“Cầm lấy những thứ này, rồi nhanh nhanh cút đi.”

Một cái túi tiền rơi xuống đất, ngay trước mặt Cố Vân Đông, miệng túi mở ra, để lộ mười mấy củ khoai tây đã hơi khô lại. 

Cố Vân Đông dựa đầu vào tảng đá lớn phía sau, sắc mặt vàng như nến, cả người không còn chút sức lực nào. Nàng ngẩng đầu, trước mặt nàng là một phụ nhân với vẻ mặt cay nghiệt.

Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ được tình trạng của mình —— nàng xuyên không rồi, từ mạt thế tang thi hoành hành xuyên đến nước Đại Tấn, xuyên vào thân thể một nông nữ mười ba tuổi cùng tên cùng họ với mình. Có cha có nương, còn có một đôi đệ muội.

Năm Hoằng Khánh thứ mười bảy, thời tiết khô hạn khiến đồng ruộng ở phủ Vĩnh Ninh không thể thu hoạch, bá tánh dân chúng lầm than, rất nhiều rất nhiều lưu dân bắt đầu đi đến châu phủ gần đó để tìm đường sống. Mà cả nhà bọn họ, đang ở trên đường chạy nạn, cũng đã rời khỏi phủ Vĩnh Ninh được hơn một tháng.

Người trước mặt với vẻ mặt như đang bố thí cho ăn mày, ném khoai tây cho nàng, là Triệu thị, nãi nãi kế của nguyên chủ. Bên cạnh bà ta còn có hai mươi mấy người của nhà nhà tam thúc, nhị thúc, tất cả đều đang dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn một nhà bốn người bị khỏi đội ngũ chạy nạn.

Trên người Cố Vân Đông không còn chút sức lực nào, nguyên nhân là do bị đói quá lâu, đầu cũng đang trong trạng thái đói đến choáng váng, ngay cả đứng cũng không đứng thẳng được. Nàng nhìn qua chỗ khác, không để ý đến Triệu thị, con ngươi nhìn thoáng qua từng người từng người nhà nhị thúc, tam thúc đang thờ ơ nhìn họ, cuối cùng dừng lại trên người Cố gia gia* đang ngồi trên tảng đá.

(*Thật ra khúc này trong convert không để là Cố gia gia nhưng mình thấy để vầy ổn hơn, ai có thắc mắc thì cứ cmt nhiệt tình nhé)

Nãi không phải là nãi nãi ruột, nhưng gia, lại là gia gia ruột.

Cố gia gia bị ánh mắt trong trẻo sâu thẳm của nàng nhìn đến mức mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, sau một lúc mới thở dài một hơi: “Vân Đông à, ngươi cũng đừng trách chúng ta, mọi người cũng rất khó khăn, lương thực của chúng ta không nhiều lắm. Đại phòng các ngươi cũng không có lao động khoẻ mạnh, nương ngươi cũng là kẻ ngốc, trừ bỏ ăn ngủ thì cũng không thể làm gì. Thời thế lúc này đã quá hỗn loạn, mọi người đều phải cố gắng, thật sự không còn sức lực để chăm sóc các ngươi, các ngươi, các ngươi cứ tự cầu phúc cho mình đi. Túi khoai tây này cũng đủ cho mẫu tử các ngươi chống đỡ hai ngày, còn về sau, các ngươi tự tìm cách đi, có thể hay sống sót hay không, tất cả đều dựa vào ý trời.”

Cố Vân Đông âm thầm cười lạnh một tiếng, nàng sinh tồn ở mạt thế hai năm, đã hiểu rõ lòng người hiểm ác từ lâu. Loại người như Cố gia gia này, muốn làm chuyện ác nhưng lại đổ thừa cho ý trời, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống. Đáng tiếc, bây giờ nàng không có sức lực, nếu có thì sao nàng có thể để ông ta ngồi đấy nói mấy câu vô nghĩa như vậy chứ?

Nàng khinh thường. Nhưng có một bóng người nho nhỏ bên cạnh nàng lại quật cường lau sạch nước mắt, cứng đầu cứng cổ nói: “Chúng ta có lao động khoẻ mạnh, cha ta chỉ là đánh lạc hướng giặc cỏ mới lạc đường thôi, ông ấy sẽ trở về, các ngươi, các ngươi…”

Cố Vân Đông biết, cậu nhóc này là Cố Vân Thư, đệ đệ của nguyên chủ, năm nay mới năm tuổi, nhưng lại giống như đứa nhóc mới ba bốn tuổi.

Tên của cha nguyên chủ là Cố Đại Giang, hai ngày trước, bọn họ bị một đám giặc cỏ chặn đường, Cố Đại Giang và nhị thúc Cố Đại Hà đảm đương việc dẫn dắt sự chú ý của đám giặc cỏ đó, tranh thủ cho bọn họ cơ hội chạy trốn. Sau này, Cố Đại Hà đã trở lại, Cố Đại Giang lại không rõ tung tích. Ở trong mắt mọi người, Cố Đại Giang hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều, bị đám giặc cỏ kia sát hại.

