Tôi thực sự không thích chạy bộ chút nào!
Khi còn học cấp hai và cấp ba mỗi khi có chạy 800 mét, lúc nào tôi cũng đều cảm thấy khẩn trương đến mức bị tiêu chảy trước khi lâm trận, sau đó là vẫn phải gắng gượng mang theo cái bụng trống rỗng và lê theo đôi chân mềm nhũn yếu ớt. Các bạn học cùng lớp vừa chạy ngang qua tôi vừa nói “Tôi sợ chạy bộ 800m”, làm tôi cảm thấy tuyệt vọng đến mức vừa chạy vừa muốn khóc, vừa chạy vừa cảm thấy tức giận. Đặc biệt là vào mùa đông, trong lúc chạy còn phải hít thêm mấy ngụm gió lạnh… Sau khi chạy xong, cổ họng và phổi tôi đều cảm thấy tê rát vô cùng.
Nếu phải lập danh sách những việc tôi ghét làm thì chạy bộ chắc chắn sẽ nằm trong top ba.
Bây giờ khi tôi đi tập thể dục với lão Hàn, anh cầm cây roi đứng bên cạnh, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn chằm chằm tôi, giống như là đang giám sát tôi vậy.
Thực ra tôi cảm thấy khá xấu hổ, lúc chạy trông bộ dạng tôi xấu quá!
Tôi có thói quen khi chạy thường không vung tay, và có lúc còn có người nói tôi chạy như ninja trong Naruto, như thể hai cánh tay của tôi bị trói chặt ở phía sau lưng vậy, nhưng vấn đề là tôi là con gái! Làm sao một cô gái có thể chạy trông giống như ninja được chứ? Tôi cũng có lòng tự trọng đấy!
Sau đó tôi cố định cánh tay của mình về phía trước, và một số người lại nói rằng tôi trông giống như một con Khủng long bạo chúa kỷ Jura, là kiểu hai tay đã ngắn còn rụt về phía trước, càng làm tôi cảm thấy tức giận vô cùng.
Sau đó là lên đại học, vào đại học cũng có bài kiểm tra thể chất, cuối cùng tôi đã học được cách vung tay một cách tự nhiên và bạn cùng phòng của tôi lại nói rằng cách tôi chạy giống như một con quái vật khổng lồ đang tiến công! Có nghĩa là người khác vung tay theo nhịp chạy, còn tôi thì vung tay một cách mù quáng.
Tôi hít một hơi thật sâu và điều chỉnh tốc độ lên 6km/h. Wow, nhanh quá, giảm nó xuống chậm hơn một chút, giảm còn 5,5, tốc độ này là tốt rồi, nằm giữa khoảng chạy và đi bộ nhanh, còn có thể len lén lười biếng.
Lão Hàn vẫn đang theo dõi tôi. Tôi phải công nhận rằng anh thực sự rất đẹp trai trong bộ đồ thể thao. Tôi khó có thể rời mắt khỏi những đường nét trên cánh tay của anh. Chúng không phải là loại cơ bắp cuồn cuộn mà là kiểu cơ bắp khi thường xuyên chơi bóng rổ, rất mượt mà và như ẩn như hiện (rõ ràng là anh đang cố ý khoe cho tôi thấy mà). Tôi thèm quá, còn muốn chạm vào một cái. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tôi phải giả vờ như không quan tâm nhưng tôi không đeo tai nghe hay bất cứ thứ gì nên đành phải nhìn lên chiếc TV trước mặt.
Trên TV đang phát bản tin buổi sáng, phát thanh viên đang thông tin rằng có một vụ nổ súng ở đâu đó ở Toronto.
Sau đó lại đổi đài và TV lại chuyển sang kênh đang phát lại một cuộc thi đấu khúc côn cầu trên băng.
Tôi xem thế nào cũng không thể hiểu được, quả bóng khúc côn cầu quá nhỏ, mỗi lần xem tôi đều có cảm giác đám đàn ông to lớn này đang đánh bừa thứ gì đó trong không trung, hơn nữa những người chơi môn này thường rất hung hãn trong khi thi đấu nên tôi dần cảm thấy khá nhàm chán.
Tôi bắt đầu buồn ngủ, đêm qua tôi chỉ ngủ được chưa đến 4 tiếng, nhưng sau một lúc, mí mắt tôi bắt đầu cụp lên cụp xuống, và tôi nghĩ: Hay là vừa nhắm mắt vừa chạy bộ....
Vì vậy, tôi liền đặt tay lên giao diện máy chạy bộ và nghĩ đến việc vừa nhắm mắt vừa chạy.
Lần này tôi thật sự nhắm mắt lại và từ từ bước đi. Đầu óc tôi bắt đầu lang thang, những suy nghĩ kỳ lạ cũng từ từ ập đến. Một giây trước tôi đang tự hỏi liệu lão Hàn có thích tôi và muốn đuổi theo tôi không thì giây tiếp theo cô liền có suy nghĩ muốn lập tức sờ vào cánh tay của anh.
