực không thể tin được, ngay lúc đồng tử hơi giãn ra vì kinh ngạc, một giọng nói trầm vang lên bên tai y.

    "Này, cậu định ăn trộm dưa nhà tôi hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play