Phần lớn người nước ngoài bị ám ảnh bởi việc tập thể hình. Có một anh chàng cơ bắp trong khoa chúng tôi tên là Josh, anh ta là một người đàn ông tóc vàng cao gần 2 mét. Anh ta thức dậy vào lúc 5h30 mỗi ngày và đến phòng tập thể dục của trường để nâng tạ. Mỗi lần tôi nhìn thấy anh chàng này đều là lúc anh ta đang trên đường đến phòng tập hoặc vừa mới từ phòng tập về. Anh ta thường lắc bột protein trong lớp, chuyện này khiến tôi cảm thấy phát điên.
Không biết lão Hàn có phải là người bị ám ảnh tập thể hình như vậy không, tôi ít nhiều cũng cảm thấy khá lo lắng, bởi vì tôi nghe nói những người đam mê tập thể hình thường không giỏi việc đó, mặc dù lúc đó tôi chưa có kinh nghiệm trong chuyện này nhưng tôi cũng biết tầm quan trọng của việc này đối với cuộc sống hôn nhân của chúng tôi, mọi người nghĩ xem có phải là tôi lo xa rồi không?
Trong lúc đi bộ, tôi ngập ngừng hỏi anh: “Anh có thích tập thể dục không?”
Anh liền lắc đầu: "Ý cô là cái nào? Bình thường tập thể dục thì tôi thường chơi bóng rổ hoặc bóng đá, thực ra tôi không thích lúc nào cũng ngâm mình trong phòng tập, cứ cảm thấy buồn chán sao đó."
Tôi bối rối hỏi tiếp: "Vậy tại sao anh lại bảo tôi tập thể dục?"
Anh cũng tỏ ra bối rối và nhìn vào đỉnh đầu tôi, đúng lúc tôi ngẩng đầu lên, chúng tôi mắt to mắt nhỏ bối rối nhìn nhau. Tôi tinh mắt nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ màu nâu ở khóe mắt của anh. Lúc trước tôi không để ý đến nó vì ở trường lúc nào anh cũng đeo một cặp kính gọng đen mỏng, nhưng tôi đoán có lẽ anh bị cận không nặng nên những lúc sinh hoạt bình thường anh sẽ tháo kính ra.
“Những gì tôi nói hôm qua cô có nghe kỹ không vậy?” Anh nhìn trán tôi, sau đó giơ tay lên như muốn định làm gì đó nhưng cuối cùng lại không làm gì cả. Tôi thực sự nghi ngờ anh đang cố gắng chơi tôi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Nghe chứ, nghe chứ.” Tôi vội vàng lên tiếng che giấu, đột nhiên tôi suy nghĩ ra một câu: “Tôi chỉ là đang nghĩ, chúng ta cũng không thân quen lắm, tôi không hiểu tại sao anh lại muốn dẫn tôi cùng đi tập thể dục.”
Anh im lặng không nói gì một lúc lâu, sau đó anh chợt mỉm cười. Lúc anh cười còn hiện lên lúm đồng tiền rất đáng yêu, cộng thêm ánh nắng ban mai chiếu lên hàng mi anh làm cho tôi gần như choáng váng.
Chàng trai cao lớn khẽ thở dài: "Thật đáng buồn. Tôi còn cho rằng chúng ta là bạn, thế mà cô lại nói rằng chúng ta không quen nhau."
Tôi không ngờ anh lại trả lời như vậy.
Sau đó tôi cảm thấy có hơi áy náy bởi vì định nghĩa về bạn bè của tôi khá hẹp. Theo định nghĩa của tôi, tôi có thể có năm người bạn, ba người trong số họ là bạn cùng phòng ở trường đại học, những người còn lại chỉ có thể gọi là “bạn cùng lớp biết tên”.
Tôi hỏi: "Anh đều đối xử tốt với bạn bè của mình như vậy sao?”
Hàn Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng tùy người.”
Trái tim tôi như ngừng đập, bởi vì tôi nhanh chóng nghe thấy anh nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên tôi làm điều này với một bạn nữ cùng lớp, thật đấy!” ( truyện trên app T Y T )
Tại sao tôi lại là trường hợp đặc biệt? Bộ ở tôi có gì đặc biệt sao? Tôi thực sự muốn hỏi nhưng nhất thời lại không dám. Tôi cảm thấy hưng phấn nhưng đồng thời cũng có chút chua xót sợ anh chỉ là đang thương hại tôi. Tôi cũng sợ anh nói dối tôi, có lẽ anh đều đối xử với mọi người bình đẳng như thế.
