Tin Vệ Sách muốn từ hôn truyền đến tai phụ thân ta.
Phụ thân nổi trận lôi đình, chỉ tay vào Vệ Sách hỏi: "Ngay trước ngày cưới lại đột nhiên từ hôn, ngươi muốn mặt mũi Thịnh gia phải để vào đâu hả?"
Vệ Sách hết sức kiên quyết nói: "Thịnh Vu đã thay đổi rồi, nàng ta không còn là A Vu ngây thơ hồn nhiên ban đầu nữa."
Chuyện Vệ gia vô cớ từ hôn đã được lan truyền rộng rãi khắp phố phường, làm chủ đề cho mọi người bàn luận sôi nổi.
"Nào có chuyện sắp đến ngày cưới lại đi từ hôn chứ? Vệ gia thật đúng là thiếu đạo đức mà."
"Đúng vậy, nghe nói khi Vệ Sách gặp chuyện còn được Thịnh gia che chở nữa đó."
Lời đồn lan tràn quá mức ồn ào, đều là đồng tình với ta và chỉ trích Vệ gia.
Không qua hai ngày, ta bất ngờ được mời tới nha môn, nói là có người tố cáo ta.
Khi ta đi tới nha môn, cửa đã bị người vây quanh tới mức nước chảy không lọt.
Nhìn thấy ta tới, đám người nháy mắt yên lặng, sau đó thi nhau thốt ra lời lẽ cay nghiệt.
"Lòng dạ nàng ta ác độc như vậy, khó trách Vệ gia muốn từ hôn."
Thì ra Vệ Sách không chịu nổi danh tiếng bị bôi đen, nên đã để cho tỳ nữ của thứ muội viết thư làm chứng, nói ta đối xử hà khác với kẻ hầu người hạ.
Hắn còn chỉ tay vào ta nói: "Mẫu thân của Thịnh Vu mất sớm, không thể dạy dỗ nàng ôn thuận cung lương*. Nàng là trưởng nữ tang mẹ, theo quy định năm năm không được kết hôn."
*Ôn thuận: dịu dàng ngoan ngoãn; Cung lương: cung kính, hiền lương.
"Ta vốn dĩ còn thấy nàng lương thiện, nên mới đồng ý hôn ước này. Ai ngờ nàng lại ngang ngược độc đoán, bắt nạt thứ muội, ngược đãi tỳ nữ."
Hắn nói như lẽ đương nhiên: "Có lẽ là nàng không có mẫu thân dạy dỗ nên tính cách mới trở nên ngang bướng.
Nhà ta thật sự không thể cưới một cô nương như vậy,."
Ta cố hết sức để giữ tỉnh táo, nói rõ việc tỳ nữ của thứ muội ăn trộm đồ và bỏ thuốc ta, đồng thời đưa ra chứng cứ.
Vệ Sách ngẩn ra, nhìn về phía thứ muội: "Sao muội không nói với ta chuyện bỏ thuốc?"
Thứ muội ra vẻ không hiểu lắc đầu: "Muội không biết."
Mặc dù ta đã thắng kiện, nhưng mọi người vẫn chỉ trích ta như cũ, nói ta không có mẫu thân dạy dỗ, không thể học được sự hiền thục của nữ nhân nên mới khiến cho Vệ Sách chán ghét.
Vệ Sách còn lớn tiếng tuyên bố, nói hắn muốn cưới thứ muội.
Thứ muội cảm động đến khóc như lê hoa đái vũ, trông hệt như một bông hoa trắng nhỏ bé yếu ớt.
Lúc này lại có một phụ nhân* dạy dỗ nữ nhi nhà mình: "Con phải dịu dàng một chút, nếu không sẽ giống như vị tỷ tỷ, này bị người từ hôn, cả đời bị hủy."
*Chỉ đàn bà đã có chồng
Danh tiếng của ta bị hủy hoại, sẽ không có người nào chịu cưới ta nữa.
Những người ban đầu khen ta đoan trang thận trọng, bây giờ đều nói ta ngang ngược độc ác, thực sự không phải lương phối.
Sau khi phụ thân biết được chuyện này, chỉ thở dài: "Nếu thật sự không ai thèm lấy, sau này con cứ vào chùa cầu phúc cho Thịnh gia đi."
Không ngờ, không quá hai ngày, Hoắc gia đã vội mời bà mối tới tới cầu thân, đối tượng là Hoắc Chương.
Hoắc Chương là tên gian thần tiếng xấu lan xa.
Phụ thân ta vốn là không chịu, nhưng thứ nhất là không dám đắc tội Hoắc gia, thứ hai là sợ ta thật không ai cần, lúc này mới đồng ý mối hôn sự này.