Đợi đến khi ăn hết một chén cháo, Cố Vân Đông mới thỏa mãn thở ra một hơi.
Thân thể này quá kém, tuy ở mạt thế đồ ăn của nàng cũng không phải quá tốt, nhưng nàng có không gian từ rất sớm, góp nhặt không ít vật tư, phương diện ăn uống này tuy kém hơn lúc trước mạt thế, nhưng cũng tốt hơn những người khác rất nhiều, ăn bảy phần no không thành vấn đề.
Nhưng ở chỗ này, cho dù là trước khi chạy nạn, ngay cả ăn cháo cũng chỉ là uống nước cho no, gạo trong cháo không nhiều. Sauk hi chạy nạn, ăn uống càng lúc càng khó khăn, có thể ăn hai phần no cũng là chuyện hiếm lạ.
“Đại tỷ, ăn ngon quá, thơm quá.” Cố Vân Thư uống đến rất chậm, từ trước đén nay cậu chưa từng ăn qua ăn món cháo ngon như vậy, thơm ngọt, quả thực là mỹ vị nhân gian.
Vẻ mặt của cậu rất say mê, cái miệng nhỏ phồng lên, ngay cả nuốt cũng luyến tiếc.
Dương thị thì gấp không chờ nổi uống hai miếng, sau đó bắt đầu cẩn thận đút cho Cố Vân Khả.
Tiểu cô nương không có sức lực gì, bây giờ uống cháo xong, hai mắt hơi sáng lên, khóe mắt cong cong, lập tức có tinh thần: “Ăn ngon.”
Trong khoảnh khắc đó, Cố Vân Đông bỗng thấy hơi thỏa mãn.
Loại cảm giác này rất xa lạ, nàng nhịn không được che che ngực.
Một nhà bốn người hiếm khi ăn được một bữa cơm chiều ‘phong phú’, ai nấy đều cảm thấy rất vui sướng, ôm bụng nằm trên mặt đất không muốn động.
Bụng Cố Vân Đông không còn khó chịu như vậy nữa, sức lực cũng có, cuối cùng nàng cũng có thời gian tính toán con đường tiếp theo.
Hiện giờ bọn họ không thiếu đồ ăn, đồ ăn trong không gian của nàng rất đầy đủ, hoàn toàn có thể chống đỡ đến lúc bọn họ đi đến phủ thành. Chỉ là không có phương tiện giao thông, đi đường chắc chắn rất chậm.
Những chuyện khác còn có thể sắp xếp, lo lắng nhất, chuyện đáng sợ nhất chính là gặp phải cường đạo và lưu dân đói bụng, đây là chuyện nguy hiểm nhất trên đoạn đường này.
Đặc biệt cả nhà bọn họ không có lấy một nam tử thành niên, trong mắt người khác chính là đối tượng dễ bị chèn ép bắt nạt, rất dễ trở thành mục tiêu của đám người lòng lang dạ sói.
Xem ra, sau này bọn họ không thể đi đường lớn được nữa, ít nhất là không thể đi tới chỗ đong người. Vào ngày bọn họ rời nhà, Cố Đại Giang có nói với ‘nàng’ dường đi và phương hướng đi đến phủ thành gần nhất, nên nàng cũng hiểu được đôi chút.
Nhắc đến Cố Đại Giang, cũng không biết y đang ở đâu, còn sống hay đã chết.
Cố Vân Thư cũng đang nghĩ đến cha, đặc biệt là sau khi ăn xong, càng nhớ cha. Cậu lấy tay nhỏ xoa xoa mắt, ngẩng đầu to, cố gắng đẻ mình không rơi nước mắt.
Cố Vân Đông vừa quay đầu lại, đã thấy cái đầu của cậu nhóc gần như muốn rơi xuống.
Nàng vội ho nhẹ một tiếng, nói: “Muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Nàng đỡ ba người lên giường đất, lấy chăn mỏng từ trong sọt ra đắp lên cho bọn họ. Đây là chăn lấy từ nhà bọn họ, Dương thị vẫn luôn đặt trong cái sọt đeo trên người mình, trong sọt không chỉ có tiểu cô nương Cố Vân Khả, còn có một tấm hơi mỏng chăn và hai bộ quần áo, thêm ống trúc đựng nước, còn lại thì không có gì cả.
Cố Vân Thư nằm xuống mới tháy đại tỷ không đi lên, vội vàng ngồi dậy: “Đại tỷ, tỷ không ngủ ư?”
“Ban ngày ta ngủ nhiều rồi, giờ không ngủ được, các ngươi ngủ đi.”
“Vâng.”
Cố Vân Thư gật gật đầu, an tâm nằm xuống.
Sau khi ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, chỉ một lát sau, ba người đã chìm vào giấc ngủ.
Cố Vân Đông ngồi xuống, vốn dĩ nàng không tính ngủ. Ở mạt thế, khi buổi tối ngủ ở ngoài trời thì cần một người gác đêm, nếu không khi nào gặp phải nguy hiểm cũng không biết.
Đây là thói quen của nàng, tới nơi này vẫn không thể thay đổi.
Cũng may, đêm nay nàng vẫn tỉnh táo.
Mấy người Dương thị mới ngủ được nửa canh giờ, nàng bỗng dưng nghe thấy động tĩnh rất nhỏ từ ngoài truyền đến.