Năm ta mười hai tuổi, Vệ Sách cả người đầy vết thương ngã gục trước cửa Thịnh gia.

Hắn chỉ còn lại một hơi hở, ôm lấy chân ta cầu xin ta cứu hắn.

Thứ muội nói với ta rằng đây là thứ đồ xúi quẩy, còn bảo ta một cước đá đi là được.

Ta là người kế tục của Dược Vương, từ nhỏ đã học tập y thuật, nên nhất thời động lòng trắc ẩn, mang hắn vào trong phủ.

Sau khi trở về phủ và bắt mạch cho hắn, ta mới phát hiện vết thương của hắn quá nặng, e là sẽ không sống nổi tới trời sáng.

Ta vốn dĩ đã định chôn cất hắn đàng hoàng, nhưng hắn lại nắm chặt tay ta, ý chí sống còn cực kỳ mãnh liệt, khiến cho ta có chút không đành lòng.

Trước khi sư phụ về cõi tiên đã để lại cho ta hai viên thuốc cứu mạng, nói là có thể để cho người trọng thương sắp chết sống lại.

Do dự mãi, cuối cùng ta quyết định đút cho hắn một viên.

Sợ rằng vừa lơ là hắn sẽ tắt thở mất, ta nhẹ giọng ngâm nga một bài đồng dao, trông chừng hắn suốt một đêm.

Đến khi trời sáng, giọng ta đã khàn đặc, mà hắn cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Sau khi Vệ Sách tỉnh lại thì đã bị mất trí nhớ, mỗi ngày đều đi theo sau lưng ta, làm gã sai vặt của ta.

Dưới sự ngầm cho phép của mẫu thân, ta và hắn cả ngày cùng nhau thả diều bắt bướm.

Khi đó, Vệ Sách nói ta là cô nương xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp.

Một năm sau, người của Vệ gia tìm tới, đón Vệ Sách trở về.

Thì ra hắn là thứ tử trong nhà, thường xuyên bị đích mẫu hãm hại, nhưng Vệ gia lại chẳng ngó ngàng gì tới hắn.

Nay huynh trưởng của hắn đã mất vì bệnh sốt rét, Vệ gia chỉ còn lại một vị độc đinh* là hắn, liền vội vàng chạy tới đón người.

*Người con trai duy nhất trong gia đình, dòng họ

Sau khi Vệ Sách trở về không bao lâu, Vệ gia liền đến cửa cầu thân.

Mẫu thân ta cảm thấy Vệ Sách tính cách tốt, liền đồng ý cuộc hôn nhân này.

Ta vẫn luôn cho rằng, sau khi lớn lên gả cho Vệ Sách, là chuyện đã được định sẵn.

Không nghĩ tới, lại xảy ra biến cố bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play