Tôi cảm thấy mình như một linh hồn lang thang, mối liên hệ giữa đôi chân và bộ não của tôi bắt đầu tách rời, sau đó không hiểu vì sao, chân tôi càng chạy càng nhanh, thậm chí còn có cảm giác không kịp chạm xuống đất, như thể tôi đang đứng trên một phong hỏa luân cách mặt đất một khoảng.
Nửa phút sau, tôi bị ném khỏi máy chạy bộ. Các nút của máy chạy bộ bị kẹt với quần áo của tôi cũng bay ra và máy chạy bộ đang chạy nhanh cũng đột ngột dừng lại.
Thì ra là tôi nhắm mắt nhấn nhầm nút tăng tốc, và chiếc máy chạy bộ này của tôi cực kì ‘nhanh nhạy’... đáng ghét.
Tôi thầm hy vọng rằng khi tôi bay lên không trung và té xuống đất thì bộ dạng khi té xuống của tôi ít nhiều cũng có thể thanh tao một chút.
(Nhưng tôi phát hiện ra rằng kể từ khi gặp Hàn Ngọc, tôi thậm chí không thể cố gắng duy trì sự tao nhã được nữa, mỗi khi phát sinh những chuyện kì quái luôn bị anh nhìn thấy, nhiều đến mức anh vẫn luôn nghĩ rằng tôi là một người khá ngu ngốc... Nhưng rõ ràng tôi là một tiên nữ u buồn kia mà, nhưng chuyện này nói sau đi.)
Cái mông to của tôi nhanh chóng chạm đất, làm cho mấy cô gái trẻ chạy ở hàng sau tôi cũng phải giật mình. Bọn họ nhìn tôi càng chạy càng đi lùi về phía sau và cuối cùng là bị hất tung khỏi máy chạy bộ, bọn họ không bị dọa sợ mới là lạ đấy.
Một nhóm người trong phòng tập nhanh chóng vây quanh tôi và hỏi: “Are you OK?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tâm trí tôi lúc này cảm thấy mơ hồ vô cùng, tôi trả lời bọn họ bằng tiếng Trung, bộ máy chuyển ngữ trong đầu tôi dường như bị dừng hoạt động.
Lão Hàn nhanh chóng chen vào giữa đám người, vẻ mặt anh đầy nghiêm túc đưa tay cho tôi rồi kéo tôi đứng dậy. Tôi đứng dậy ôm mông, loạng choạng mấy lần liền va vào thắt lưng của anh, cả người tôi lúc này càng trở nên cứng ngắc.
Cảm giác hơi xấu hổ một chút, tôi nghĩ mình đã bị đụng trúng xương cụt rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải lừa tiền anh đến hết cả đời này, bảo anh cơm bê nước rót cho tôi đến hết đời này.
…
Chúng tôi đang ngồi trong quán cà phê trước phòng tập thể dục, lão Hàn đi mua cho tôi một ly sữa lắc dâu và một cái bánh rán rồi đặt trước mặt tôi, còn anh thì gọi cho mình một cốc cà phê decaf vì anh hầu như không bao giờ uống đồ uống có chứa caffeine.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Anh tỏ vẻ quan tâm hỏi han tôi, chắc là đang hỏi tình trạng xương cụt của tôi.
Tôi cảm thấy nó, ừm, không sao đâu.
Tôi cắn một miếng bánh rán rồi nhấp một ngụm sữa lắc dâu.
Tôi nhe răng trợn mắt, biểu tình dữ tợn lên tiếng: "Không có gì đâu.”
Anh khoanh tay trước ngực rồi ung dung tựa lưng vào ghế nhìn tôi chăm chú. Anh có vẻ thích thú và tiếp tục lên tiếng: "Nhìn vẻ mặt của cô thì không giống như là không có việc gì đâu."
Cơn đau đớn còn chưa đi qua hết, tôi tiếp tục nhe răng hung hăng nhìn anh: "Chua quá.?”
Tâm trạng chua chát của tôi cuối cùng cũng lắng xuống, và tôi nhìn thấy biểu cảm anh ngồi đối diện chuyển sang nở một nụ cười nhẹ. Tôi cố gắng tìm kiếm sự mỉa mai trong nụ cười ấy nhưng tôi không thể tìm thấy, chỉ cảm thấy sự dễ thương, chẳng lẽ anh ấy nghĩ tôi dễ thương sao, kỳ quái thật!
Anh tiếp tục nói: "Cô giỏi thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người vừa chạy bộ vừa ngủ được."
Anh nói rằng anh đang ở bên kia xếp tạ, vừa mới nằm xuống đẩy tạ thì thấy tôi vẫn còn bình thường, sau khi anh tập xong và đứng dậy liền nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó là có một vòng người vây quanh tôi, anh bị sốc và còn tưởng rằng là máy chạy bộ vừa phát nổ.
Tôi đành phải thừa nhận: “Tôi thực sự không thích chạy bộ, nó quá nhàm chán và tôi dễ bị phân tâm khi chạy.’
