Vừa đi vào trong, Cố Vân Đông đã nghe thấy một giọng nói nghi hoặc: “Nương, hình như đại tỷ không giống lúc trước lắm, lúc trước đại tỷ luôn thích khóc, còn rất sợ đau, cơ mà bây giờ, đại tỷ rất, rất, rất nam tử hán.”
Cố Vân Đông: “…” Có thể đừng nói chuyện đó được không? Cái gì gọi là rất giống nam tử hán?
Nhưng mà tính cách nàng bây giờ rất khác với tính cách của nguyên chủ Cố Vân Đông, tốt nhất vẫn nên tìm một lý do phù hợp để giải thích.
Chỉ là không đợi đến lúc nàng tìm được lý do, giọng của Cố Vân Thư lại vang lên lần nữa: “Chắc chắn là vì gia gia nãi nãi đuổi chúng ta đi, nên đại tỷ mới bị kích thích. Cha lại không ở đây, cho nên đại tỷ cảm thấy mình cần phải chăm sóc chúng ta thật tốt, đại tỷ mới trở nên cứng rắn như thế. Nương, ngài có cách nào, để con lớn lên ngay lập tức không, sau đó trở thành lao động khoẻ mạnh trong nhà. Như vậy, đại tỷ sẽ không phải giả vờ mạnh mẽ giống như nam nhân nữa, con của bây giờ thật vô dụng.”
Dương thị nghiêng nghiêng đầu, nàng ấy nghe thấy nhưng vẫn không hiểu Cố Vân Thư muốn nói gì: “Ta lớn rồi, rất cao.”
Tâm trạng của Cố Vân Đông rất phức tạp, cậu nhóc này tuổi nhỏ, nhưng đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Có điều, khi nghe giọng của cậu, nàng vẫn nhận ra cổ họng cậu không có vấn đề gì lớn. Có vẻ như tuy dấu vết Cố Đại Hà để lại trên cổ cậu hơi ghê, nhưng tốt xấu gì cũng không bị thương.
Cố Vân Đông lắc lắc đồ vật trên tay, bước chân nặng hơn chút, tiếng nói chuyện bên trong lập tức biến mất.
Nàng đẩy cửa ra, đã thấy Cố Vân Thư dang rộng tay đứng trước mặt Dương thị và Cố Vân Khả, khuôn mặt nhỏ căng chặt, vẻ mặt đề phòng.
Nhận ra người đến là nàng, cậu ngay lập tức thở phào một hơi, trên mặt nở một nụ cười thật tươi: “Đại tỷ, tỷ đã trở lại.” Tầm mắt cậu di chuyển, thấy đồ vật trong tay nàng, đôi mắt kia lập tức sáng lên: “Tìm thấy đồ ăn rồi ạ?”
“Ừm.” Cố Vân Đông đặt túi lên mặt đất: “Để ta tới phòng bếp xem có nước hay không.”
Nàng xoay người lại đi ra ngoài, nơi này chắc chắn không có nước, nàng chỉ là giả vờ đi mà thôi, nàng tới phòng bếp lấy một cái bình, sau đó lại lôi từ không gian ra bình nước khoáng, đổ vào cái bình đó, lúc này mới quay lại phòng lần nữa.
Trong phòng, Cố Vân Thư cũng đang mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn gạo trắng trong túi, lắp bắp nói: “Đại, đại tỷ, tỷ tìm ở đâu vậy? Thật nhiều, thật trắng.”
Từ trước tới nay cậu chưa từng thấy gạo trắng như vậy bao giờ, từng hạt từng hạt giống như trong suốt, còn đẹp hơn gạo trắng trong tiệm trên trấn.
Cố Vân Thư nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Cái này là ta tìm thấy trong gầm giường ở căn nhà bên cạnh.” Cố Vân Đông nói.
Cố Vân Thư ngẩn người, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Đệ hiểu rồi, cái này chắc chắn là do người nhà nhị thẩm trộm giấu đi để ăn, nhưng đến lúc chạy nạn quên cầm theo.” Nói xong còn gật đầu thật mạnh.
Lúc trước, khi chuẩn bị rời thôn, nhị thẩm trộm lấy ra hai bao khoai lang đỏ rất lớn, chuẩn bị giấu đi, những cái đó là đồ mấy năm nay mụ âm thầm cất giấu mang về phòng mình ăn. Không nghĩ tới mụ bị nãi nãi thấy được, nãi nãi ở trong nhà mắng mụ là bạch nhãn lang, cả nhà Cố gia đều biết việc này.
Bây giờ nghe thấy gạo trắng này lấy ra từ gầm giường, Cố Vân Thư ngay lập tức đã timg thấy lý do hợp lý.
Cố Vân Đông cảm thấy mình không cần phải nghĩ lý do, tên nhóc này có thể tự tìm lý do thuyết phục mình.
Vì thế nàng gật gật đầu: “Chắc vậy.” Nói đoạn, nàng xoay người đóng cửa lại, nhóm lửa lên.
Cho nước vào ấm sành, Cố Vân Đông tính nấu chút cháo để ăn.
Tất cả mọi người đều đang đói, bụng trống rỗng, chỉ có thể ăn chút đồ ăn thanh đạm.
Thấy nàng lấy ra rất nhiều gạo, Cố Vân Thư lập tức đau lòng: “Đại tỷ, đừng lấy quá nhiều, thật ra đệ không đói lắm, ăn một chút thôi là được.”
“Không phải ngươi muốn lớn nhanh ư? Không ăn nhiều, sao có thể lớn lên được?”
Cố Vân Thư ngẩn người, bỗng dưng rất rối rắm, cậu muốn nhanh chóng trưởng thành, nhưng lương thực không nhiều lắm, nếu bây giờ ăn nhiều, sau này phải làm thế nào?
Trong lúc cậu khó cử, Cố Vân Đông đã nhanh tay lẹ mắt nấu xong cháo.