Nhưng Cố Vân Thư bé bỏng lại không chịu tin, cậu cảm thấy cha cậu chắc chắn còn sống, nhất định sẽ trở về.

Cố gia gia không muốn nói nhiều, chỉ vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, cứ như vậy đi, các ngươi nhớ tự chăm sóc bản thân.” Nói đoạn, ông ta hơi dừng lại, dù sao ông ta cũng luyến tiếc tôn tử của mình, hỏi Cố Vân Thư: “Có điều, ta có thể đưa ngươi theo, nếu không ngươi cứ đi theo chúng ta đi.”

Triệu thị ở một bên không vui nói: “Đưa cái gì mà đưa? Lương thực của chúng ta còn không đủ ăn, làm sao đủ mà chia cho tên nhóc đó chứ, muốn đi theo thì chỉ có thể tự mình kiếm ăn, đi ăn đất…”

Bà ta còn chưa nói xong, Cố Vân Thư đã kéo tay Cố Vân Đông, khóe miệng mím thật chặt: “Ta ở với đại tỷ của ta.”

Cố Vân Đông theo bản năng muốn rút tay lại, nàng không quen tiếp xúc với người khác. Đặc biệt ở mạt thế, việc phòng bị người lại gần đã gần như thành bản năng của nàng. Nhưng bây giờ nàng không còn sức, tên nhóc này giống như sợ mình bị bỏ lại, nắm tay nàng thật chặt.

Thế nên, Cố Vân Đông có thể cảm nhận rõ ràng thân hình nhỏ bé và bàn tay đang run rẩy kia, nàng mím môi, cuối cùng cũng không nói cái gì.

Cố gia gia bị thái độ giống như tránh còn không kịp kia của Cố Vân Thư kích thích, buồn bực đứng lên: “Tùy ngươi.”

Nói xong, đưa Triệu thị và đám người kia rời đi.

Nương nàng - Dương thị - vẫn luôn đứng ở bên cạnh, trong mắt hiện lên sự hoài nghi, trên người nàng ấy cõng mộ cái sọt, bên trong đặt một nữ hài ba tuổi, yên lặng mà ngủ, động tĩnh lớn như thế vẫn không đánh thức được cô bé.

Lúc thấy đám người Cố gia gia rời đi, Dương thị vô thức cũng đi theo, đi được vài bước, nàng ấy bỗng quay đầu nhìn lại, thấy Cố Vân Đông và Cố Vân Thư vẫn đứng tại chỗ, lại vội vã chạy về, ngồi xổm bên cạnh nàng, khó hiểu hỏi: “Đông Đông? Đi, đi…”

Đầu óc của Dương thị không tốt lắm, nhưng cũng có thể nhận biết được người này người kia, bây giờ nàng ấy vẫn không rõ bốn mẫu tử nàng ấy đã bị người Cố gia bỏ rơi, chỉ thắc mắc tại sao Cố gia không đợi bọn họ.

Cố Vân Đông vẫn đang trong quá trình khôi phục sức lực, bây giờ đến sức lực để nói chuyện nàng còn không có, chứ đừng nói đến việc nhỏ giọng giải thích. Chỉ có Cố Vân Thư nhỏ giọng an ủi Dương thị: “Nương, đại tỷ mệt mỏi, chúng ta chờ một lát rồi đi cũng được.” Lúc trước bởi vì đại tỷ ngất xỉu, nên gia gia với nãi nãi đã tìm được cớ để đuổi bọn họ đi.

Cố Vân Thư lo lắng sốt ruột, cha không có ở đây, đại tỷ lại bị bệnh, nương ngây thơ, tiểu muội lại càng gầy gò ốm yếu. Bây giờ cậu là nam đinh duy nhất trong nhà, tuy cậu mới có năm tuổi, nhưng cậu cũng phải có trách nhiệm gánh vác gia đình và chăm sóc mọi người.

Cố Vân Thư cố gắng ưỡn thẳng thân thể nho nhỏ của mình, lại nhìn về phía Cố Vân Đông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mà lúc này Cố Vân Đông lại đang rất vui vẻ, nàng sinh tồn một năm ở mạt thế, gần như là có thể sống một ngày chính là một ngày cảnh giác. Nơi này tuy cũng loạn lạc như khi ở mạt thế, nhưng ít ra nơi này không có tang thi, không có động thực vật biến dị, chờ thiên tai qua đi, sinh hoạt nàng dần dần tốt lên, tương lai ở nơi này, tràn ngập ánh sáng.

Còn người nhà nguyên chủ… dù sao họ cũng đã cho nàng cơ hội sống lại, chỉ cần họ không gây rắc rối cho nàng, Cố Vân Đông coi như báo đáp, không bỏ họ lại.

Nghĩ đến đây, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Nàng hơi hơi ngẩng đầu, đã thấy nhị thúc Cố Đại Hà đang đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play