Trước khi Hoắc Chương kéo khăn trùm đầu của ta lên, trong lòng ta có chút thấp thỏm.

Theo tin đồn trên phố, hắn là một người không dễ chung sống.

Đêm nay, khi chiếc khăn trùm đầu được vén lên, đập vào mắt ta là một khuôn mặt tuấn tú.

Thân hình hắn cao ráo, trông không giống võ tướng, ngược lại giống như một nho sinh quạt lông khăn là*.

Lúc uống rượu hợp cẩn, ta thấy hai gò má của hắn đỏ ửng, ly rượu cũng đang lung lay.

Ngược lại với lời đồn, trông hắn có vẻ tính tình khá tốt.

Vì vậy ta không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi hắn: "Đô đốc và thiếp không quen biết, sao chàng lại đột nhiên cầu thân thiếp?"

Hắn còn chưa kịp trả lời, đã có gã sai vặt vội vã chạy tới.

"Đô đốc, lão phu nhân đột nhiên phát bệnh, bất tỉnh rồi!"

Hoắc Chương đột nhiên đứng dậy.

Khi chúng ta đến nơi, lão phu nhân đã trút hơi thở cuối cùng.

Ma ma khóc lóc nói: "Hôm nay Đô đốc kết hôn, lão phu nhân rất vui vẻ, bữa tối còn ăn thêm một bát cơm."

"Ai ngờ ban đêm lão phu nhân cứ luôn lẩm bẩm là tức ngực khó chịu, không lâu sau liền ngất đi. Khi thầy lang tới thì người đã không còn."

Ma ma lại cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương đưa cho Hoắc Chương.

"Mặt dây chuyền phỉ thúy này là của hồi môn năm đó của lão phu nhân, nàng cố ý dặn dò ta lấy ra, nói là ngày mai sẽ tặng cho Thiếu phu nhân làm quà gặp mặt."

"Trước khi ngất đi, Lão phu nhân còn để lại di ngôn, nói rằng ngài có thê tử rồi nhất định phải chung sống hòa thuận với nhau."

Hoắc Chương quỳ bên giường của lão phu nhân.

Hắn ôm cái hộp vào trong ngực, ôm rất chặt rất chặt.

Ngày ta xuất giá, bà bà bệnh tim tái phát mà qua đời.

Trong phủ dỡ bỏ rèm đỏ, thay bằng vải trắng, hỉ đường trở thành linh đường.

Ngày hôm sau, họ hàng Hoắc gia lại một lần nữa tụ tập lại.

Ta và Hoắc Chương quỳ ở tiền sảnh. Hoắc lão gia trầm mặt, chỉ vào ta và nói:

"Nàng là đồ tai họa, ở nhà khắc chết mẹ đẻ, xuất giá lại khắc chết bà bà."

"Chẳng trách Vệ gia không chịu cưới nàng."

"Lão Tam, hôm nay họ hàng đều ở đây, con mau mau đưa nàng hưu thư, đuổi nàng về nhà mẹ đẻ đi."

Ta không nói gì, chỉ yên lặng quay đầu nhìn về phía Hoắc Chương, trong lòng vẫn có một tia hy vọng mỏng manh.

Hoắc Chương lại hỏi: "Mới vừa cưới đã bỏ, nên dùng lý do gì?"

Nghe vậy, trái tim đang treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng chết hẳn.

Hoắc lão gia không chút nghĩ ngợi liền nói: "Cứ nói nàng không vâng lời phụ mẫu là được, mau trả nàng về ngay hôm nay đi."

Bọn họ và Vệ gia chẳng khác gì nhau, nói chuyện hay làm việc đều không quan tâm sống chết của ta chút nào.

Việc đã đến nước này, ta đứng dậy định trở về thu dọn hành lý.

Hoắc Chương lại kéo tay ta lại: "Thế đạo này vốn cực kỳ khắc nghiệt với nữ tử. Viện một cái cớ tùy tiện như vậy để đuổi nàng ấy đi, phụ thân có nghĩ tới nàng ấy sẽ ra sao chưa?"

Hoắc lão gia cười khẩy một tiếng, hoàn toàn không thèm quan tâm: "Chuyện này thì có liên quan gì tới ta đâu?"

"Có liên quan tới con." Hoắc Chương nắm tay ta, kiên định nói: "Đây là thê tử của con, con không thể để nàng ấy chịu ấm ức như vậy."

"Viết hưu thư là không thể nào, xin phụ thân hãy bỏ suy nghĩ đấy đi."

Hoắc lão gia bị mất mặt trước mặt mọi người, sắc mặt lập tức đỏ bừng, tức giận đến đập bàn.

"Vậy ngươi muốn nàng cũng khắc chết luôn cả ta hay sao?"

Họ hàng Hoắc gia cũng rối rít khuyên bảo Hoắc Chương nhanh chóng hưu thê.

Hoắc Chương không kiên nhẫn ngắt lời bọn họ: "Sau khi làm xong tang lễ của mẫu thân, ta sẽ cùng Thịnh Vu dọn ra khỏi phủ."

Hoắc lão gia kinh ngạc: "Con muốn ra riêng sao?"

"Đúng, ra riêng."

"Không sống chung dưới một mái nhà, liền không cần phải lo lắng nàng có thể khắc phụ thân hay không."

___

*Trích từ câu thơ trong [Niệm nô kiều - 念奴嬌]

羽扇纶巾,

谈笑间,

樯橹灰飞烟灭.

Hán Việt:

Vũ phiến luân cân 

Đàm tiếu gian

Tường lỗ hôi phi yên diệt."

Dịch nghĩa

"Phe phẩy quạt khăn, 

Khoảng tiếu đàm

Quân giặc tro tiêu khói diệt."

                             _Nguồn bản dịch: Internet_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play