Bầu không khí im lặng một lúc.
Anh cau mày suy nghĩ một lúc: “Vậy cô có yêu thích môn thể thao nào không?”
Không cần suy nghĩ, tôi liền nói: “Thành thật mà nói thì không.”
Dù là học tiểu học, trung học hay đại học, tôi vẫn luôn là người dành thời gian ở nhà nhiều nhất. Nếu không có việc gì quan trọng, tôi có thể nằm trên giường cả ngày trời. Tôi có thể ngừng uống nước, ăn uống, và đi vệ sinh (cố gắng nhịn), nói chuyện với người khác và chỉ ở một mình hoặc thảnh thơi nằm trên giường lướt Internet. Tôi thậm chí không cần phải đi mua sắm vì bố mẹ tôi luôn nói dối rằng gia đình tôi quá nghèo nên tôi không thể vạch trần bọn họ.
Tôi cảm thấy hơi hối hận sau khi nói ra điều đó, lão Hàn không nợ tôi điều gì, anh đã cố gắng hết sức để giúp đỡ tôi nhưng tôi lại từ chối, thế là tôi vắt óc nghĩ ra một môn thể thao nhẹ nhàng nhất: "Bơi lội cũng được. Chúng ta hẹn nhau đi bơi nhé."
Nhưng anh không trả lời. Mặt anh thậm chí còn đỏ lên một cách kỳ lạ. Tôi không biết chàng trai trẻ này đang nghĩ gì, dù sao thì tôi cũng muốn nhìn thấy cơ bụng của anh ấy một cách rõ ràng.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, nhấp một ngụm cà phê rồi không đầu không đuôi buột miệng nói: “Cô có biết từ nhà cô đến trường có bao nhiêu chốt cứu hỏa không?”
Tôi không thể hiểu ý anh là gì. Từ nhà tôi đến trường học ngồi xe buýt thì phải qua ba trạm, còn đi bộ thì phải mất hơn nửa giờ, thế nhưng tôi chưa từng chú ý đến chuyện anh hỏi, tôi liền nói: "Không biết, chẳng lẽ anh biết?”
Anh gật đầu: “Tôi biết.”
Sau đó anh nói: "Nếu cô đi từ đường Huron, em có thể thấy tổng cộng 14 chốt cứu hỏa, còn nếu cô đi từ đường Wellington thì cô có thể thấy 16 chốt, còn nếu..."
Anh thành thục liệt kê tổng cộng 5 tuyến đường có thể đi từ nhà tôi đến trường, đồng thời còn đưa ra số lượng vòi cứu hỏa có thể nhìn thấy nếu tôi đi theo những con đường khác nhau.
Nói xong, anh còn bình tĩnh nói thêm hai chốt chữa cháy ở ngã tư số 5 và giao lộ Bird có màu xanh lam khác với các chốt khác.
"Nếu không tin, cô có thể đi xem một chút."
Tôi không hiểu hành động này của anh, cảm thấy nó hơi vô tri, tôi thậm chí còn nghĩ anh hơi biến thái, vì vậy tôi liền lắc đầu: "Chắc chắn là anh bịa ra chứ gì."
Nói bừa ai mà không biết, chỉ cần khí thế đủ mạnh thì sẽ luôn có người tin tưởng, nhưng tôi không dễ bị lừa như vậy.
Lớp mặt nạ tự tin sớm muộn cũng bị vạch trần, dù đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được vẻ xảo quyệt trên gương mặt của chàng trai, anh mở miệng: “Nếu cô không tin thì hôm nay trên đường về nhà chúng ta đếm thử.”
Tôi không dám nói gì. Anh dùng từ 'chúng ta'... chẳng lẽ anh muốn về nhà cùng tôi sao? Chẳng lẽ anh còn chưa hết hy vọng muốn cải tạo đám bùn nhão như tôi sao?
Nói tới đây tôi còn muốn nói thêm rằng căn hộ Hàn Ngọc thuê cách nhà tôi ba dãy nhà nên đường đến trường của anh về cơ bản cũng giống như của tôi, chỉ là đi hơi xa hơn một chút.
Anh lại thúc giục: “Cô thấy thế nào?”
Tôi dùng ống hút khuấy khuấy sữa lắc, thầm nghĩ anh đẹp trai mời về nhà là chuyện tốt, nhưng thực sự tôi không muốn đi bộ quá ba mươi phút. Đi xe buýt bằng thẻ sinh viên là được miễn phí, chẳng phải việc này ‘ngon’ hơn sao?
Nhưng xuất phát từ việc muốn vạch trần lời nói dối của anh, lòng háo thắng vẫn khiến tôi phải gật đầu. Phép khích tướng thật sự dùng rất tốt.
Tôi nói: “Nhưng tối nay tôi có lớp lúc 5h30 và tan học vào lúc 7h.”
Anh lập tức đáp lại: "Không sao đâu, tôi sẽ gặp cô ở cửa văn phòng lúc 7 giờ tối."