Ngày ta từ Thịnh phủ xuất giá, người ta chỉ tay vào ta nói:

"Tên gian thần như Hoắc Chương mà lại còn có người chịu gả cho."

"Thịnh gia thật là quá sốt ruột rồi, chắc là sợ nữ nhi chết già ở nhà đây mà."

Đám người cười phá lên, còn ta lặng lẽ ngồi trong kiệu.

Đi được nửa đường, kiệu hoa đột nhiên dừng lại.

Có người kinh ngạc nói: "Đây không phải là Vệ tiểu tướng quân sao?"

Vén màn kiệu lên, ta nhìn thấy Vệ Sách mặc áo khoác màu mận chín đang thúc ngựa vượt qua đám người đi tới.

Hắn dừng lại trước kiệu hoa của ta, thở hổn hển: "A Vu, đi với ta đi."

Ta ngồi yên ở trong kiệu bất động: "Đi đâu?"

"Hoắc Chương là kẻ vì quyền lực mà không từ thủ đoạn, ta không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho hắn được."

Ta ngồi ở bên trong kiệu, run giọng hỏi hắn: "Vậy ngươi có biết, hiện tại ngoại trừ hắn, sẽ không có người nào chịu cưới ta không?"

"Còn có ta." Hắn gần như không chút nghĩ ngợi mà bật thốt lên: "Ta sẽ không để cho nàng không ai thèm lấy."

"Khi đưa nàng lên công đường, ta đã nghĩ xong cả rồi, ngày sau ta sẽ cưới nàng làm thiếp."

Ta còn tưởng là lỗ tai mình có vấn đề, lặp lại một lần: "Làm thiếp?"

Hắn nói như đó là lẽ đương nhiên: "Đúng vậy. Chúng ta quen biết nhiều năm, ta sao có thể không có chút tình cảm nào với nàng chứ?"

"Chẳng qua là nàng quá mạnh mẽ, nếu là cưới nàng rồi mới cưới Vân Sơ, chỉ sợ Vân Sơ sẽ  chịu thiệt trong tay nàng."

"Bây giờ Vân Sơ làm thê, nàng làm thiếp. Nàng ấy bản tính thuần lương, tuyệt đối sẽ không giống như những chánh thất khác ngấm ngầm ra tay làm hại nàng, hai người nhất định có thể sống yên ổn với nhau."

Ta nhất thời không nói được lời nào, chỉ cảm thấy hoang đường.

Hóa ra hắn muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc*, lại sợ ta không an phận, lúc này mới làm loạn thành như vậy, chỉ vì để cho ta làm thiếp, để cho thứ muội làm thê.

Tề nhân chi phúc: ý chỉ người đàn ông có nhiều thê thiếp là cuộc sống sung sướng.

Ta đang định mở miệng thì có người đã nhanh hơn ta một bước, lạnh lùng nói:

"Vệ tiểu tướng quân mặt mũi thật là lớn, tới cướp hôn cũng thôi đi, lại còn muốn để cho thê tử của bổn Đô đốc làm thiếp của ngươi?"

Hoắc Chương vừa nói vậy, Vệ Sách không nói gì, nhưng hắn vẫn không chịu nhường đường.

Hoắc Chương cười nhạt hỏi hắn: "Nếu bổn Đô đốc không lấy roi ngựa quất vào người ngươi, ngươi sẽ không chịu cút đi đúng không?"

Ai ngờ, Vệ Sách lại hết sức kiên quyết mở miệng: "Thịnh Vu và ta đính hôn nhiều năm, nàng vẫn luôn một lòng ái mộ ta."

"So với làm thê tử của ngươi, nàng càng muốn làm thiếp của ta."

"Ngươi hoành đao đoạt ái* như vậy, là hành vi bất nghĩa."

*Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱  – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình) đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt người yêu của người khác. Trong một số ngữ cảnh khác còn có nghĩa là cướp đoạt vật yêu thích của người khác nữa.

Trong kiệu hoa, ta nắm chặt góc áo, liều mạng đè xuống xúc động muốn lao xuống cho hắn một bạt tai.

Hắn gây chuyện thị phi ngay trước mặt trượng phu của ta như vậy, để cho ta sau khi qua cửa phải làm thế nào đây?

"Ta không muốn." Ta lớn tiếng nói: "Cho dù là chính thê của Vệ Sách ngươi, ta cũng không thèm."

"Hai người các ngươi một thứ tử một thứ nữ, cực kỳ xứng đôi. Ta đây thân là đích nữ cũng không thèm chen chân vào."

Hoắc Chương không nói thêm gì nữa, chỉ giơ lên roi ngựa, vung về phía Vệ Sách.

"Nếu ngươi đã không chịu đi, vậy thì bị đụng chết cũng đừng trách bổn Đô đốc."

Vệ Sách là một kẻ tiếc mạng, thấy vậy liền vội vàng tránh ra, trong nháy mắt nhảy vào biển người.

Trước khi đi, ta nghe thấy hắn nói với ta: "Thịnh Vu, nàng sẽ hối hận."

Ta lắc đầu cười nhạt, người hối hận sẽ là hắn mà không phải ta.

Rời xa ta, hắn sẽ mất mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play