Kết quả là anh ngay lập tức giải thích như thể anh đã đọc được suy nghĩ của tôi: “Cô đừng hiểu lầm, không phải là tôi đang thương hại cô đâu.”
“Vậy thì là vì cái gì?” Tôi lập tức hỏi lại.
“Ừm…” Anh lại rơi vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ, sau đó anh ngẩng đầu cười khổ: “Dù sao cũng không phải là thương hại.”
Tôi thấy hai tai anh đỏ bừng, tôi còn tưởng là anh đang cảm thấy lạnh.
Tôi luôn bị ám ảnh bởi câu hỏi anh yêu tôi từ khi nào.
Có phải mọi cô gái đều thích hỏi hai vấn đề này không: Anh thích em từ khi nào? Anh thích điều gì ở em?
Nhưng có rất ít chàng trai có thể đưa ra câu trả lời chân thật.
Sau khi quen nhau, tôi gần như thỉnh thoảng lại đem hai vấn đề này ra để tra tấn lão Hàn.
Đôi khi anh nói rằng là do anh thích dáng vẻ của tôi lúc nào cũng trông như buồn ngủ, anh cảm thấy bộ dạng của tôi vừa ngốc nhưng đồng thời cũng rất thú vị.
Đôi khi anh nói anh rất thích bộ dáng của tôi khi cười rộ lên sau khi bị anh trêu chọc.
Đôi khi anh kể cho tôi nghe một câu chuyện, nói lúc mới khai giảng chúng tôi từng học cùng một lớp. Lớp đó là do một lão học giả da trắng có bộ râu trắng giảng dạy, các tiết học của ông ấy đặc biệt khô khan, gần như là chép hết giáo trình lên bảng đen. Tất cả học sinh trong lớp đều đang nói chuyện, hoặc là lướt Facebook, không khí trong lớp học vô cùng lộn xộn, nhưng vị giáo sư già vẫn mặc kệ, ông ấy vẫn đơn phương tự mình giảng bài, lúc đó anh thấy chỉ có một mình tôi nghiêm túc ghi chép, đôi khi còn trả lời một vài câu hỏi của giáo sư.
Tôi nói tôi làm vậy là bởi vì điểm toán của tôi thật sự rất tệ, mà môn đó lại rất khó, vậy nên tôi phải tạo mối quan hệ tốt với giáo sư.
Lão Hàn lắc đầu hiểu ý, sau đó anh cười nói: "Nhìn xem, tính tình của em lại bộc phát rồi kìa, mới khen em một chút mà em đã cảm thấy ngượng ngùng như thế, nhất định phải lôi ra một lý do như vậy."
Tôi nói đó là sự thật mà!
Anh chỉ mỉm cười và không nói gì. Tôi liền nắm lấy cổ áo anh và hỏi: “Rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
Lão Hàn nghiêm túc ôm tôi vào lòng rồi nói: “Lúc đó hai chúng ta vẫn chưa ở bên nhau, có lần trong lớp anh ngồi ngay phía sau anh, trong lúc vô tình đã nhìn thấy em gửi tin nhắn cho bạn bè trên máy tính, tin nhắn em gửi là: Lớp học này lộn xộn quá, thật sự quá đáng, tớ không cho phép đám Tử Thần Thực Tử này ức hiếp Dumbledore như vậy!”
Tôi nhớ ra rồi, thế nên tôi đã bật cười thành tiếng đầy thích thú, sau đó tôi lại cảm thấy khá ngượng ngùng khi bị anh chỉ ra như thế.
Nhưng đúng là vị giáo sư già đó trông rất giống hiệu trưởng Dumbledore nên tôi mới dễ dàng tha thứ cho việc ông ấy dạy dở. Tôi đã gửi một tin nhắn WeChat cho người bạn cùng phòng đại học của mình để phàn nàn về kỷ luật trong lớp, chỉ hận không thể kêu gào các bạn học trong lớp lập tức câm miệng.
Than ôi.
