Khi Vệ Sách tới cửa từ hôn, ta đang may giá y.
Tay phải của ta vừa mới bị kim đâm, máu đỏ tươi tràn ra, Vệ Sách lại chẳng buồn liếc mắt.
Hắn sắc mặt lạnh lùng chất vấn: "Nghe Vân Sơ nói, nàng đuổi tỳ nữ thiếp thân của muội ấy ra phủ sao?"
Vân Sơ là thứ muội của ta.
Sau khi mẫu thân ta qua đời, phụ thân ta không cưới thêm thê tử nữa, chuyện lớn bé trong phủ liền do ta quản lý
Ta gật đầu: "Tỳ nữ kia nhiều lần trộm đồ trong phủ, thậm chí còn..."
Ta còn chưa nói xong đã bị Vệ Sách ngắt lời.
"Cha nàng ta bị bệnh, trộm đồ chỉ là muốn có tiền chữa bệnh cho cha mà thôi."
"Nàng đuổi nàng ta đi, tương đương với chặt đứt đường sống của cả nhà nàng ta."
Hắn cau mày nhìn ta, trong mắt đầy vẻ khó hiểu: "Thịnh Vu, từ khi nào mà nàng lại trở nên tàn nhẫn như vậy?"
Ngay khi ta muốn giải thích rõ nguyên do, tiếng kêu sợ hãi của thứ muội lại đột nhiên vang lên.
Vệ Sách không chút suy nghĩ liền xoay người bước nhanh đi ra ngoài cửa.
Thứ muội ngã ngồi ở cửa, trên cánh tay có một vết thương đang nhỏ máu.
Vệ Sách lập tức khom người kiểm tra vết thương, giọng nói hết sức dịu dàng: "Làm sao vậy?"
"Là do thứ này cào."
Thứ muội đau đến hít sâu một hơi, hất cằm về phía con mèo ở một bên.
Vệ Sách cúi đầu cẩn thận giúp nàng ta lau vết thương: "Vậy để ta bắt nó tới cho muội xả giận."
Bọn họ cách nhau rất gần, thứ muội được thế dựa vào trong ngực Vệ Sách, cong mắt cười lên, nhẹ giọng thủ thỉ.
"Không đâu, mèo con đáng yêu như vậy, ta phải chăm sóc nó thật tốt."
Vệ Sách bật cười, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa tóc nàng ta: "Muội thật là, rất giống với tỷ tỷ của muội trước kia."
Ta nhìn bọn họ từ xa, chợt cảm thấy bọn họ mới giống như một đôi tình nhân đã đính hôn.
Thứ muội hình như là nghĩ tới điều gì, len lén nhìn qua ta, kéo tay áo của Vệ Sách.
"Huynh có thể giúp tỳ nữ của muội cầu xin được không? Nàng ấy đi theo muội rất nhiều năm, muội không muốn nàng ấy rời đi."
"Đích tỷ nghe lời huynh nhất, nếu là huynh cầu xin, tỷ ấy nhất định sẽ đồng ý."
Khi nàng ta nói, vành mắt dần dần đỏ lên, chan chứa nước mắt.
Vệ Sách nhìn về phía ta, chậm rãi mở miệng: "A vu, nghe thấy chưa? Nếu như muội đồng ý, hôn ước này sẽ tiếp tục."
Ta có chút rối bời, siết chặt ống tay áo, nhẹ giọng hỏi hắn: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Hắn nhất thời không nói gì, mà nắm chặt tay thứ muội, lần này là trực tiếp ôm nàng ta vào trong ngực.
"Vậy ta sẽ từ hôn. Ta không thể cưới một nữ nhân tâm tư ác độc làm thê tử được."
Ta loạng choạng, suýt nữa đứng không vững.
Hắn hình như đã quên mất, cái mạng này của hắn là do nữ nhân ác độc ta đây cứu!