Nguyên nhân có thể là do tôi có mối quan hệ rất tốt với tổ tiên nên tôi thực sự không đành lòng nhìn ông bà mình bị bắt nạt, nhưng điều đó không có nghĩa tôi là người tốt bụng. Có lẽ một số người sẽ cho rằng bạn trai bạn cảm thấy bạn là một người đơn thuần và hiền lành thì chẳng phải là một chuyện tốt sao? Nhưng tôi lại cảm thấy việc này mang tính chống chế vô cùng.
Nhưng tôi thực sự sợ hãi, không chỉ lão Hàn mà ngay cả khi mọi người xung quanh đều nói: Cô thật tốt bụng! Tôi đều cảm thấy sợ hãi đến nỗi lập tức muốn ôm đầu bỏ chạy.
Làm ơn, ngàn vạn lần đừng nghĩ tôi là một người tốt bụng, nếu không tôi sẽ thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi chỉ muốn làm một kẻ phản diện, tàn nhẫn, thờ ơ và không bao giờ bị tổn thương, lúc nào cũng tỏ ra vô lương tâm để đạt được mục tiêu của mình, một con người xinh đẹp nhưng luôn cô đơn. Làm người tốt thì có gì hay đâu chứ?
Vì thế khi lão Hàn kể câu chuyện như vậy để chứng minh anh bắt đầu có cảm tình với mình, tôi thậm chí còn cảm thấy khá chột dạ.
Nhưng anh vẫn giữ vững quan điểm của mình về tôi, anh nói rằng có những người trời sinh đã có sự đồng cảm mạnh mẽ đến mức không cần phải thổ lộ, vậy nên tôi chỉ biết im lặng.
Nói thế nào nhỉ, có lẽ sâu thẳm trong lòng tôi có chút vui mừng khi nghe anh nói như vậy.
"Nhưng anh có thừa nhận rằng vị giáo sư đó thực sự trông rất giống cụ Dumbledore không! Biệt danh mà tôi đặt cho ông ấy rất phù hợp phải không?" Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
Lão Hàn liền gật đầu: “Cho heo con thêm mười điểm!”
*
Nói về biệt danh còn có một câu chuyện nhỏ khác. Khoảng năm 2016, chiếc kính gắn liền với lão Hàn gần 6 năm nay bỗng nhiên bị hỏng nên anh đi đặt mua một cặp kính mới. Gọng trên của cặp kính mới rộng hơn một chút so với cặp cũ trước đó, sau khi đeo vào, anh lập tức hỏi tôi: “Em cảm thấy thế nào?”
Tôi nhìn trái nhìn phải, sau đó nắm lấy tay anh và nói: “Chồng, cái này thật sự rất đẹp. Khi anh đeo nó vào, trông anh giống như nhân vật phản diện trong các bộ phim TVB vậy!”
Anh cau mày lập tức đưa tay muốn cởi nó ra: “Đây là kiểu miêu tả gì thế, thật sự nhìn không ổn đúng không?”
Tôi vội ngăn hành động của anh lại và vỗ nhẹ vào mu bàn tay của anh: “Không phải là nó trông không đẹp mà là nó trông siêu cấp đẹp mắt! Người ta gọi là văn nhã bại họai đấy, anh có biết không?”
Sau đó, tôi bắt anh đeo chiếc kính đó trong suốt quãng đường về đến nhà, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên khi một cặp kính có thể thay đổi khí chất của anh nhanh đến vậy.
Sau khi về nhà, tôi bắt đầu trêu chọc anh.
Mật danh: Lão Hàn. Tên thật: Nhân vật phản diện TVB, Mật danh: Lão Hàn. Tên thật: Nhân vật phản diện TVB,...
Lúc đầu anh còn rất kiên nhẫn để mặc tôi tùy hứng, nhưng sau vài lần, anh liền đeo kính vào, bế tôi lên giường và bắt đầu cởi quần áo, thậm chí còn bắt chước giọng điệu của nhân vật phản diện trên TV, anh nói: “Để anh cho em xem các nhân vật phản diện TVB ‘yêu’ vợ của họ như thế nào nhé!”
Tôi đá chân lung tung và cười vui đến nỗi phần hông dần cảm thấy đau vô cùng. Tôi còn khen anh bắt chước giọng điệu giống thật đấy.
Đến cuối cùng anh vẫn quyết định tháo kính ra và ‘tra tấn’ tôi một trận.